Thiên Khư Thần Lộ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 126: Kịch biến
May mắn Cao Khang tiến đến kịp lúc, một chiêu đem hai đầu Thôn Thạch Thú đánh bay.
“Trảm Hồn Thuật có tác dụng”. Lâm Vũ Thần lộ vẻ vui mừng.
Quang ảnh xuyên qua thân thể Cao Khang sau đó lại phiêu phù trở về bên cạnh Tiền Hữu Tài, quang ảnh lúc này lộ ra là một kiện ngân châm.
“Mẹ nó, vốn dĩ là đi dụ thú, làm sao lại ra tình cảnh này”. Cao Khang trong lòng bực tức, bên kia còn có truyền thừa chờ đợi bọn hắn đâu, lẽ nào phải từ bỏ.
Một đoàn phong bạo kéo đến cản lại vô số phi thạch, đem bọn chúng cuốn sang một cái phương hướng khác, nhắm thẳng đến đám Thôn Thạch Thú phía sau.
Kiếm chiêu vô ảnh, nhắm thẳng đến Cao Khang yết hầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đã biết có hiệu quả, vậy mọi chuyện liền dễ làm, Lâm Vũ Thần xoay người trên không, cự hình hoá Hắc Tinh Đao một đao chém xuống.
Bạch Phong không nói lời nào vội thối lui ra phía sau một đoạn.
“Không cần tiếp tục dây dưa với bọn chúng, chúng ta có chuyện quan trọng hơn”.
Ba đầu Thôn Thạch Thú vây công Tiền Hữu Tài, hai đầu hung thú cấp một, một đầu hung thú cấp hai, trận thế có chút to lớn.
“Tàn Phong”.
“Quá muộn rồi, Cao sư huynh, ngươi có thể đi c·hết”. Tiền Hữu Tài không để Cao Khang có thời gian nghỉ, hắn lập tức tiếp cận công kích.
“Tiền sư đệ, ngươi đây là có ý gì ?”. Cao Khang phẫn nộ nhìn về phía Tiền Hữu Tài, tên này đột nhiên công kích hắn, quá không hợp thói thường.
Gần như ngay lúc kiếm ảnh bị chặn, Tiền Hữu Tài thân thể đột nhiên tan biến hoá thành một đoàn gió lốc.
Cao Khang trước thân dựng lên linh lực hộ thuẫn ngăn lại hai đạo kiếm ảnh, Cao Khang tu vi Thối Thể tam trọng dựng lên linh lực hộ thuẫn thập phần cứng rắn, đã sắp đi đến ngưng thực giai đoạn.
Bốn người nhanh chóng một đường hướng về hướng Tây, đám Thôn Thạch Thú cũng không có bỏ cuộc, bọn chúng lúc này vô cùng phẫn nộ cho dù phải bỏ ra giá cao thảm trọng nhưng cũng muốn đem đám nhân loại kia diệt trừ.
“Hừ, cứ như vậy sẽ vô cùng phiền phức”. Cao Khang xoay người, đem Bạch Phong sau lưng hắn thả xuống. “Bạch sư đệ, tự mình tránh một chút, ta sẽ xử lý phi thạch”.
Hắc Tinh Đao từ trữ vật giới chỉ bên trong phóng xuất, một đạo tử sắc đao mang từ trên cao chém xuống.
Tiền Hữu Tài những ngày qua đều rất an phận, không có làm ra chuyện gì quá đáng, Cao Khang vốn nghĩ những lời đồn kia về Tiền Hữu Tài chẳng qua cũng chỉ là thổi phồng lên, Lâm Vũ Thần cùng Tiền Hữu Tài ở giữa đều có Cao Khang đứng ra che chắn.
Loạn Linh Tán vô sắc vô vị, c·hất đ·ộc xâm nhập qua da thịt cho dù có quần áo ngăn cách cũng khó mà ngăn chặn. Loạn Linh Tán không nguy hại đến tính mạng nhưng nếu trong lúc tử chiến mà bị dính phải loại độc này tuyệt đối là nhược điểm trí mạng.
