Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 69: Tiểu tam mà đòi lật chính thất.
Cảm giác ấy… không giống lo lắng.
Dù trong lòng rất muốn khai ra Ninh Thư tỷ tỷ, nhưng nhìn vẻ mặt đe dọa kia… cô cắn răng nhận hết:
Cùng lúc, từ dưới lòng đất, những dây leo đỏ như máu trồi lên, xoắn lấy không khí, chực chờ nuốt trọn kẻ thù.
…
Không phải người.
Kiều Trang đang trên đường trở về chỗ của Lạc Tiên.
Rõ ràng… không giống một kẻ được phái đi làm nhiệm vụ quan trọng.
Bạch Khốc Băng Hậu khựng lại giữa không trung, thân ảnh bắt đầu tan vào từng mảnh băng nhỏ như tuyết rơi trong gió.
Nhưng sau trận thử vừa rồi, cô buộc phải nhìn nhận lại.
“Ta đã nhường một đòn. Bây giờ… đến lượt ngươi.”
Ai… mới là kẻ đứng sau chuyện này?
Có gì đó… không đúng.
Ưu thế rõ ràng đang nghiêng về phía Kiều Trang.
Không tiếng, không hình.
Thái Tâm Ly khẽ cười.
Không có Kiều Trang, bữa tối của họ chỉ vỏn vẹn là… mì gói.
Thái Tâm Ly đặt tay lên mặt kính, giọng khẽ như gió thoảng:
Kiều Trang khựng lại, ánh mắt đảo quanh cánh đồng trống trải.
Thái Tâm Ly đứng bên khung kính pha lê, ánh sáng linh lực phản chiếu nhàn nhạt lên gương mặt không tì vết của cô.
Nhưng…
Không gian đổi màu.
Trên tay, một tấm kính linh thuật đang hiện lên hình ảnh từ Trái Đất, nơi Tâm Thanh vừa rời bàn ăn, lặng lẽ trở về phòng.
Ngọc Huyền đứng trên một mô đất xa xa, mái tóc nhẹ bay theo gió, ánh mắt lạnh hơn cả băng tuyết.
Ánh mắt hơi thu lại.
Không gian xung quanh bị bóp méo bởi những mảnh băng lơ lửng giữa không trung.
Bởi vì chỉ khi cô thực sự mạnh mẽ… thì Bạch Khốc Băng Hậu mới có thể phát huy toàn bộ uy lực của nó.
Lúc đầu, cô nghĩ Kiều Trang chỉ là một kẻ biết dùng chút kỹ xảo và bề ngoài nổi bật để tranh giành Diệc Thần.
Hắn thật ra không muốn nói nhiều với mấy người vô tri như cô ta.
Hắn ta, dù có vẻ bề ngoài lạnh lùng và nghiêm khắc, thực ra lại lương thiện hơn nhiều so với cái danh hiệu "đại ác ma" mà người ta thường đồn đại.
Ngoại ô Thành phố Hoàng Lâm.
Đòn vừa rồi không phải là do một sinh vật thông thường gây ra.
Kiều Trang khẽ cau mày, ánh mắt vẫn đảo quanh.
Sắc xanh lam bị thay thế bởi sắc đỏ yêu dị, như máu loãng hòa vào màn đêm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cặp mắt xanh lam lạnh lẽo giờ đây không còn mang vẻ khiêu khích nữa, mà trở nên trầm lặng, rồi…
Ngọc Huyền cần phải mạnh mẽ hơn.
“Thiên Giới nhiều người như vậy…
Giữa cánh đồng hoang trải dài đến tận chân trời, gió đêm thổi qua từng đợt cỏ dại rạp xuống, rì rào như tiếng thì thầm từ nơi không tên.
Miễn là Quỷ Vực còn tồn tại…
Chỉ có một luồng băng khí sắc lạnh bỗng nhiên quét qua.
Diệc Thần. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô lẩm bẩm, v·ết t·hương trên má đã lành lại từ bao giờ.
Diệc Thần nhìn cô một lúc, rồi trầm giọng:
Cũng chẳng hẳn là quỷ.
Bạch Khốc Băng Hậu đã chính thức lộ diện từ lớp sương mờ kia.
