Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 80: Tàn tích Hồi Mang (1)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 80: Tàn tích Hồi Mang (1)


Hai tuần trước khi Diệc Thần biết đến cái tên Tàn Ngọc Yêu Tuỷ.

Ở giữa khu rừng rậm u tối phía Tây Bắc thành phố Phong Châu

Ẩn sâu dưới lớp đất đá cổ xưa là một tàn tích chưa từng được ghi chép trong bất kỳ bản đồ hay tài liệu lịch sử nào.

Một nơi mà ánh sáng mặt trời không thể chạm tới.

Được bao bọc bởi những ngọn núi hoang lạnh, hoang vu và lặng lẽ

Nơi mà thỉnh thoảng vẫn xuất hiện những sinh vật dị biến mang hình thù của yêu thú.

Con người đã đặt cho nó cái tên: Tàn tích Hồi Mang.

Tổ chức Bạch Ưng đã chiếm giữ khu vực này suốt hơn hai tháng, núp dưới danh nghĩa khảo sát địa chất và nghiên cứu dị biến năng lượng.

Họ dựng các trạm nghiên cứu dã chiến, cho khoan sâu vào lòng núi, thậm chí cử cả đội dị năng giả tiến vào những hang động ngầm.

Thế nhưng… không thu được gì cả.

Không manh mối, không tín hiệu, không phản hồi.

Ngược lại, họ còn tổn thất không ít nhân lực.

Không ai biết nơi này từng là gì.

Không ai hay rằng dưới lòng đất họ đang đứng là một kiến trúc vượt ngoài tầm hiểu biết của nhân loại.

Tàn tích vẫn im lặng. Không mở ra. Không cho ai chạm vào.

Như thể muốn tránh xa mọi thứ bên ngoài.

Cho đến khi…

Vào một đêm không sao, chỉ có ánh trăng hình lưỡi liềm treo lơ lửng giữa nền trời mờ bạc

Sự tĩnh lặng kéo dài ấy cuối cùng cũng bị phá vỡ.

Không phải bởi máy móc hay v·ũ k·hí.

Mà bởi một cô gái.

Không mang theo trang bị hiện đại.

Trong tay chỉ có một cặp song đao.

Và khí tức quỷ dị đến mức khiến cả khu rừng như nghẹt thở.

Một mình cô bước vào tàn tích.

Không ai ngăn cản được.

S·ú·n·g đ·ạ·n vô dụng. Dị năng chỉ là trò cười.

Ngay cả đám yêu thú dị biến canh giữ bên ngoài cũng chỉ biết lùi lại, run rẩy nhìn bóng cô đi qua.

Mang theo quỷ khí ngập trời, và sát ý không hề che giấu.

Cô chính là Vệ Hồn Thượng Quỷ cuối cùng mà Diệc Thần chưa gặp lại kể từ khi tái sinh ở Trái Đất.

Tên cô không nằm trong bất kỳ tài liệu nào của loài người.

Nhưng những kẻ đang ngồi trên đỉnh cao của thiên hà… đều từng nghe qua.

Thân ảnh uyển chuyển như bóng đêm.

Song đao có thể chém nát mọi ranh giới giữa sống và c·hết.

Cô gái không phải một vị cứu tinh

Cô ta là một tử thần.

Bất kì ai đối đầu với cô đều phải c·hết.


Tối hôm đó

Ở căn nhà nhỏ của Diệc Thần.

Hiểu Vân ngồi im một góc, giữ khoảng cách vừa phải với mọi người.

Cô vẫn chưa thực sự hòa nhập.

Ánh mắt thỉnh thoảng đảo quanh, nhưng không chen lời, chỉ lặng lẽ quan sát.

Trong khi đó, Diệc Thần lại vô cùng nhàn nhã.

Hắn vừa ăn xong bữa tối, tay còn cầm hộp sữa, vừa ngồi xuống sofa đã bị Lạc Tiên kéo lại chơi game.

Vy Vy thì đã giành trước vị trí đi rừng, ánh mắt tập trung cao độ.

Kiều Trang lạnh lùng pick mid không nói nửa lời.

Còn Thiên An thì chọn đường trên, vừa lock tướng vừa than:

“Ủa sao lag hoài vậy trời! Không lẽ mạng nhà này cấm em leo rank luôn à?”

Tên game: “Tử Vực Chiến Trường” – một tựa MOBA nổi tiếng hiện tại.

