Trong một tòa trang viện cũ kỷ giữa những con hẻm của Đế Đô, Vân Tiêu Minh một thế lực ngầm cường đại nhất trong thành đang bí mật tụ họp. Bấy giờ, dẫu bên ngoài bầu trời mịt mờ, nhưng bên trong toà biệt phủ, ánh sáng vẫn leo lét phát ra từ vài ngọn đèn dầu cũ kỷ, chiếu lên thân ảnh người ngồi trên ghế chủ vị, khiến không khí càng thêm áp lực.
Người ngồi đó chính là Hắc Lão – một kẻ tà đạo trong giang hồ. Hắn thân hình cao lớn, diện mạo hung ác tựa mãnh thú, làn da sạm đen thô ráp như vỏ cây khô cằn. Nhưng đáng sợ hơn cả là đôi mắt hắn, ánh lên sự lãnh khốc và âm mưu sâu xa, thâm trầm khó lường. Đôi mắt ấy, qua bao năm tháng, đã giúp Vân Tiêu Minh từ một bang hội vô danh trong bóng tối trở thành thế lực đáng gờm nhất Đế Đô.
Bấy giờ, Hắc Lão, đưa mắt quét nhanh qua đám thuộc hạ đang cúi đầu vì sợ hãi bản thân rồi nhếch một bên miệng cười khinh khỉnh tự đắt, sau đó thì chầm chậm cất lời:
“Thời khắc mà chúng ta chờ đợi cuối cùng cũng đã đến.” Giọng nói của Hắc Lão trầm thấp, lạnh lẽo như sương sớm mùa đông, thoảng qua nhưng để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mỗi người. Hắn dừng lại một chút, để câu nói ngấm sâu vào từng kẻ trong phòng, rồi mới tiếp tục. “Triều đình tự cho mình là kẻ thống trị thiên hạ, nhưng chúng không hề tưởng tượng ra được rằng có một ngày. Thiên mệnh lại xoay chuyển nhanh chóng đến như vậy."
Nói rồi, Hắc Lão chậm rãi đứng dậy, bước từng bước trầm ổn về phía cửa sổ gỗ đã mục nát. Hắn khẽ vén màn nhìn ra ngoài, nơi bóng đêm bao phủ như muốn nuốt chửng tất cả. Trong ánh mắt sâu thẳm của hắn, dường như hiện lên một viễn cảnh đầy máu lửa. "Nếu chúng ta biết cách nắm lấy cơ hội này, lật đổ triều đình không còn xa vời. Một đế chế mới, một thiên hạ thuộc về Vân Tiêu Minh sẽ sớm ra đời," Hắc Lão thì thầm, nhưng âm thanh ấy lại vang lên rõ ràng trong đầu từng người.
Phải nói rằng từ lâu, Vân Tiêu Minh đã không còn là một tổ chức t·ội p·hạm đơn thuần. Họ đã bí mật liên kết với các thế lực ngầm trong và ngoài Đế Đô, tạo dựng một mạng lưới rộng khắp. Trong những năm qua, Lão Hắc đã từng bước thiết lập quan hệ với những kẻ có quyền lực trong triều đình, với các thương nhân giàu có và cả những kẻ tu luyện trong giang hồ. Họ đã âm thầm chuẩn bị cho cuộc cách mạng ngầm này, chờ đợi một tín hiệu. Và giờ đây, Chân Long xuất hiện, như một dấu hiệu thiên mệnh, chính là thời điểm mà Hắc Lão chờ đợi.
“Triều đình đã mục nát, Hoàng Đế chẳng qua chỉ là con rối trong tay Tiên tộc, bị danh lợi làm mờ mắt." Nói đoạn hắn xoay người lại, ánh mắt lóe lên tia điên cuồng, tham vọng tràn ngập. “Thế sao có thể đứng đầu thiên hạ." Nói xong, Hắc Lão chậm rãi ngồi lại trên ghế, thần sắc tĩnh lặng, đôi mắt sâu thẳm nhìn về nơi xa xăm, dường như đang tính toán kỹ càng từng bước đi kế tiếp.