Một luồng quỷ khí đen tím cuộn trào từ dưới đất bùng phát, xoáy rộng thành một vòng tròn hư ảnh khổng lồ, lan rộng khắp cánh đồng.
"Họ còn nói… Diệc Thần đại nhân rất háo sắc. Điều này ta cảm thấy rất đúng!”
“Thứ đó… rốt cục là gì vậy ?”
Nó phải là thứ gì đó vượt trên cả Thượng Huyền Cảnh.
…
Thì bất ngờ… một cảm giác lạ lùng len lỏi qua da thịt.
Không tiếng động.
Kiều Trang chính là luật lệ ở đây!
Cô vùi mặt vào gối, tự cười thầm với chính mình.
…
Không t·iếng n·ổ.
Mỗi lần v·a c·hạm, băng tan, quỷ khí lấn át.
Lời vừa dứt, Kiều Trang vung tay, một vòng xoáy quỷ khí lao v·út về phía trước, cuộn chặt lấy không gian quanh Bạch Khốc Băng Hậu.
Việc Tâm Thanh xuất hiện bên cạnh hắn có lẽ… vẫn còn có âm mưu sâu xa nào khác!
“Thiên Giới chọn cô ấy, chắc chắn không phải ngẫu nhiên.”
Một giọng nói vang lên… trong câm lặng.
“Tách!”
Thấy mình bị bơ, Tâm Thanh liền xụ mặt.
Cô nằm dài trên giường, ánh mắt nhìn lên trần nhà, tim đập nhanh một cách lạ thường.
Diệc Thần bất lực chỉ đành khai sáng cho cô ta.
Cô vẫn chưa thực sự cảnh giác.
Kết nối ma lực đã cạn.
Không ai biết cô là ai.
Nó đã… biến mất.
Ngay khi lời vừa dứt, một thân ảnh hiện lên giữa làn sương băng.
Nhưng rất nhanh, cô đã chêm vào bằng giọng hờn dỗi:
Một vết xước đỏ rực hiện lên trên má Kiều Trang, máu chảy ra nhỏ giọt giữa màn sương lạnh.
Cô ta đã tạo thêm một điểm yếu nữa cho hắn.
Phòng ký túc xá bây giờ chỉ còn Diệc Thần và Tâm Thanh.
…
“Ngươi… là thứ gì ?”
Gió… ngưng thổi.
Kiều Trang nghiêng đầu, ánh mắt đảo quanh cánh đồng trống trải, khẽ cười nhạt:
Một vết rạn nứt xuất hiện dọc theo thân thể băng tuyết.
Mà người nắm giữ nó… lúc này lại đang ẩn mình trong bóng tối.
...
“Là ta! Ngươi muốn chôn thì chôn ta đi!”
Kiều Trang nheo mắt. Cô khẽ nhếch mồi:
Chỉ là… tan biến trong hư không.
Không cần giới thiệu.
Không khí… đột nhiên hạ xuống lạnh bất thường.
Diệc Thần ở ngoài phòng khách, dọn dẹp vài thứ lặt vặt còn sót lại sau bữa tối.
Quá khứ bí ẩn của Diệc Thần là gì, chỉ có duy nhất Ngạo Thiên mới biết được.
Nó thực sự rất kiêu hãnh.
Hai quân cờ mà cô cất công bồi dưỡng, tương lai chắc chắn sẽ hữu dụng.
Cô thu lại Quỷ Vực, bóng tối quanh cánh đồng cũng dần nhạt đi.
Kiều Trang đứng đó, ánh mắt có đôi chút khó chịu:
Giọng cô không hẳn tức giận, cũng không lạnh lùng, mà là một loại tĩnh lặng đầy tính toán.
Thiên Giới – Tầng trời thứ 9
Kiều Trang khựng lại, ánh mắt hơi co rút.
Chuẩn xác.
Chỉ là… có thứ gì đó rất sai.
Cũng chẳng phải sợ hãi.
Cô ta  thậm chí còn không biết cách ăn mì gói như thế nào…
Bạch Khốc Băng Hậu dường như cảm nhận được điều đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Người ta nói Diệc Thần đại nhân thông minh hơn người, điều này quả thật không sai!”
Nhưng giờ đây lại đang dần bị những thứ mềm yếu nhất… làm lung lay.