Trong lúc chờ trận bắt đầu, Thiên An quay đầu lại hỏi Hiểu Vân:

“Ơ mà chị gái mà anh mới dẫn về đâu rồi ta? Nãy giờ không thấy luôn á.”

Diệc Thần ngồi gác chân, không quay lại, chỉ thuận miệng đáp:

“Chị ấy chưa khỏe. Đang nghỉ ngơi trong phòng.”

Thiên An “à” lên một tiếng, không hỏi thêm.

Cô cũng không phải kiểu người ép ai phải tham gia nếu người đó không sẵn sàng.

Trên màn hình, âm thanh báo hiệu trận đấu vang lên.

Lạc Tiên ngồi sát bên Diệc Thần, nghiêng đầu nói nhỏ:

“Ca ca… đừng có đi support nữa. Vô dụng lắm. Hôm qua em thấy anh auto feed ba mạng rồi.”

“Anh nhường mạng thôi,” hắn đáp thản nhiên, tay vẫn thao tác đều đặn.

Một buổi tối lười biếng, tạm thời quên đi cái thế giới hỗn loạn ngoài kia.

Tiếng đếm ngược vang lên từ màn hình:

“3… 2… 1…”

Trận đấu bắt đầu.

Ánh sáng từ màn hình hắt lên gương mặt cả nhóm, ai nấy đều nghiêm túc như đang thực sự bước vào chiến trường.

Diệc Thần tập trung, Lạc Tiên ngồi sát bên, mắt dán chặt vào bản đồ nhỏ.

Vy Vy lẳng lặng đi rừng, không ai nói gì với ai, nhưng không khí lại rất ăn ý.

Trong lúc cả phòng khách đắm chìm trong thế giới ảo, thì Hiểu Vân đã lặng lẽ rời đi từ bao giờ.

Cô định xuống bếp lấy chút nước.

Đi chậm, nhẹ chân, không muốn làm phiền ai.

Nhưng khi vừa đến nơi, cô khựng lại.

Vân Nghi đang đứng ở đó.

Cô gái tóc buộc cao, tay cầm cốc trà nóng, ánh mắt từ tốn nhìn lên khi thấy Hiểu Vân.

Cả hai im lặng vài giây.

Vân Nghi lên tiếng trước, giọng không mang theo cảm xúc rõ ràng:

“Cô vẫn chưa quen với không khí ở đây, đúng chứ?”

Hiểu Vân gật đầu khẽ, ánh mắt không dám nhìn thẳng.

“Phải. Tôi vẫn chưa… quen lắm.”

Vân Nghi nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp, ánh mắt vẫn giữ vẻ bình thản:

“Hồi đầu, tôi không thích cô.”

Câu nói khiến Hiểu Vân hơi sững người, nhưng cô không phản ứng.

Cô cũng đoán được điều đó. Và có lẽ… không chỉ một mình Vân Nghi.

“Không phải vì cô làm gì sai,”

Vân Nghi nói tiếp,

“Mà là vì chuyện cũ năm xưa của chúng tôi và tộc hồ yêu các cô.”

Một thoáng trầm lặng.

“Nhưng bây giờ thì khác rồi.”

Vân Nghi khẽ nói, giọng trầm thấp.

“Ca ca đã tin cô. Chúng tôi… cũng không thể xem nhẹ điều đó.”

Hiểu Vân nắm chặt tay, khẽ cắn môi.

Cô không biết phải đáp lại thế nào.

Vân Nghi nhìn cô vài giây rồi nói tiếp, lần này giọng có phần nghiêm nghị hơn:

“Nếu cô thực sự muốn trở thành Vệ Hồn Thượng Quỷ, thì phải hiểu một điều:

Không ai trong chúng tôi là được chọn dễ dàng.

Tất cả đều phải vượt qua thử thách. Và quan trọng nhất…”

Cô nghiêng đầu nhìn Hiểu Vân, ánh mắt sâu lại:

“Phải được công nhận.

Không bởi ca ca, mà bởi chúng tôi.”

Hiểu Vân im lặng.

Ánh mắt bỗng chùng xuống.

Cô bây giờ mới biết muốn trở thành Vệ Hồn Thượng Quỷ không đơn giản chỉ là nhận máu của Diệc Thần đại nhân.

Vân Nghi không dừng lại ở đó. Cô tiếp tục:

“Chị Vy Vy sẽ là người kiểm tra thực lực của cô.”

Khoảnh khắc đó, Hiểu Vân khẽ siết chặt tay áo.

Cô biết người đó.