Lúc này, một thuộc hạ thân hình gầy gò, gương mặt hốc hác, Lý Tam, chợt bước ra cúi mình, giọng nói mang theo chút lo lắng không kìm nén được: “Lão đại, Đại Quốc ngoài Tiên tộc còn có Thanh Vân Tông đứng sau làm chỗ dựa. Nếu không trừ bỏ được thế lực này, e rằng…”
Lý Tam chưa kịp nói hết câu, ánh mắt dữ tợn thường thấy đã vụt tắt, bởi sức mạnh to lớn của Thanh Vân Tông luôn là mối lo ngại sâu xa trong lòng những kẻ như hắn.
Nghe vậy, Hắc Lão hừ lạnh một tiếng, tay nhẹ nhàng lật chén trà trên bàn, khiến chất lỏng nóng hổi chảy xuống nền nhà. Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào Lý Tam, khiến hắn ta không khỏi rùng mình.
“Thanh Vân Tông ư?” Hắc Lão nhếch mép cười đầy khinh thường, giọng nói của hắn trầm xuống nhưng lại mang theo sức ép khủng kh·iếp. “Ngươi nghĩ rằng ta đã không tính đến chuyện đó sao?”
Không khí trong căn phòng lại thêm phần căng thẳng, từng thuộc hạ cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo toát ra từ cơ thể của Hắc Lão, khiến không ai dám lên tiếng. Thanh Vân Tông, đại phái với hàng ngàn đệ tử tu luyện, là một trong những lực lượng có sức ảnh hưởng lớn nhất trong Đế Đô. Nếu bọn họ nhúng tay vào Vân Tiêu Minh sẽ phải đối mặt với một kẻ thù đáng gờm. Nhưng Lão Hắc không hề tỏ ra e ngại.
“Các ngươi lo sợ Thanh Vân Tông sẽ can dự sao?” Hắc Lão nhắc lại lời của mình, thử xem phản ứng của các thủ hạ dưới trướng như thế nào. Khi đã chắc chắn lũ thô kệch chỉ biết chém chém g·iết g·iết kia quả thật là có bảy tám phần kiêng dè Thanh Vân Tông, thì hắn chậm rãi đứng dậy.
“Bọn chúng tự xưng là cao nhân, nhưng thực chất quá ngây thơ. Các ngươi có biết rằng ta đã sớm bố trí nhân thủ thâm nhập vào Thanh Vân Tông từ lâu rồi không?"
Căn phòng chìm vào im lặng trong chốc lát. Lời nói của Hắc Lão khiến nhiều kẻ chấn động, nhưng không ai dám để lộ ra vẻ ngạc nhiên. Việc cài nội gián vào một tông môn danh tiếng như Thanh Vân Tông là một việc làm táo bạo, đầy hiểm nguy, nhưng cũng cho thấy sự thâm sâu và mưu lược vượt bậc của Hắc Lão.
Lý Tam nuốt khan, giọng nói nhỏ lại đầy thận trọng: “Lão đại, người của chúng ta trong Thanh Vân Tông… hắn đã có thu hoạch gì chăng?”
Nghe những lời đó, Hắc Lão quay đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào Lý Tam, khiến hắn cảm thấy như bản thân mình đang bị lột trần ra trước ánh nhìn của lão đại. “Ta không cần phải tiết lộ kế hoạch của mình cho ngươi biết. Chỉ cần nhớ, thời gian đã gần kề. Khi ta ra lệnh, tất cả các ngươi phải sẵn sàng hành động mà không được thắc mắc.”
Bấy giờ, thứ ánh sáng lờ mờ từ những ngọn đèn dầu phản chiếu lên khuôn mặt dữ tợn của Hắc Lão, làm rõ thêm vẻ gian tà và đầy tham vọng trong đôi mắt hắn. Hắn không hề lo sợ Thanh Vân Tông hay bất kỳ thế lực nào khác. Trong mắt hắn, tất cả đều là những con cờ trong ván cờ quyền lực mà hắn đã dựng lên. Khi thời khắc đến, chúng sẽ tự sụp đổ dưới chân hắn, mở đường cho một đế chế mới, nơi mà hắn đứng trên tất cả.
Đám thuộc hạ không ai dám tiếp thêm lời nào vì chúng hiểu rõ rằng kế hoạch của lão đại đã được tính toán tỉ mỉ từ lâu, và giờ đây chỉ còn là thời gian để nó bùng nổ.
