Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 83: Yêu Cảnh - Huyền Vũ Yêu Cung (2)
Thì ra… “Vệ Hồn Thượng Quỷ” là kiểu quan hệ như vậy sao?
Phải tìm được điểm yếu của kẻ thù.
Cho đến hôm nay.
Rất rất nhanh.
“Hiểu Vân!”
Cô không thể tin nổi vào mắt mình.
Cơn lốc bùng phát.
Chỉ đứng im cạnh nhau, cùng quan sát.
Vút!
Nếu Cực Quang Bóng Tối được mở ra thì không chỉ có kẻ địch chịu tổn thương.
Ngược lại, nó rất mạnh.
Ở phía sau, Diệc Thần vẫn đang quan sát.
Gương mặt thoáng đỏ ửng.
Thất Huyền đánh với Thượng Huyền… chính là t·ự s·át. (đọc tại Qidian-VP.com)
Linh Lăng đã áp sát từ lúc nào không ai biết.
Hiểu Vân loạng choạng vài bước, rồi bất giác nhìn xuống.
Huyền Quy quay đầu, đập mạnh một chân xuống đất.
Một mảng lớn như cả một ngọn đồi bị nhấc bổng.
…
Rầm!
Nó là yêu thú bằng xương bằng thịt.
Tên hắn là…
Đó chính là cơ hội.
Vệ Hồn Thượng Quỷ hay vợ bé rồi thì cũng là người của anh.
Thời gian trôi qua, người ta bắt đầu tin rằng Bách Khởi La đ·ã c·hết.
“Bỏ đi. Lấy được yêu đan của Huyền Xà và Huyền Quy là đủ rồi. Chúng ta không nên quá tham lam.”
Và lúc ấy… cô nhận ra.
Muốn thắng phải có chiến lược.
Huyền Quy thay đổi chiến thuật.
Cô ta chính là một Vệ Hồn Thượng Quỷ khác của hắn.
Cô ôm chặt Diệc Thần, lướt gấp sang bên tránh khỏi cú đớp dữ dội chỉ trong tích tắc.
Trúng rồi.
Diệc Thần ngơ ra.
“Ca ca… anh lại nhận thêm vợ bé nữa à?”
Mà là để bảo vệ chính nó khỏi ánh nhìn của thế giới.
Hắn không nhìn vào lực mà nhìn vào quán tính.
“Ca ca… anh không sao chứ?”
Truyền thừa cũng chẳng ai muốn bỏ qua.
Kho báu.
Mỗi lần nó cử động là mặt đất như sắp vỡ nát dưới chân. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thời gian trôi đi.
Mùi máu gần như giống với chính cô.
Một cách âm thầm và lặng lẽ.
Hàm răng đóng sập vào mặt đất, tạo ra một vết lõm sâu hoắm như một cái hố tử thần vừa được khai mở.
Diệc Thần do dự.
Cô quay sang Diệc Thần, ánh mắt tràn đầy phấn khích:
“Muộn rồi. Chúng ta không chạy được nữa.”
Diệc Thần quay lại, bước đến bên xác Huyền Quy giơ tay rút ra viên yêu đan từ phần đầu bị cắt đôi của nó.
Ngay lúc ấy, đầu của Huyền Quy trồi lên từ lòng đất.
Một góc hẻo lánh của Trái Đất, nơi mà không ai thèm để mắt tới.
ẦM!
Đó là nơi cất giấu kho báu, truyền thừa… và cả di thể của Huyền Vũ Yêu Thần.
Cách nó xoay.
Nhưng…
“Ca ca, chúng ta thành công rồi!”
Trên bề mặt là những hoa văn cổ xưa khắc sâu, từng đường nét như bẫy trận c·hôn v·ùi thần hồn.
Áp lực xoắn ốc như muốn xé rách từng khối khí xung quanh, cuốn cả Diệc Thần và Hiểu Vân vào trong vùng gió hỗn loạn.
Diệc Thần đã cân nhắc chuyện này từ lúc nãy.
Đổ sụp xuống đất trước sự kinh ngạc của Hiểu Vân.
