Thiên Khư Thần Lộ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 147: Dạ Xoa Tộc
Tiểu hắc miêu đương nhiên huyết mạch bất phàm, tu vu sẽ rất nhanh mà tăng tiến, Lâm Vũ Thần cũng rất hiếu kỳ, tiểu hắc miêu trong vòng một năm có đột phá đến cấp bậc hung thú hay không.
Huyễn Ma Ấn không chỉ có khả năng thủ hộ linh hồn hắn mà còn có thể gia tăng uy năng cho các loại Huyễn Thuật, đặc biệt nếu là độc môn huyễn thuật của Huyễn Hồn Ma Công, uy năng sẽ gia tăng càng nhiều.
Tiếng động to lớn từ hướng Đông Bắc truyền đến, hai người đều dừng lại nghe ngóng.
Nhìn đám hung thú cấp một, cấp hai, hầu hết đều đã sống đến ba mươi, bốn mươi năm. Hung thú cấp bảy trở lên đa số đều đã sớm vượt qua một trăm tuổi.
Nhưng tiểu hắc miêu lại cảm nhận được thứ gì đó, một thứ gì đó rất thân thuộc với nó, nó nhìn đến u mê, không để ý bất kỳ thứ gì xung quanh. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Muốn đi qua xem thử hay không ?”. Lâm Vũ Thần mở miệng hỏi.
Lâm Vũ Thần Ngưng Ấn Thuật chỉ mới đạt đến nhập môn cảnh giới, chỉ khi đem một thuật pháp này tu luyện đến tiểu thành, Lâm Vũ Thần mới có thể ngưng thực hiển hoá Huyễn Ma Ấn ra bên ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai vị kia thân hình cả hai đều lộ vẻ cao lớn, làn da xanh xao, gương mặt dữ tợn, tay chân đầy móng vuốt, trên thân mặc chiến giáp, trong tay cầm lấy trường kích.
Thú tộc thì khác, bọn chúng sinh ra không có đan điền, từ nhỏ liền có thể không ngừng hấp thu linh khí đến tẩm bổ chính mình, tu vi cứ thế mà tăng lên, không cần bất cứ một loại phương pháp nào khác.
Bọn hắn tiếp cận khu vực giao tranh lúc, phía trước liên tục phát ra cuồng bạo chi âm, cây cối đất đá xung quanh đều bị thanh âm chấn nát thành nhiều mảnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mấy canh giờ chầm chậm trôi qua.
“Hẳn là một đầu hung thú mạnh về âm ba chi lực”. Lâm Vũ Thần nghĩ thầm.
Hiện tại đừng nói hung thú cấp trung, bọn hắn liền hung thú cấp ba cũng đánh không lại, chỉ có thể liều mạng bỏ chạy.
“Hai vị nhân tộc đồng đạo, mời giúp bọn ta xử lý hung thú này, bọn ta tất có cảm tạ”.
Tất nhiên thú tộc cũng sẽ giống nhân tộc ở chỗ, sẽ có những tộc có thiên phú tu luyện, tốc độ sẽ nhanh hơn so với những chủng tộc khác, điển hình là yêu tộc hay là hung thú biến dị, mà ở nhân tộc, người ta gọi những kẻ đó là nhân tài, thiên tài, thiên kiêu các loại.
Ngày thứ bảy hắn bắt gặp Trương Du trên đường, hai người cũng vì vậy mà đi cùng nhau.
Đi thẳng theo hướng này tất sẽ ngày càng tiếp cận khu vực trung tâm bí cảnh, mấy ngày thời gian tại bí cảnh bên trong cũng đủ để bọn hắn nhận ra càng đi sâu vào khu vực trung tâm, cấp độ nguy hiểm càng tăng lên, hung thú cấp trung đều có rất nhiều.
Tiểu hắc miêu ánh mắt hướng lên bầu trời đêm.
Thuỷ thuật thực sự có rất nhiều diệu dụng, nước luôn là thứ cần thiết để duy trì sự sống, hỏa thuật ngược lại có chút gân gà, ngoài để công kích là chủ yếu, công dụng còn lại cũng chỉ là nấu nướng thức ăn.
Một lúc sau, Trương Du cũng xuống phía dưới, hai người hướng phía Bắc mà đi.
Lâm Vũ Thần hai mắt chợt mở, hắn vươn vai duỗi cơ thể một chút, tu luyện cả một đêm khiến cơ thể hắn cũng có chút mệt mỏi, hắn đưa mắt như tìm kiếm thứ gì.
Lâm Vũ Thần từ trên cao nhảy xuống, đáp vào một cành cây khác, trước mặt hắn xuất hiện một người, là một vị bạch y nam tử, đang xếp bằng đả toạ tu luyện.
Đột phá Luyện Hồn cảnh phía sau, tốc độ chuyển hoá linh khí thành hồn lực càng gia tăng, Lâm Vũ Thần cũng vận chuyển ngày càng thành thạo hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Không sai, là Dạ Xoa nhất tộc”.