...
Quay lại với nơi cổ mộ, cũng đã mấy ngày trôi qua kể từ khi Trương Vệ cất tiếng khóc chào đời. Lúc này, Trương Bảo đang ngồi yên lặng bên cạnh giường đá, đôi mắt sâu thẳm mà trầm ngâm, nhưng lại ẩn chứa tia ôn nhu khó thấy, lặng lẽ nhìn Mục Yên Nhiên đang an giấc. Trên giường đá lạnh lẽo, nàng tựa như đoá hoa trắng mong manh giữa bão táp, bên cạnh là Trương Vệ bé nhỏ đang say ngủ trong vòng tay mẹ, gương mặt hồn nhiên tựa hồ chưa từng bị thế gian vấy bẩn.
Dưới ánh sáng yếu ớt từ những viên dạ minh châu gắn khắp bốn bức tường, không gian cổ mộ mờ ảo như bị phủ lên bởi một lớp ánh sáng nhàn nhạt, dịu nhẹ, nhưng cũng không kém phần lạnh lẽo. Bóng tối nhạt dần, thay vào đó là thứ ánh sáng mờ nhạt ấy, như giúp xua đi phần nào hơi thở c·hết chóc của nơi này, mang lại một chút ấm áp. Đôi mắt Trương Bảo chất chứa vô vàn cảm xúc, như thể mọi hiểm nguy trên con đường tu tiên đã tạm bị gạt qua, chỉ để lại sự an bình ngắn ngủi trong khoảnh khắc này.
Ngoài mộ cổ, Đinh Lâm cùng nhóm thủ hạ im lặng tuần tra, ánh mắt sắc bén không ngừng quan sát mọi nơi. Mặc dù không khí xung quanh yên tĩnh đến khác thường, ông vẫn không lơ là cảnh giác. Bao ngày canh gác khiến đám thủ hạ dần quen thuộc với mọi ngóc ngách của khu vực, nhưng riêng Đinh Lâm, trong lòng vẫn tồn tại một cảm giác bất an mơ hồ. Từng trải qua nhiều trận chiến, ông hiểu rằng sự tĩnh lặng thường là dấu hiệu của những cơn bão lớn sắp tới.
Đột nhiên, một cơn gió lạnh từ đâu thổi tới, mang theo sự lạnh lẽo bất thường. Không gian vốn đã trầm mặc nay càng trở nên ngột ngạt, như thể có một sự hiện diện không rõ đang áp sát. Đôi mày Đinh Lâm khẽ cau lại, bàn tay vô thức đặt lên chuôi kiếm, lòng thầm cảnh giác.
Lúc này, từ sâu trong rừng, một luồng khí tức tà ác từ từ dâng lên, bao trùm cả khu vực xung quanh. Đám thủ hạ nhanh chóng nhận ra sự dị thường, đồng loạt nắm chặt v·ũ k·hí trong tay, thần sắc căng thẳng, ánh mắt không rời khỏi khu rừng.
Từ trong lớp sương mù dày đặc, từng bóng người kỳ lạ dần hiện ra. Chúng khoác lên mình bộ y phục đen tuyền, khuôn mặt bị che kín bởi những chiếc mặt nạ quỷ dữ tợn. Những chiếc sừng nhọn hoắt vươn lên từ đầu chúng, như thể hiện rõ bản chất hung tàn. Khí tức quanh chúng tà dị đến cực điểm, như ác ma thoát ra từ địa ngục, khiến mọi thứ xung quanh trở nên bức bách.
Đinh Lâm cảm nhận được luồng áp lực khủng kh·iếp đè nén lên thần hồn mình. Ông lập tức dùng tay ra hiệu cho thuộc hạ chuẩn bị chiến đấu.
Dẫn đầu đám người là Vô Diện, một kẻ có khí tức vô cùng bá đạo, tựa như cơn thủy triều cuồn cuộn. Mỗi bước chân hắn đều phát ra những âm thanh trầm đục, mang theo lực lượng vô hình khiến không gian chấn động. Đôi mắt của hắn, ẩn hiện sau lớp mặt nạ quỷ, lóe lên tia sáng lạnh lẽo, đầy sát khí. Áp lực từ hắn không chỉ khiến thể xác đè nặng, mà còn trực tiếp chọc vào thần hồn đối thủ, từng đợt sóng vô hình đẩy tới khiến trái tim Đinh Lâm cũng phải đập mạnh.