Cô ấy rất mạnh. Và là người không thích cô nhất ở đây.

Vân Nghi nhìn thoáng qua vẻ mặt căng thẳng kia, rồi quay đi.

Cô không cười, cũng không khích lệ.

“Lo lắng một chút cũng không sao…”

Giọng cô không mang theo ý thương hại, cũng chẳng có lấy một chút trấn an.

“Nhưng thay vì lo lắng, cô nên nổ lực hơn, vì sớm muộn gì… thì cô cũng phải đối mặt thôi.”

Nói rồi, Vân Nghi rời đi, để lại Hiểu Vân đứng một mình trong bếp.

Ngoài phòng khách, tiếng hò hét trong game vẫn tiếp tục vang lên.

Không ai để ý tới sự im lặng của một người đang lặng lẽ nuốt lấy áp lực đầu tiên từ thế giới mà cô vừa bước chân vào.


Trận đấu vẫn đang diễn ra căng thẳng.

“Ê ai cắm mắt rồng kỳ vậy? Ca ca! Anh bỏ mid đi cắm mắt làm gì vậy?”

Thiên An hét lên, vừa điều khiển tướng vừa lườm sang.

Diệc Thần không hề nao núng, tay vẫn thao tác không ngừng:

“Lạc Tiên bảo anh phải quan sát bản đồ. Anh quan sát thôi, có sai gì đâu.”

“Anh quan sát xong feed luôn kìa!” Vy Vy lạnh giọng chen vào, tướng của cô vừa kết thúc một pha solo rừng đầy tàn nhẫn.

Kiều Trang không nói gì, nhưng vẫn thản nhiên dẫn đầu bảng sát thương.

Lạc Tiên ngồi giữa, hai tay nhàn nhã điều khiển, ánh mắt nửa tập trung nửa buông thả.

Trong màn hình, cả team vừa quét sạch đối phương tại trụ thứ hai đường giữa.

Không khí trong phòng khách nóng lên theo từng pha combat dồn dập, tiếng phím bấm vang đều như một bản nhạc loạn xạ.

Ngay lúc ấy —

“Ting.”

Một tiếng thông báo khẽ vang lên từ điện thoại của Diệc Thần, đặt trên bàn trà cạnh đó.

Hắn liếc mắt sang, ánh nhìn thoáng nghiêng.

Trên màn hình, một tin nhắn vừa hiện lên.

Không có chữ.

Chỉ là một đoạn toạ độ.

Ngắn gọn. Cụ thể.

Và người gửi không định giải thích gì thêm.

Diệc Thần khẽ nhíu mày.

Ngón tay dừng lại trên màn hình điều khiển.

Nhưng rồi chỉ chưa tới một nhịp thở, Diệc Thần đã thu lại vẻ trầm ngâm đó, thản nhiên như chưa thấy gì.

Ca ca! Anh bỏ lỡ ulti luôn rồi kìa!” Thiên An la lên, giọng đầy tiếc nuối.

Diệc Thần vẫn nhàn nhã đáp:

“Anh nhường cho em show trình đấy chứ.”

“Anh xạo quá…” – cô chu môi, nhưng trong mắt ánh lên vẻ vui thích.

Lạc Tiên liếc hắn một cái, như muốn bắt bài, nhưng rồi cũng không nói gì thêm.

Kiều Trang vẫn lạnh lùng đẩy trụ, không thèm quan tâm ai đang nghĩ gì.

Trận đấu tiếp tục.

Không ai trong phòng phát hiện ra điều bất thường.

Chỉ có Diệc Thần, khi nhìn thấy tọa độ đó. đã âm thầm ghi nhớ.

Một câu hỏi đã bắt đầu hình thành trong đầu hắn.

Là ai đã gửi?

Và… tại sao là toạ độ?


Đêm hôm đó,

Diệc Thần lần theo toạ độ đến một nhà thờ đá cổ trong Thành Phố Thiên Dương.

Hắn đẩy cánh cửa gỗ nặng nề bước vào.

Bên trong, chỉ có một bà lão tóc bạc, đang ngồi một mình bên bàn gỗ nhỏ đặt gần gian chính.

Bên tay là một tập thơ đã mở, ngòi bút lông vẫn còn vương chút mực xanh chưa kịp khô.

Bà không nhìn hắn.

Chỉ nhẹ giọng, như thể câu nói đã được chuẩn bị từ lâu:

“Ta còn tưởng con sẽ không đến.”