Lúc này, Cao Khang trên thân truyền đến một cỗ cảm giác đau đớn, hai mắt hắn dần hiện ra tơ máu, linh lực trên thân cũng dao động mãnh liệt, linh lực của hắn đang nhanh chóng xói mòn, dần biến chuyển trở về thành linh khí. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiếng gió rít đột nhiên xuất hiện, từ phía xa một đạo kiếm ảnh xuyên toa mà đến, Cao Khang đang điều động phong bạo cũng cảm nhận được nguy hiểm, vội vàng thi triển thân pháp né tránh.
Phi thạch oanh tạc một vùng không gian phía trước tạo thành một lối đi khổng lồ ngay giữa cánh rừng.
Quyền thủ cùng trường kiếm lẫn nhau v·a c·hạm tạo ra âm thanh to lớn, phản lực cũng đem hai người đẩy lui ra mấy bước chân.
Lúc này, cách đó không xa Tiền Hữu Tài, hắn ánh mắt biến chuyển liên tục, ánh nhìn của hắn từ đám Thôn Thạch Thú trên thân sau đó lại liếc qua Lâm Vũ Thần cuối cùng hướng đến Cao Khang, ánh mắt cũng theo đó mà biến, từ vô cảm đến phẫn nộ, cuối cùng khi nhìn về phía Cao Khang, trong mắt hắn hiện lên một tia sát khí.
Thôn Thạch Thú linh trí kém cỏi hơn nữa bọn chúng còn tự tin vào phòng ngự thiên phú, căn bản không biết vận dụng linh lực gia thân, Trảm Hồn Thuật có thể chém thẳng vào thịt, gây ra v·ết t·hương lớn.
“Lâm sư đệ, tránh xa Bạch Phong ra, đừng để hắn chạm vào người”. Cao Khang dường như nhận ra cái gì liền hướng về phía Lâm Vũ Thần hô lớn.
Nhưng Cao Khang căn bản không hiểu, Lâm Vũ Thần rốt cuộc làm chuyện gì đắc tội với Tiền Hữu Tài, đến mức Tiền Hữu Tài ngay cả ám hại đồng môn chuyện này cũng dám làm.
Loạn Linh Tán, một loại đặc chế độc dược, dược hiệu như tên, loại độc này một khi xâm nhập vào thân thể sẽ gây nên r·ối l·oạn kinh mạch, linh lực khó mà vận chuyển, linh lực kết cấu cũng không còn trở nên bền vững chỉ sau một thời gian ngắn sẽ biến chuyển trở về thành linh khí.
Lâm Vũ Thần đang muốn tiến đến trợ giúp Cao Khang, hai đầu Thôn Thạch Thú đột nhiên lao đến, Lâm Vũ Thần cũng không còn cách nào khác chỉ có thể né tránh.
Kiếm ảnh sắc bén vô cùng, chém xuống mặt đất để lại một vết hằn lớn, Cao Khang nếu dính phải đòn vừa rồi chỉ sợ cũng sẽ trọng thương.
Lâm Vũ Thần cũng không tiếp tục tham chiến, hắn mặc dù đả thương được hung thú cấp một Thôn Thạch Thú nhưng muốn g·iết bọn chúng thì vô cùng khó khăn, ít nhất là trong thời gian ngắn làm không được.
Tiền Hữu Tài điên cuồng công kích, kiếm chiêu biến ảo khôn lường, mỗi một chiêu kiếm đều mang theo uy năng to lớn, sớm đã đạt đến Thối Thể tam trọng tiêu chuẩn.
“Bạch Phong, ngươi cùng Tiền Hữu Tài là một bọn”. Lâm Vũ Thần ngạc nhiên nói, thân thể uyển chuyển tránh né kiếm chiêu, cổ tay phải xoay chuyển trả lại Bạch Phong một đao, đem hắn đẩy ra xa.
Cao Khang cười lạnh, mắt thấy đám Thôn Thạch Thú luống cuống né tránh, tâm trạng hắn trở nên tốt hơn vài phần.
Bạch Phong trên ngực thương thế còn chưa khỏi, hắn cũng bị hai đầu hung thú cấp một Thôn Thạch Thú vây công, nếu là lúc còn hoàn hảo thì không nói, hắn tự tin bằng vào thân pháp có thể dễ dàng ứng đối thế nhưng hiện tại thì khó nói.