"Thất Sát Điện…" Đinh Lâm thì thầm, đôi mắt trở nên sắc bén. Cái tên này, từ lâu đã trở thành bóng ma trong giang hồ, mỗi lần xuất hiện là mang theo sự tàn khốc không tưởng. Những kẻ thuộc Thất Sát Điện là những ác ma sống trong bóng tối, không nơi nào chúng đi qua mà không lưu lại cảnh máu tanh.
Đinh Lâm hiểu rằng việc Thất Sát Điện đột ngột xuất hiện tại cổ mộ này không phải là tình cờ. Trong lòng ông dấy lên vô vàn nghi vấn, nhưng cũng đồng thời ông biết rõ một điều: nguy hiểm đã kề cận.
"Chuẩn bị chiến đấu!" Đinh Lâm trầm giọng ra lệnh, âm thanh tựa tiếng chuông đồng vang vọng. Dưới mệnh lệnh của ông, đội ngũ lập tức đáp ứng, thân ảnh mờ ảo lao đi tựa như gió, nhanh chóng bố trí thành một thế trận chặt chẽ. Ánh thép từ binh khí lóe lên hàn quang lạnh lẽo, phản chiếu ánh sáng, tựa như những mũi tên đã căng dây, chỉ chực chờ lao ra.
Trong từng ánh mắt, không một tia do dự, dù đối diện với kẻ địch hùng mạnh đến đâu. Năm tháng chinh chiến đã tôi luyện bọn họ thành những kẻ không còn sợ hãi trước sinh tử, trung thành như sắt đá, quyết không lùi bước trước bất cứ hiểm nguy nào.
Giữa không gian trầm mặc, sát khí ngấm ngầm lan tỏa như một lớp sương mờ, bao phủ lên từng người. Dù đối diện với bão tố, những bóng người trong trận pháp như lá trôi trên dòng nước xoáy, không dễ dàng bị cuốn trôi. Đinh Lâm đứng giữa trận thế, ánh mắt sáng lên như lưỡi kiếm sắc bén, toàn thân khẽ rung lên vì áp lực trận chiến, nhưng không phải là vì sợ hãi, mà là vì hưng phấn trước trận tử chiến đã gần kề.
Bấy giờ, Vô Diện dừng lại khi khoảng cách giữa hai bên chỉ còn vài trượng. Từ trong tay áo đen, một bàn tay trắng bệch như xương khẽ vươn ra, ngón tay dài, lạnh lẽo tựa hồn ma. Đôi mắt phía sau chiếc mặt nạ quỷ nhìn thẳng vào Đinh Lâm. Giọng nói lạnh lẽo, âm u tựa tiếng vọng từ cõi c·hết vang lên: "Giao đứa trẻ ra, các ngươi sẽ giữ được mạng sống."
Đinh Lâm nghe thấy lời đó, sắc mặt khẽ biến đổi, lòng dậy lên sóng lớn. Rõ ràng, đối phương đã biết về sự tồn tại của Trương Vệ. Tuy nhiên, giao nộp Trương Vệ là điều không thể. Với lòng trung thành, Đinh Lâm tuyệt đối không để điều đó xảy ra. Lời nói của đối phương không hề làm lay động quyết tâm của ông.
"Muốn có được đứa trẻ, phải bước qua xác ta trước!" Đinh Lâm rống lớn, giọng nói vang rền tựa sấm động. Khí tức cuồng bạo từ cơ thể ông bùng phát, tựa như cơn cuồng phong quét qua, khiến không gian xung quanh chao đảo.
Ngay sau lưng ông, đám thuộc hạ lập tức phản ứng theo, linh lực cuồn cuộn dâng lên, mỗi người đều tỏa ra khí tức mạnh mẽ. Họ đã sẵn sàng cho một trận tử chiến, không hề có chút do dự. Từng nhịp thở, từng động tác của họ đều thể hiện sự quyết tâm đối đầu với kẻ địch hùng mạnh.