Giọng bà chậm rãi, ấm, không run, không già nua như vẻ ngoài.

Diệc Thần đứng yên.

Không tiến tới, cũng không rời đi.

Ánh đèn từ cây nến cháy thấp hắt lên gương mặt hắn, phản chiếu ánh mắt đang dần trở nên khó đoán.

Bà lão lúc này mới từ tốn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt sâu như đêm tàn.

“Cũng hơn mười năm rồi nhỉ…” bà nói, giọng nhẹ nhàng.

Không đợi hắn phản ứng, bà chậm rãi bước lại gần.

Bàn tay gầy gò và lạnh khẽ nắm lấy tay hắn, chạm vào một cách đầy nâng niu:

“Con lớn quá… Cao hơn cả ta rồi.”

Diệc Thần khẽ nhíu mày.

Cái nắm tay ấy, ánh mắt ấy… mang theo một cảm giác rất lạ.

Quen thuộc, mà lại xa xăm.

Nhưng đầu hắn thì hoàn toàn trống rỗng.

Không có hình ảnh nào hiện lên cả.

Không có ký ức, không có tên gọi, không có mùi hương.

Chỉ có một thoáng ngơ ra.

“Tôi… từng gặp bà sao?” hắn hỏi, giọng không lạnh lùng, mà chỉ đơn thuần là không nhớ.

Bà lão mỉm cười, không buồn, không thất vọng.

“Con không nhớ cũng đúng. Khi ấy con mới bảy tuổi. Lúc vào Viện Thánh Ân… con đã không còn người thân.”

Ngay khoảnh khắc cái tên đó vang lên

“Viện Thánh Ân”

Ánh mắt Diệc Thần bỗng trở nên sắc hơn.

Hắn sực nhớ ra, viện trưởng Tần, từng nhắc đến nơi đó một lần.

Diệc Thần cúi đầu nhẹ, gương mặt thoáng biến sắc.

Không phải vì xúc động.

Mà bởi trong đầu hắn, từng mảnh ký ức vỡ vụn bỗng ùa về như bị ai đó giật phăng ra khỏi hố chôn.

Tiếng mưa. Mùi thuốc sát trùng. Một căn phòng lạnh và hàng ghế trẻ em xếp ngay ngắn.

Hắn đã không định đào sâu những thứ này.

Nhưng… chuyện cứ tự kéo đến.

Một lúc sau, hắn khẽ cất giọng:

“Xin lỗi nhưng, con không thể nhớ tên bà ?”

Bà lão mỉm cười nhẹ, đáp:

“Ta tên là Ann. Ngày xưa, tụi con gọi ta là Mẹ Ann.”

Hắn gật đầu.

Rồi hỏi tiếp, lần này giọng nghiêm lại:

“Tại sao bà lại tìm con ?”

Câu hỏi khiến Sơ Ann thoáng lưỡng lự.

Đôi mắt bà dao động, như vẫn che giấu một bí mật nào đó, rồi trầm giọng đáp:

“Viện Thánh Ân đã bị phá hủy rồi.”

Diệc Thần nheo mắt.

Không cần hỏi sâu, cũng đủ hiểu — nó không phải cháy do t·ai n·ạn.

Sơ Ann tiếp tục, giọng bắt đầu run:

“Những đứa trẻ từng được nhận nuôi năm đó… bọn chúng đang t·ruy s·át tất cả.

“Chúng?” – Diệc Thần gằn giọng, nhưng bà sơ không trả lời.

Chỉ lắc đầu khẽ, rồi siết tay hắn mạnh hơn.

“Ngoài con và em gái con… vẫn còn một người nữa.

Tên cô bé đó là Kỳ Yên Nhi.

Ta không liên lạc được với nó.

Nếu con có cơ hội gặp Yên Nhi…

hãy nói với nó rằng: ba đứa phải rời khỏi đây.

Rời càng xa càng tốt.”

Diệc Thần chưa kịp hỏi thêm thì bà sơ đột ngột khụy gối xuống, tay run rẩy ôm ngực.

Một ngụm máu đen trào ra nơi khóe miệng, rơi xuống tấm thảm cũ kỹ.

Độc.

Không sai được.

Ánh mắt hắn trầm xuống.

Chuyện này… rắc rối hơn hắn nghĩ rất nhiều.

Sơ Ann cố gắng lấy một hơi cuối cùng, rồi với tay vào túi áo, rút ra một vật nhỏ, gấp làm tư, đã ố vàng theo năm tháng.