Huyền Quy sau khi cảm nhận được sự biến mất của Huyền Xà, đã trở nên vô cùng tức giận.
Lăng mộ của một vị Yêu Thần.
Linh Lăng đẩy tay hắn ra, lùi nửa bước, bĩu môi hờn dỗi:
Từng mảnh đá vỡ ra, như bị xé tung bởi thứ gì đó bên dưới.
Từ kinh ngạc chuyển sang thở phào nhẹ nhõm.
“Dù gì… cũng nên tôn trọng lão Yêu Thần ấy một chút.” Hắn nói, giọng khẽ nhưng đủ để người bên cạnh có thể nghe.
Nó vùng vẫy, cố đạp, cố xoay để phản đòn nhưng tốc độ của Hiểu Vân khiến nó trượt mục tiêu liên tiếp.
…
Bảo vệ.
Làm gì có ai đủ sức g·iết một bầy xà yêu Lục Huyền Cảnh… chỉ bằng một nhát chém.
Ngay sau đó, hàm răng như bức tường đá mở ra, chực nuốt trọn cả hai người.
Không một ai biết hắn ta đã đi đâu.
Rồi đáp xuống mặt đất bằng một lực đủ làm cả không gian chấn động.
Hiểu Vân bước lại gần, ánh mắt đầy quan tâm, tay nhẹ nhàng chạm vào cánh tay hắn để kiểm tra.
Một lối đi mới dần lộ rõ.
Rồi… xuất hiện thêm một vòng thứ tám.
Vào một ngày nọ… hắn bỗng nhiên biến mất.
Giọng hắn trầm lại, rõ ràng và gấp gáp:
Hắn hiểu rõ thế giới này:
Từng mảng đá lớn bị hất tung lên trời, bụi đất cuốn thành cơn lốc quẩn quanh giữa lòng hang.
Vút!
Kho báu thì hấp dẫn thật.
Ngay khi gót chân vừa chạm đất, đôi song đao của cô đã vung lên.
Huyền Quy không định tha cho họ.
Bách Khởi La năm xưa có hai sủng thú rất nổi tiếng.
Cái đầu khổng lồ của Huyền Quy từ từ rụt lại, giống như một khối thép đang nạp lực.
Rút khỏi vinh quang.
Hắn chỉ lắc đầu.
Linh Lăng nhíu mày:
Bách Khởi La ngay cả khi cận kề c·ái c·hết, vẫn không muốn bất kỳ ai chạm đến di thể hay truyền thừa của mình.
Một tiếng rít trầm thấp vang lên.
Nhưng rồi…
Diệc Thần có lẽ… đã đoán ra rồi.
Lưng rùa bóng như thép, mỗi lần chuyển động là cả lòng hang rung chuyển.
Một đường mỏng, nhẹ… nhưng vẫn rướm máu.
Nhưng… không còn nhiều chỗ để lùi nữa.
Diệc Thần khi này mới nhận ra cô gái ấy.
Cô ngồi xuống, nhập định ngay giữa lòng hang.
Nhưng thay vì dịu đi, cô lại quay sang Diệc Thần với vẻ mặt… chất vấn.
Dạ Nguyệt Quỷ - Hứa Linh Lăng.
ẦM!
Hiểu Vân bật lùi về sau, mồ hôi lạnh túa ra dọc sống lưng.
Cái thứ đang trồi lên từ lòng đất kia…
“Em mà nói thêm một chữ nữa là anh phạt đấy.” – hắn nghiêm giọng, nhưng mắt lại thoáng lên vẻ bất lực.
…
Nó là thứ hủy diệt tuyệt đối.
Mà là từ vài phút trước, sau khi con mãng xà khổng lồ kia gục xuống.
Linh Lăng lập tức nhướng mày.
Diệc Thần gọi to, giọng khẩn trương và dứt khoát.
Chắc chắn là… Huyền Quy.
Cứ như thể… hắn đã xóa mình khỏi lịch sử.
Ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào quái vật phía dưới.