Chỉ có cái lạnh đang thay cô lên tiếng.
Cảm xúc ấy… thật ra không quá tồi tệ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng Ngọc Huyền thì biết rất rõ.
Cô theo thường lệ sẽ trở về nhà, báo cáo tình hình lại cho Lạc Tiên.
Tâm Thanh giật mình.
“Xoẹt!”
Nhưng…
Không một lời từ biệt.
Không phản chấn.
“Khá lắm! Ngươi thông minh hơn ta tưởng.” Kiều Trang nhếch môi.
Gió lạnh dần thổi mạnh.
ẦM!
Ngọc Huyền lặng lẽ thu tay lại.
Dù đã lường trước tình huống, nhưng Diệc Thần vẫn không khỏi thất vọng.
Diệc Thần cũng không đi tìm cô.
…
Kiêu hãnh đến mức không xem ai ra gì.
Chương 69: Tiểu tam mà đòi lật chính thất.
Không nói một lời.
Không thấy kẻ t·ấn c·ông, cũng chẳng cảm nhận được uy áp rõ ràng nào.
Nhanh đến mức ánh mắt thường gần như không thể theo kịp.
“Nếu nhiệm vụ giá·m s·át này kết thúc… Liệu mình còn có cơ hội gặp lại hắn không?”
Bạch Khốc Băng Hậu đã biến mất.
Diệc Thần suýt sặc mì.
Nụ cười trên môi Bạch Khốc Băng Hậu cùng lúc đó cũng nhếch cao hơn một chút.
Không chần chừ, vung tay phóng  ra một đường quỷ khí, tia sáng đen tím rít gào xé qua lớp sương băng, như muốn nuốt chửng đối phương trong nháy mắt.
Trong Quỷ Vực Yêu Mị, mọi sát chiêu của Bạch Khốc Băng Hậu đều bị suy yếu, còn phản ứng của Kiều Trang lại nhanh gấp đôi.
Tại sao lại cử một Thần Vệ Nữ như Tâm Thanh xuống giá·m s·át mình?”
May mà đầu óc cô ta không đến nỗi quá chậm.
Bạch Khốc Băng Hậu không ngừng lại, liên tiếp ra đòn, thân ảnh mờ ảo như đang tan chảy trong hư không, di chuyển cực nhanh quanh Kiều Trang.
Bạch Khốc Băng Hậu đã xuất hiện sau lớp sương mờ.
Chắc là sẽ sớm quay lại thôi.
Thời gian đã hết.
Cô giơ tay, sử dụng quỷ khí để phòng vệ, nhưng không xác định được hướng t·ấn c·ông.
Không một tiếng động.
Trận chiến kết thúc.
Diệc Thần cau mày.
Bởi lẽ hắn biết Kiều Trang sẽ làm gì.
Lạnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Lẽ nào… chính sự đơn giản đó mới là điều mà họ cần?”
“Tách.”
“Chạy rồi à?”
Lực v·a c·hạm bùng nổ, sương mù bị quét sạch một góc.
Vút!
Tâm Thanh, Thiểm Tình.
Chỉ một lần hướng dẫn là có thể làm theo được.
Thất bại lần này… sẽ là một bài học.
Sương mù lặng lẽ bò dọc theo mặt đất, như đang cố nuốt chửng lấy không gian quanh cô.
Sắc.
Đêm nay là lúc cô bắt đầu đoạt lại thứ vốn thuộc về mình.
Tối hôm đó, Kiều Trang không trở về.
Ngay sau đó, một mảnh băng mảnh như lưỡi dao đột ngột lao đến.
Yêu Mị Quỷ Vực của Kiều Trang đã chính thức mở ra.
Nếu có một người thực sự hiểu rõ hắn, thì đó có lẽ là Ngạo Thiên.
Cô dần dần bắt đầu hiểu hơn về con người của Diệc Thần.
Kiều Trang… không đơn giản.
Kiều Trang nheo mắt nhìn nó, ánh nhìn đã trở nên nghiêm túc hơn.
Đến khi mì chín, Tâm Thanh quay sang, ánh mắt lấp lánh đầy ngưỡng mộ:
Chỉ có một nụ cười nhếch mép, đầy khiêu khích.