Linh khí bên trong bí cảnh quả thực nồng đậm, tốc độ tu luyện nâng cao hơn rất nhiều, đáng tiếc thời gian ở lại quá ngắn, nếu để cho hắn thêm khoảng chừng nửa tháng hoặc một tháng, Lâm Vũ Thần tự tin có thể đột phá đến nhị trọng.
Bí cảnh bên trong, khu vực phía Tây.
Hai kẻ kia đang công kích một đầu Thanh Dực Biên Bức, nhìn khí tức trên thân xem ra là một đầu hung thú cấp ba.
Có lẽ thời gian quá ngắn, mặc dù đem bàn tay gắn lại nhưng cũng chưa hoàn toàn hồi phục.
“Không cần đặc thù phương pháp gì cũng có thể tu luyện, hung thú, yêu thú quả thực là trời ban thiên phú tu luyện”. Lâm Vũ Thần nghĩ thầm.
Một kẻ dường như nhận thấy Lâm Vũ Thần hai người khí tức, vội vàng hô lớn.
“Hẳn là giờ mão, ta cũng mới tỉnh lại không lâu”. Lâm Vũ Thần trả lời.
“Tứ chi, phần thân đều đã ngưng thực, chỉ còn thiếu phần đầu, ta hiện tại có thể xem là Luyện Hồn nhất trọng hậu kỳ”.
Lâm Vũ Thần cũng không nghĩ nhiều, mỗi người đều có một vài điểm mạnh của riêng mình, mỗi người đối với mỗi lĩnh vực khác nhau đều có thiên phú khác biệt, hắn cũng chỉ nghĩ mình giỏi về hoả thuật, không có ý định tìm kiếm nguyên nhân. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn hướng vẻ mặt nghi hoặc nhìn về Lâm Vũ Thần.
“Hải tộc ?”. Trương Du mặt lộ vẻ nghi ngờ, hắn chưa đi Tây Hải lần nào nhưng cũng nghe nói hải dương bên trong là Hải tộc địa bàn, Hải tộc bao gồm nhiều chủng tộc khác nhau, thực lực so ra cũng không kém nhân tộc bao nhiêu.
Nếu ra bên ngoài, Lâm Vũ Thần tính toán một hồi, cảm thấy nhiều nhất chỉ khoảng ba bốn tháng nữa là có thể đột phá đến nhị trọng, khi đó hắn vẫn chỉ là mười chín tuổi, chưa qua sinh nhật lần thứ hai mươi.
“Trước đến gần một chút quan sát đi”. Trương Du cũng hiểu rõ mức độ rủi ro, cuối cùng vẫn là nói.
Tuy vậy, Lâm Vũ Thần càng muốn đi theo hoả đạo chi lộ, thứ nhất là hắn cũng yêu thích hoả thuật, thứ hai là, không biết bởi vì lý do gì, hắn mấy năm tu luyện cũng nhận ra được điều kỳ lạ, hắn tốc độ tu luyện hỏa thuật đều so với các loại thuật pháp khác nhanh hơn một chút.
Lâm Vũ Thần vào bí cảnh mở ra ngày thứ sau cùng Vạn Thu Thuỷ chia hai hướng mà đi, dù sao hai bên phe phái khác nhau, đi cùng nhau không tốt lắm.
Trương Du, ngoại môn thi đấu nhất bảng đệ nhất nhân.
Lâm Vũ Thần cũng lập tức kết thúc tu luyện, hắn liếc mắt về một nhánh cây khác.
Nhân tộc tu luyện giả căn bản không thể tu luyện từ nhỏ, chỉ có đến độ tuổi cơ thể xảy ra biến chuyển cả về tính cách lẫn thể xác, lúc đó đan điền mới được khai mở, nhân tộc lúc này mới có thể học tập phương pháp tu luyện.
“Hiện tại là giờ nào rồi ?”. Trương Du nhẹ nhàng mở mắt, nhìn thấy Lâm Vũ Thần liền thuận miệng hỏi một câu.
Từng đoàn từng đoàn tử sắc hồn lực xâm nhập vào linh hồn của hắn, trên đỉnh đầu linh hồn Huyễn Ma Ấn không ngừng tỏa sáng, từng đạo tử sắc quang mang chói loá ra xung quanh.
Linh hồn hắn được hồn lực tẩm bổ, tay phải của linh hồn dần ngưng thực, không còn mờ ảo như trước, cảm giác như có thể cầm nắm được.
Chương 147: Dạ Xoa Tộc
Trên trời từng đạo linh khí dần hạ xuống chui vào thân thể nó, lam quang quanh thân nó cũng dần trở nên rõ ràng hơn, tốc độ xoay chuyển cũng nhanh hơn một chút.