Khi Huyền Quy chuyển động, áp lực dồn xuống khớp khiến nó lộ sơ hở nhỏ.
Khối thân rùa khổng lồ rung lên một nhịp…
Hiểu Vân không bỏ lỡ nhịp.
Một bóng người lao thẳng từ trên cao xuống, tay cầm đôi song đao ánh bạc.
Hắn nhanh chóng quay sang, kéo cô ra khỏi mớ suy nghĩ đang trôi tuột về vùng cấm địa:
Hiểu Vân thở dốc, mắt mở lớn, giọng run lên trong kinh ngạc:
Tốc độ và sức mạnh của cô đã tăng lên đáng kể sau khi hấp thu yêu đan của Huyền Xà.
“Anh—”
Từ phía sâu trong lòng hang, một dãy ánh sáng bỗng vẽ ra trên vách đá.
“Nín!”
…
Không khí cũng trở nên nặng nề.
Lớp yêu khí dày như sương bốc lên từ viên ngọc tím đen, tỏa ra sự uy nghiêm của một Thượng Huyền Cảnh từng thống trị.
Trong khoảnh khắc v·ết t·hương lành lại, cô cảm nhận được điều gì đó rất quen thuộc.
Cô nhìn sâu vào mắt Diệc Thần vài giây, rồi chủ động từ bỏ.
Yêu khí của Hiểu Vân đang tiêu hao… rất nhanh.
Không phải bây giờ.
Hiểu Vân đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát cuộc trò chuyện giữa hai người.
Nó ngẩng đầu, hất văng cả hai lên không trung chỉ bằng một cái giật mạnh cơ thể.
Lần cất công đến đây… xem ra không uổng phí.
Từng vết rạn nhỏ bắt đầu xuất hiện.
Khí tức dày đặc và ổn định, đúng như Diệc Thần mong đợi.
Nhưng có những thứ… nên động vào.
Diệc Thần cần phải nghĩ cách đối phó với nó.
…
ẦM!!
Không có gì được tìm thấy ở Yêu Giới.
ẦM!!!
Diệc Thần quan sát khung cảnh đang vỡ vụn, ánh mắt lướt nhanh qua từng kẽ nứt, từng luồng khí động đang bùng phát.
Tuy nhiên… Diệc Thần lại không đáp.
Một vệt cắt xé toạc không khí.
ẦM!!
Áp lực bao trùm khiến cả hang động tối sầm lại
Cô tập trung toàn bộ yêu khí, tạo ra một lá chắn bán nguyệt ôm trọn cả hai.
Các khớp chân.
Huyền Vũ Yêu Thần — Bách Khởi La.
Cuối cùng, hắn chỉ khẽ đáp:
Ở giữa lòng đất… một thứ gì đó bắt đầu trồi lên.
Vậy thì…
Máu chưa rơi. Nhưng Linh Lăng đã sững lại.
Hắn thoáng ngỡ ngàng.
“Cô là ai? Sao dám tự tiện chạm vào ca ca của tôi?”
Gió rít.
Hiểu Vân vừa hấp thụ xong yêu đan, sắc mặt đã hồng hào hơn hẳn.
Một trò chơi nhỏ giữa hai người họ.
Truyền thừa.
Một sinh vật được tạo ra để phòng thủ… luôn phải đánh đổi thứ gì đó.
“Ăn… ăn cái gì chứ! Em đừng có nói bậy!”
Xoẹt!
Diệc Thần không chờ cô nói xong, liền đưa tay bịt miệng cô lại như thể đã quá quen với cái kiểu “gài hàng” từ con bé này.
Khói bụi dần tản ra…
“Em đừng có nghe Linh Lăng nói linh tinh.”
Danh vọng sẽ dẫn tới tham vọng.
Cách nó nghiêng người.
Yêu khí từ viên đan mạnh đến mức khiến không gian xung quanh xoắn nhẹ.
Và đúng lúc đó.
“Anh không định vào sao? Bên trong rõ ràng là—”
Rồi ánh mắt hắn lóe lên.
Nhận được chỉ dẫn, Hiểu Vân lập tức thay đổi chiến lược.