Tiền Hữu Tài lúc này cười âm hiểm, tay trái khẽ động, một đạo quang ảnh từ trong ống tay áo bay ra, tốc độ kinh người.
“Cao sư huynh, ta đến giúp ngươi”. Lâm Vũ Thần tay nắm Hắc Tinh Đao, muốn lao đến t·ấn c·ông Tiền Hữu Tài.
Lâm Vũ Thần bốn người cũng liên tục né tránh, bởi vì hai bên khoảng cách cách xa hơn so với lúc trước vì vậy bọn hắn ứng đối cũng ung dung hơn phần nào.
Nếu Cao Khang bản thân tu vi ngang bằng hoặc thấp hơn so với Tiền Hữu Tài, chuyện này nghe còn hợp lý, bởi vì một vị Thối Thể nhị trọng muốn g·iết một vị Thối Thể tam trọng quá mức rủi ro, chưa kể còn có Lâm Vũ Thần cùng Bạch Phong bên cạnh, tỷ lệ thành công thực quá thấp.
Phi thạch đầy trời cảnh tượng lần nữa được dựng lên, có lẽ bởi vì sự giận dữ của bọn chúng đã gia trì thêm một tầng sức mạnh, từng đạo từng đạo phi thạch tốc độ kinh người, mặc dù số lượng kém xa lúc trước nhưng chất lượng chỉ có hơn chứ không có kém.
Ầm.
Không nghĩ tới Tiền Hữu Tài trực tiếp như vậy, căn bản không thèm vận dụng tiểu xảo, trực tiếp tuyên bố muốn g·iết hắn, còn chọn phương pháp vô cùng liều lĩnh này. Nói hắn đầu óc không bình thường quả thực là nói giảm nói tránh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiền Hữu Tài ngoài dự đoán lại ung dung đối ứng, hắn sở hữu một kiện phòng ngự loại thượng phẩm pháp khí, lại thêm phù lục gia trì căn bản không xem mấy đầu Thôn Thạch Thú là vấn đề. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cao Khang đỡ lấy Bạch Phong, quay đầu hô lớn.
Tiền Hữu Tài cùng Bạch Phong bên kia cũng bị mấy đầu Thôn Thạch Thú vây đánh, Bạch Phong trên thân còn có trọng thương, có thể giữ được tính mạng đã rất tốt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lâm Vũ Thần thấy vậy tâm trạng càng hưng phấn, liên tiếp phóng thích hồn lực, đem hai đầu Thôn Thạch Thú khốn khổ vô cùng.
Có thêm Hắc Tinh Đao lực lượng tăng phúc, Trảm Hồn Thuật một chiêu gần như chém rụng một chân của Thôn Thạch Thú.
Nếu là thật, Tiền Hữu Tài đầu óc quả thật không bình thường, chuyện của Kiều Nguyệt Lâm Vũ Thần tự thấy căn bản không phải đại sự gì, hắn cảm thấy Tiền Hữu Tài sau này cùng lắm là sẽ luôn làm khó mình, nếu đến mức muốn g·iết mình hẳn là làm mấy chuyện âm mưu quỷ kế mới đúng.
Cao Khang kh·iếp sợ vội vàng dựng lên linh lực hộ thuẫn, có điều quang ảnh căn bản không thèm để ý trực tiếp đánh tan hộ thuẫn, xuyên qua chiến giáp, để lại trên người Cao Khang một cái lỗ máu nhỏ.
Thôn Thạch Thú hình thể to lớn, tốc độ cũng không chậm nhưng thủ đoạn công kích chủ yếu dựa vào chiếc sừng trước trán, Lâm Vũ Thần chỉ cần chú ý hai chiếc sừng, tránh để bọn chúng tiếp cận lấy.
Tiền Hữu Tài đương nhiên không phải kẻ ngu, hắn đã dám làm hẳn là có nắm chắc phần nào, Cao Khang nghĩ cũng không ra chỗ tự tin của Tiền Hữu Tài là gì, là có người đang lẩn trốn quanh đây hay là có thủ đoạn nào khác.
Hung thú cấp một Thôn Thạch Thú trên thân nhiều một đạo vết cắt, máu tươi từ đó rỉ ra, Thôn Thạch Thú kêu lên đau đớn.