Nhìn tiểu hắc miêu hồi lâu, bản thân hắn cũng thấy nhàm chán, thế là trong đầu bắt đầu nhớ lại Liễm Tức Thuật phương pháp tu hành, hắn muốn sớm ngày đem Liễm Tức Thuật tu đến viên mãn.
Trương Du bàn tay trái đã được gắn liền lại, bên trên cũng lộ ra vết sẹo, đi cùng Trương Du một ngày, Lâm Vũ Thần cũng để ý thấy Trương Du rất ít khi vận dụng tay trái.
Lâm Vũ Thần thi triển một đạo thuỷ thuật để rửa mặt, hắn đã quen với việc rửa mặt buổi sáng, cho dù là nơi rừng rậm hoang vu như thế này cũng không ngăn được thói quen của hắn.
Trên thân Trương Du linh lực nồng đậm, Lâm Vũ Thần dò xét qua, hắn cũng đã đi đến Thối Thể nhất trọng trung kỳ, tại đám ngoại môn đệ tử bên trong, tốc độ tu luyện như vậy đã rất nhanh, một phần cũng bởi vì nồng độ linh khí bên trong bí cảnh ảnh hưởng.
Từng tia ánh sáng xuyên qua bầu trời bí cảnh đáp xuống đại địa bên dưới, vạn vật đều như bừng lên sức sống, chim muông bắt đầu rời tổ kiếm ăn, dã thú cũng theo đó xuất động săn mồi.
Lâm Vũ Thần hai người không hẹn mà cùng quyết định đi qua xem xét.
Tiểu hắc miêu nằm rạp tại nhánh cây phía trên, bộ lông đen tuyền cùng trời đang về đêm khiến cho nó như tàng hình ở trên nhánh cây, nếu không phải quanh thân nó còn có lam quang lượn lờ, Lâm Vũ Thần còn phải mất một lúc mới xác định được vị trí của nó.
Lâm Vũ Thần đã từng tại Huyền Xa Đảo nhìn thấy một vị Dạ Xoa tộc vì thế hai kẻ kia hắn chỉ cần liếc qua đã có thể khẳng định chủng tộc của bọn hắn.
Lâm Vũ Thần đối với việc này không có dị nghị, vạn nhất là cơ duyên đâu, dò xét một thoáng lại quyết định cũng không vội.
Lâm Vũ Thần ngồi xếp bằng đả toạ ở trên một cành cây lớn, cái cây này cao gần trăm trượng, tựa như một toà thành khổng lồ giữa một rừng cây nhỏ bé.
Lâm Vũ Thần trước rời đi, xuống mặt đất chờ hắn, cái cây này cao lớn đến nỗi, Lâm Vũ Thần mất một lúc mới xuống được mặt đất phía dưới.
Bầu trời đen tối ngoài mây mù thì chẳng còn lại thứ gì, bí cảnh bên trong mặc dù ánh sáng mặt trời còn có thể xuyên qua nhưng căn bản không thể thấy bất luận là mặt trời, mặt trăng hay ánh sao đêm, chỉ có một màn đêm u tối.
Lâm Vũ Thần nhả ra một ngụm trọc khí, tươi cười quan nội linh hồn mình.
Tuy vậy, lão thiên gia cũng xem như công bằng, thú tộc có thể từ nhỏ tu luyện nhưng tốc độ tăng tiến tu vi của chúng lại chậm hơn so nhân tộc một chút.
Càng đến gần bọn hắn càng cảm nhận rung chấn rõ ràng hơn, phía xa còn có linh lực giao thoa dị tượng, tám chín phần mười là tu luyện giả đang đấu pháp, chỉ là không biết đối thủ là thứ gì mới có thể gây ra thanh âm lớn như vậy.
Từng đạo từng đạo linh khí chui vào cơ thể nó, chầm chậm thuế biến thân thể nhỏ con của nó.
Trương Du thấy vậy cũng không hỏi thêm gì, liền đứng dậy co giãn cơ thể.
Hắn hai mắt nhắm chặt, xung quanh linh khí tụ tập ở trước mặt hắn, theo từng nhịp thở mà linh khí rất nhanh liền bị dung nhập vào cơ thể hắn, trữ tại đan điền, linh khí bị luyện hóa thành hồn lực tốc độ vô cùng nhanh chóng.
Lâm Vũ Thần mỉm cười, tiến đến thi triển một đạo thuật pháp đem nó thu vào trong túi linh thú, lại đợi đến đêm tối lúc mới thả nó ra để nó chạy nhảy.
Ầm ầm ầm.
Ngày thứ tám.
Trước mắt bọn hắn hiện ra hai đạo thân ảnh.
“Hải tộc !!”. Lâm Vũ Thần kinh ngạc nói.
Trương Du người này rất kiệm lời, ngày thường cũng không thích trò chuyện, hai người yên lặng mà đi, trên đường gặp được không ít hung thú cấp thấp, đều bị bọn hắn xử lý.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.