Rồi nứt ra.
Bởi vì nơi này… không chỉ là một Yêu Cảnh.
Đã từng tồn tại một kẻ đứng đầu trong vô số các Yêu Thần.
Trong lúc ba người còn đang “tâm sự” thì không gian bỗng rung lên một lần nữa.
Hiểu Vân không thể đứng yên.
Một đường cong c·hết chóc chém ngang thân thể khổng lồ của Huyền Quy.
Nó rụt đầu và chân vào mai.
Tồn tại suốt ngần ấy năm - nhờ vào tính chất đặc biệt của Yêu Cảnh.
Ánh mắt hắn không rời khỏi từng chuyển động của con rùa khổng lồ.
Ầm…
Truyền thừa sẽ kéo theo tai họa.
“Là Vệ Hồn Thượng Quỷ! Không phải là vợ bé!!”
Cách duy nhất để cứu cả hai người lúc này là Diệc Thần phải mở ra Quỷ Vực của mình.
Cô nghiêng người, hôn nhẹ lên má hắn một cái.
Cô xoay người, tiếp tục tung những đòn đánh sắc bén và chính xác tất cả đều nhắm vào những khớp gối, nơi lớp giáp mỏng hơn và chuyển động nhiều nhất.
Và cuối cùng… Diệc Thần đã thắng.
Hiểu Vân hơi bất ngờ, nhưng gật đầu vâng dạ.
Sớm muộn gì anh cũng… ăn hết thôi!”
Xoẹt!
…
Cô không ngắt lời.
Hắn cắt lời, ánh mắt bình thản mà nghiêm túc:
Khí tức khủng kh·iếp đang lan ra khắp bốn phía nặng như núi đè.
Một con là Huyền Xà.
Cô vừa định bước tới, thì Diệc Thần giơ tay ngăn lại.
Mặt đất dưới chân cả hai đột ngột nâng lên.
Mà nó… là Thượng Huyền Cảnh!
Diệc Thần không trả lời ngay.
Một sinh vật khác đã xuất hiện…
Cả cơ thể Huyền Quy bị chẻ đôi từ đầu đến tận đuôi.
Phải rồi. Hắn khi nãy sao lại không nghĩ ra chứ.
Lớp vảy dày như thép tinh luyện, chẳng để lại lấy một vết xước.
Mà là để quan sát. Để tính toán.
Thượng Huyền Cảnh không phải thứ có thể liều mạng mà thắng được.
Lại chính là lăng mộ của một vị Yêu Thần vĩ đại.
Ngay tại nơi này…
Lợi thế đã đảo chiều.
Cách nó đổi hướng.
Mặt đất chấn động dữ dội.
Hắn hiểu ý Linh Lăng vừa nói, mặt bất giác đỏ lên:
“Không… chưa đâu.
Áp lực của Quỷ Vực ấy không phân biệt đồng minh hay kẻ thù.
Và tốc độ không bao giờ là điểm mạnh của Huyền Quy.
“Ca ca. Nó… nó… là thứ gì vậy?”
Phần nối giữa thân và chân chính là điểm yếu.
Ánh mắt trầm xuống rõ rệt, giọng khẽ nhưng rõ ràng:
Toàn bộ lòng hang nứt toác ra từng mảng, như có địa chấn lan tỏa từ trung tâm một vụ v·a c·hạm thiên thạch.
Tại sao lại dựng nên một mê cung đá để đánh lạc hướng kẻ xâm nhập?
Bát Huyền Cảnh.
Linh Lăng bĩu môi, giọng đầy hờn dỗi:
Từng tiếng gầm nặng nề bật ra từ họng Huyền Quy, vang dội cả lòng hang.
“Cô cũng là… Vệ Hồn Thượng Quỷ?” – Linh Lăng kinh ngạc thốt lên.
“Thưởng cho anh đó, lần này anh thắng rồi.”
Thực ra, Linh Lăng đã nhận ra hắn ngay từ khi hắn bước vào Yêu Cảnh.