Chương 126: Kịch biến
Lâm Vũ Thần nghe vậy liền nhíu mày, Tiền Hữu Tài quá tự tin rồi, hơn nữa hắn đến cùng làm sao phải bị Tiền Hữu Tài ghi hận như vậy, lẽ nào chỉ bởi vì Kiều Nguyệt chuyện kia.
Cao Khang bảy thanh phi đao kết thành một chuỗi tạo thành một cái roi linh lực chặn lại đường kiếm.
Cao Khang một người đối chiến hai đầu hung thú cấp hai Thôn Thạch Thú, Thất Tinh Liên Đao cùng Phong thuật đều mạnh về công kích quần thể, hai đầu Thôn Thạch Thú này da dày thịt béo, Cao Khang thủ đoạn khó mà đả thương được chúng nó.
Cao Khang cùng Tiền Hữu Tài cũng chẳng có mâu thuẫn gì, ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu hắn là Lâm Vũ Thần, Tiền Hữu Tài có lẽ muốn hại Lâm Vũ Thần nhưng đều bị hắn hòn đá này cản đường, vì vậy bây giờ muốn loại bỏ hắn để dễ bề ra tay.
Cao Khang cũng để ý đến bên này, Bạch Phong làm phản cũng để hắn có chút bất ngờ, lẽ nào đây là tiền vốn cho chỗ tự tin Tiền Hữu Tài, cho dù tăng thêm Bạch Phong muốn g·iết hắn cũng không dễ như vậy.
Cao Khang vẻ mặt suy yếu vội vàng vừa lui vừa thủ, trên thân chiến giáp phát ra quang mang tự động hộ chủ, thời gian càng dài càng bất lợi cho hắn, phải tìm cách cầm xuống Tiền Hữu Tài.
“Phong độn !!”. Cao Khang nhận thấy không ổn, vội vàng quay người tung ra một quyền.
Đột nhiên từ mạn phải một đạo phong tiễn bay đến cản lại Lâm Vũ Thần, Bạch Phong một thân linh lực bạo phát xông đến, trường kiếm vung vẩy, từng đạo kiếm chiêu đều nhắm đến Lâm Vũ Thần chỗ sơ hở.
“Cao sư huynh, ngươi trong đầu hẳn phải nghĩ đến đi, Lâm Vũ Thần hôm nay phải c·hết, đừng mong có ai cản được ta”. Tiền Hữu Tài hiện tại trên thân tràn đầy sát khí, cười nói.
Càng nghĩ càng bực tức, Cao Khang bốc lên một đạo phong quyển, cuốn lấy hai đầu Thôn Thạch Thú, đem bọn chúng đẩy ra xa mười mấy trượng, thân thể lại vận dụng thân pháp tiếp về phía Bạch Phong.
Một đám Thôn Thạch Thú đều có thương thế tại thân, tốc độ giảm xuống đáng kể, muốn đuổi kịp Lâm Vũ Thần bốn người căn bản không thể nào.
“Phốc…..Dạ…dạ kỳ độc”. Cao Khang miệng phun ra một bãi máu tươi, lảo đảo lùi về phía sau.
“Của thiên trả địa, nếm thử phi thạch của các ngươi đi”.
Không đả thương được nhưng cũng không có nghĩa là thất thế, Cao Khang thuật pháp để cho hai đầu Thôn Thạch Thú không thể làm gì, chỉ có thể liên tục chịu đòn, hai bên tạm thời ở vào thế giằng co.
Phốc.
“Đây….đây là..Loạn Linh Tán”.
Cả hai đầu Thôn Thạch Thú đều cảm nhận được nguy hiểm nên vội vàng né tránh, có thể thân thể của bọn chúng quá lớn, một đầu Thôn Thạch Thú chân trước b·ị c·hém trúng, máu tươi phóng ra bốn phía.
Rất nhanh dưới sự dẫn dắt của ba đầu hung thú cấp hai Thôn Thạch Thú, cả đám nhanh chóng đuổi theo, mấy đầu hung thú cấp không Thôn Thạch Thú còn sống mặc dù thân thụ trọng thương nhưng cũng theo sát phía sau.
Tiền Hữu Tài trong tay trường kiếm khẽ động, một kiếm chém ra hai đạo kiếm ảnh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.