Tâm Thanh, ngoài nhan sắc có thể tạm chấp nhận ra, thì hoàn toàn vô dụng.
Một ý nghĩ bất chợt thoáng qua trong đầu cô:
Tính cách đơn giản, hành động đôi khi còn vụng về.
Cô ấy không phải kiểu  người nguy hiểm.
“Lẽ nào… mình đã rung động với hắn?”
“Thành công rồi.”
Tâm Thanh vốn không phải kiểu dễ bị lung lay, thế mà chỉ mới vài ngày ở cạnh hắn lại khiến tâm trí cô rối bời đến vậy.
Cỏ cây rũ xuống, mặt đất nứt nẻ, từng đóa hoa đỏ kỳ lạ mọc lên, tỏa mùi hương khiến linh hồn run rẩy.
Nhưng điều đó không đủ.
Nhưng chính vì vậy, hắn lại càng thấy kỳ lạ.
Kiều Trang đứng giữa trung tâm, đôi mắt ánh lên sát ý lạnh lẽo không kém gì đối phương.
Yêu Nữ Bóng Tối, sinh vật thông minh nhất Thiên Hà, cũng không dám nói là mình nắm được bản chất thật của hắn.
Trái lại còn có chút ấm áp.
Nhưng trong lòng cô, một dấu hỏi đã được gieo xuống.
Mà là nụ cười hài lòng của một kẻ đã đi trước người khác vài bước trong ván cờ vận mệnh.
“Đứa nào đồn ta ác vậy?! Cô nói mau, ta chôn nó liền!”
Cô xoay người, tay áo xoắn thành hình lưỡi trảo, dễ dàng đỡ lấy nhát chém, khiến băng vỡ vụn rơi như thủy tinh.
Hắn chưa có câu trả lời, nhưng linh cảm nói rằng…
“Cứ yêu đi, Diệc Thần… Rồi giống như Ngạo Thiên năm xưa, chính ngươi sẽ tự hủy hoại mình vì thứ gọi là tình cảm đó.”
Kiều Trang không nhận ra.
Tâm Thanh nghe vậy, không những không sợ mà còn bật cười.
Gió thổi nhẹ qua mái tóc dài, nhưng Ngọc Huyền không nhúc nhích.
Cô dẫm mạnh chân xuống đất.
“Thôi bỏ đi. Nhưng ta cảnh cáo cô… đừng có ăn nói bậy bạ. Ta mà nghe điều này lần nữa thì đừng trách ta tàn nhẫn.”
Không phải nụ cười vui vẻ, cũng chẳng phải giễu cợt.
Diệc Thần liếc cô, không đáp.
Kẻ từng đứng trên đỉnh thiên hà, kẻ không bao giờ để lộ sơ hở.
Từ phía sau, một lưỡi băng dài như liềm trăng xé toạc không khí, chém thẳng xuống lưng Kiều Trang.
Không một bóng người.
“Chỉ vậy thôi à?”
Dù vậy, Tâm Thanh vẫn chỉ là một cô gái ngây thơ.
Mái tóc dài khẽ tung trong luồng khí băng đang dày lên quanh cơ thể.
Sau bữa tối, Tâm Thanh trở về phòng ngủ trước.
Đòn quỷ khí chưa kịp chạm vào đối phương, đã bị thứ gì đó vô hình hút sạch vào khoảng không trước mặt Bạch Khốc Băng Hậu.
“Có gan chặn đường ta, thì cũng đừng ẩn nấp như thế chứ.”
Hắn trừng mắt:
Các Vệ Hồn Thượng Quỷ theo hắn hàng nghìn năm còn chưa hiểu được trái tim của Diệc Thần như thế nào.
Khi tất cả đã yên lặng, đầu óc hắn lại bắt đầu suy nghĩ.
Cô sững người.
Một nữ nhân toàn thân trắng toát như được tạo ra từ băng nguyên chất, bước ra từ hư không, đôi mắt xanh lam phát ra ánh sáng lạnh buốt.
Họ phải tự túc chuyện ăn uống.
Bạch Khốc Băng Hậu cuối cùng cũng bị buộc phải rút lui.
“Cô ta sao lại mạnh đến vậy ?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.