Từ yêu nhân bình thường, đến cả các Yêu Vương hay thậm chí là các Yêu Thần khác cũng bắt đầu săn lùng những gì hắn để lại:
Một tiếng gầm trầm thấp lần nữa vang lên từ lòng đất.
Linh Lăng đứng bên cạnh, lập tức định mở miệng chen vào:
Không nói nhiều, hắn quay lại, đặt viên yêu đan vào tay Hiểu Vân:
Con mãng xà lúc nãy không phải là tàn hồn.
Và bắt đầu xoay tròn.
Linh Lăng khẽ nhíu mày, nhưng không phản bác. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một con là Huyền Quy.
Huyền Quy… không yếu như Huyền Xà.
Và thế là… cả Yêu Giới dậy sóng.
Cách đây hàng nghìn năm.
Cái Yêu Cảnh này…
“Tập trung vào các khớp chân của nó!”
Một sinh vật Thượng Huyền Cảnh… lại có thể b·ị c·hém đôi chỉ bằng một đòn.
Hiểu Vân siết chặt thanh kiếm trong tay, ánh mắt kiên định.
Vào thời kỳ mà Yêu Tộc hưng thịnh nhất trong lịch sử.
Nhưng nếu có thể cầm chân dù chỉ vài phút thì ca ca của cô sẽ có cách.
Diệc Thần suýt nghẹn, vội vàng chấn chỉnh lại lời nói của Linh Lăng:
Keng!
Còn một con quái vật mạnh hơn nữa… đang ở ngay dưới chân chúng ta.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 83: Yêu Cảnh - Huyền Vũ Yêu Cung (2)
Tay đã siết chặt, khí tức đã bắt đầu rung động nhưng hắn vẫn chưa quyết định.
Ký ức về hắn dần bị chôn lấp.
Chỉ cần nó khai mở, toàn bộ áp lực của Huyền Quy sẽ bị dập tắt tức thì.
Ngay cả Hiểu Vân… cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Cô chỉ muốn âm thầm thi đấu xem, ai sẽ là người phá giải bí mật của yêu cảnh này trước.
Sau khi Linh Lăng xuất hiện, Diệc Thần cũng lập tức ngộ ra mọi chuyện.
Đá bay.
Trái Đất này…
Hiểu Vân phản xạ cực nhanh, rút kiếm chắn ngang nhưng vẫn bị vết cắt mảnh lướt qua tay.
Một khối đen khổng lồ, vảy dày như tường thành, đôi mắt đỏ rực cháy lên đầy phẫn nộ.
Không nhắm vào vảy giáp dày nữa mà chuyển mục tiêu sang các khớp nối.
“Ăn…” – cô lặp lại trong đầu.
Và Diệc Thần cũng ý thức được điều đó.
Rồi lại nhìn chính mình.
“Ra rồi.”
Nó đã ở đây canh mộ.
Diệc Thần hơi gật đầu, ánh mắt mang theo một chút hài lòng kín đáo.
“Em tiếp tục hấp thu đi. Cảnh giới của em còn thiếu một chút nữa thôi.”
Khí tức trầm tĩnh, cổ xưa ùa ra theo từng nhịp rung của mặt đất.
“Hai cái cách gọi đó có khác gì nhau đâu…
Nhưng tất cả đều vô ích.
Và cũng không một ai tìm được tung tích của hắn.
Thậm chí là di thể.
Từng đợt khí nén va vào lá chắn, khiến toàn thân cô chấn động như bị búa nện.
Hai lưỡi đao lạnh toát kề sát cổ Hiểu Vân.
Vì vậy, hắn lùi lại, giữ khoảng cách.
“Chúng ta phải rời khỏi đây ngay.”
Diệc Thần vẫn chưa kịp phản ứng thì một giọng lo lắng khác vang lên bên cạnh:
Đối đầu trực diện với một yêu thú có sức mạnh phòng thủ tuyệt đối như Huyền Quy là không thể.
Chờ đợi.
Cực Quang Bóng Tối.
Rời khỏi chiến trường.