Bà đặt nó vào tay Diệc Thần, giọng thều thào:

“Đây… là tất cả những gì ta còn giữ được… về Yên Nhi.”

Hắn mở ra.

Là một tấm ảnh cũ, chụp bằng máy film, mờ nhòe, bạc màu.

Trong ảnh là khoảng sân trước một dãy nhà gạch đơn sơ, có sáu, bảy đứa trẻ đứng thành hàng.

Gương mặt ai cũng non nớt, ánh mắt ngây thơ, cười rất thật.

Nhưng chỉ một khuôn mặt trong số đó —

bị khoanh tròn bằng nét mực đỏ đã nhạt màu.

Một bé gái tóc ngắn, gò má đầy đặn, đứng hơi lệch về phía sau, không nhìn thẳng vào ống kính.

Bà sơ thều thào:

“Ta không biết con bé ở đâu…

Chỉ mong… con tìm được nó… trước khi bọn chúng…”

Lời chưa dứt, một dòng máu đen trào ra từ khoé miệng bà.

Rồi Sơ Ann gục xuống, thân thể gầy guộc như hòa vào bóng tối phía sau nhà thờ.

Không còn hơi ấm.

Không còn gì cả — ngoài một tấm ảnh, và quá nhiều câu hỏi chưa lời đáp.


Trở về nhà, Diệc Thần vào phòng không bật đèn.

Hắn nằm lên giường, trên tay vẫn là tấm ảnh cũ kỹ mà bà sơ đưa trước lúc c·hết.

Kỳ Yên Nhi — một cái tên chẳng có bất kỳ ấn tượng nào trong trí nhớ của hắn.

Gương mặt trong ảnh cũng xa lạ như bao gương mặt trẻ con khác.

Diệc Thần nhìn nó rất lâu.

Mặt không cảm xúc, nhưng trong lòng thì có chút bực.

Sao tự nhiên hắn lại có thêm cục nợ thế này.

Mà bà sơ đó cũng thật là…

Chỉ đưa cho hắn một tấm ảnh bạc màu.

Rồi nhờ hắn tìm. Nhưng tìm ở đâu? Tìm bằng niềm tin à?

Hắn day trán.

Tóc mái rũ xuống che một phần ánh mắt.

Đôi mắt ấy khẽ nheo lại vì mệt mỏi.

Diệc Thần thở nhẹ ra, giọng nói nhỏ như không:

“Hay là kệ đi…”

Kệ cái cô gái tên Kỳ Yên Nhi gì đó…

Kệ luôn cái đám muốn t·ruy s·át hắn và Thiên An.

Vì dù gì…

Nếu chúng thật sự dám mò tới tận đây, thì mấy nữ quỷ trong nhà hắn có để cho bọn đó còn mạng mà bước ra ngoài được không?

Thật là phiền phức!

Diệc Thần thả lỏng cơ thể, nhắm mắt định đi ngủ thì…

“Cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa nhẹ vang lên.

Diệc Thần mở mắt.

Đã hơn nửa đêm, mà cũng không tha cho hắn sao…

Giọng nói của một cô gái vang lên, nhỏ như sợ làm ồn:

“Ca ca… Em là Hiểu Vân.”

Hắn hơi ngạc nhiên.

Giữa đêm thế này, cô tìm hắn làm gì?

Đứng dậy, ra mở cửa.

Hiểu Vân đứng đó, vẫn là dáng vẻ đoan tran, mái tóc trắng xõa nhẹ sau vai, ánh mắt đầy do dự.

“…em… xin lỗi vì làm phiền anh khuya vậy.” giọng cô nhỏ, gần như thì thầm.

Hắn dựa vai vào khung cửa, nhướng nhẹ mày:

“Em có chuyện gì?”

Hiểu Vân cúi đầu, tay nắm chặt vạt áo:

“Chị Vân Nghi… đã kể với em… chuyện thử thách.

Em không muốn cứ ở mãi trong nhà… mà không làm gì.

Nên… em muốn xin phép anh… được ra ngoài một chút.

Luyện tập, hoặc làm gì đó có ích.”

Diệc Thần trầm ngâm.

Hắn hiểu rõ ý cô rồi.

Nhưng không vội đáp ngay.

Chỉ nhìn cô trong vài giây, ánh mắt như đang cân nhắc gì đó.

Rồi hắn khẽ gật đầu:

“Ừm. Ngày mai đi với anh.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 80: Tàn tích Hồi Mang (1)