Diệc Thần không cần can thiệp, chỉ lùi lại, vừa quan sát vừa điều chỉnh từng bước dịch chuyển để tránh bị dư chấn cuốn vào.
Những con xà yêu canh gác bên ngoài yêu cảnh thì ra là do Linh Lăng g·iết.
Nhưng…
Họ đang đứng trên… lưng của một con rùa khổng lồ.
Chỉ lắng nghe…
ẦM…ẦM…ẦM!
Rồi nhìn Diệc Thần.
Diệc Thần như cảm nhận được ánh mắt phức tạp của Hiểu Vân.
Giọng hắn trầm, nhưng kiên quyết.
Một Yêu Cảnh tưởng chừng như vô danh…
Đôi mắt đỏ rực trừng trừng nhìn về phía họ, luồng sát khí nặng nề tỏa ra như muốn nghiền nát không gian.
…
Cô ta lộn người một vòng giữa không trung, động tác hoàn hảo như dao gọt ánh trăng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hiểu Vân phản xạ cực nhanh.
Tất cả chỉ vì một mục đích duy nhất.
Một nhát kiếm lướt qua mép chân trước của Huyền Quy một tia máu tím bắn ra.
Lớp vỏ khổng lồ quay nhanh như một cơn bão, tạo ra lực xoáy mạnh mẽ đến mức cả không gian méo mó.
Và sức mạnh của nó còn vượt trên cả Bát Huyền Cảnh.
Tiếng gầm nghẹn ngang cổ họng.
Vậy thì họ… phải đánh thôi.
“Anh thật là… chỉ biết bắt nạt người khác!”
Diệc Thần lùi lại, mắt vẫn không rời sinh vật khổng lồ kia.
Lớp vảy ở đó mỏng hơn.
Lớp vỏ đen tuyền, rộng đến mức tưởng là mặt đất.
Linh Lăng chậm rãi bước tới, không vội, không giận, mà lại mỉm cười rạng rỡ.
ẦM!
“Em tính đi đâu đó.”
Mà nó còn là một lăng mộ.
Rầm!!
Cô biết mình không thể hạ nổi con quái vật khổng lồ này.
Ánh mắt nghiêm khắc hẳn lên, giọng lạnh như băng:
Không phải Bát Huyền Cảnh, nhưng cũng chẳng phải là Cửu Huyền Cảnh.
Con mãng xà vừa rồi… không nghi ngờ gì nữa chính là Huyền Xà.
Tách!
Tên tuổi Bách Khởi La chỉ còn được nhắc đến trong những cuộn sách cổ, như một truyền thuyết không ai chứng thực.
Khí tức toả ra quanh thân cũng trở nên ổn định và mạnh mẽ hơn trước rõ rệt.
Nhưng chưa kịp thở ra một hơi mặt đất lại rung chuyển.
Bảy vòng lục thẫm xoay quanh lưng cô.
Diệc Thần khẽ nheo mắt.
Nó vung đôi chân trước khổng lồ lên giáng thẳng xuống đất.
Song đao được thu lại.
Hiểu Vân lướt ngang, tung một nhát kiếm vào vùng đầu của Huyền Quy nhưng chẳng khác gì chém vào tường sắt.
Không phải sợ.
Rồi nhìn sang cô gái vừa hạ sát Huyền Quy chỉ bằng một chiêu.
…
ẦM!
Nhưng vừa dứt lời.
Diệc Thần và Linh Lăng không nói gì.
Tại sao lại phải giấu mình trong khu núi hoang Tây Bắc?
…
Vừa dứt lời —
Một lúc sau khí tức trên người Hiểu Vân bùng lên.
Diệc Thần và Hiểu Vân buộc phải lùi lại để tránh bị cuốn vào cơn địa chấn dữ dội vừa bùng phát.
Kéo dài như hơi thở của một sinh vật cổ xưa vừa tỉnh giấc.
Với cảnh giới hiện tại của Hiểu Vân thì không phải là đối thủ của nó.
Một kẻ cực kỳ mạnh. Và cũng cực kỳ tinh ranh.
Không phải để bảo vệ kho báu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.