Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 157: Dị biến

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 157: Dị biến


Xung quanh bảo ngọc được bao phủ bởi vô số phù văn, lít nha lít nhít phù văn hình thành nên một toà đại trận, nhưng ba người đều không cảm nhận được chính mình có đang ở trong đại trận này hay không.

“Mau nhìn, bên kia có kiến trúc”. Dương Kiệt đột nhiên kinh hô.

“Nghe thấy gì không ?”.

Một vị nội môn đệ tử khác đi đến, nói.

Ba người đều bị khối bảo ngọc kia làm mờ mắt, bảo ngọc liên tục biến đổi màu sắc, chủ yếu là lam, lục, cam ba màu, quang mang chiếu rọi khiến cho ba người đều phải che mắt nếu không sợ bị mù.

“Ta nói hai tên các ngươi im miệng, không nghe sao”.

Thạch Phúc hai người cảm thấy động tĩnh đã ngừng, lúc này mới dám tiến đến xem xét.

“Nguy hiểm, Lý đại tỷ nhanh chạy a”. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bên ngoài thiên địa xuất hiện dị tượng, vân vụ cuồn cuộn, thanh phong thét gào, phía xa xa từng đạo quang mang chợt hiện rồi lại tắt, hung thú bốn phương tám hướng điên cuồng gầm thét.

Đại Ngụy rất ít tao ngộ thú triều, cũng không biết lý do là gì, có lẽ Yêu tộc tiếp giáp với Đại Ngụy có chút ôn hoà đi.

Một thời gian sau, Lý Uyển ba người nổi lên mặt nước, bao quanh bọn họ là vô vàn thanh liên, mỗi một đóa liên hoa đều lớn bằng kích cỡ một người trưởng thành, phát ra mùi hương ngào ngạt, linh khí thập phần.

Thạch Phúc cùng Dương Kiệt ra sức khuyên can, có thể Lý Uyển bỏ ngoài tai lời nói của bọn hắn, một đường kiếm tung ra, phía trên đất đá liền b·ị c·hém thành nhiều mảnh, nước bắt đầu tuôn xuống.

Thạch Phúc nghe vậy vội vàng nói tiếp.

Nửa giờ nhanh chóng qua đó, một đạo kiếm ảnh phóng đến cắt đứt đạo phù văn cuối cùng.

“Để hắn tiến đến đi”. Tề Kính Minh suy nghĩ chốc lát lại nói.

“Cá ?”.

Lý Uyển hai người nhìn về hướng mà Dương Kiệt cánh tay đang chỉ đến.

Ba người càng đánh càng hăng, công kích không ngừng.

Một vị Huyền Thương Môn nội môn đệ tử đang hướng Tề Kính Minh nói cái gì.

Bí cảnh bên ngoài, tiểu đình bên trong.

Ba người xuất động công kích pháp trận, ngoài ý muốn là, pháp trận vậy mà không có đánh trả hay phóng thủ gì, bọn hắn mỗi một đạo công kích đều sẽ đánh nát một đạo phù văn.

“Không sai, Lý đại tỷ cũng không cần tức giận như vậy, giận sẽ khiến da mặt nhiều nếp nhăn, không tốt lắm đâu”. Dương Kiệt cũng gật đầu đồng tình.

Lý Uyển linh lực vận chuyển đánh ra một đạo hỏa diễm, hoả diễm phóng ra chiếu rọi con đường phía trước.

Bọn hắn đang ở dưới mặt đất, phát hiện mạch nước ngầm cũng không phải không có lý.

Triệu Hành một bên vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng vui như mở hội, Đại Mạc tao ngộ thú triều tập kích có thể suy yếu lực lượng của bọn hắn, Đại Ngụy tà đạo thế lực rốt cuộc không cần tiếp tục lo sợ hai mặt giáp địch, có thể thoải mái công kích Đại Ngụy triều đình.

“Đúng vậy, vạn nhất khối bảo ngọc đó đánh ra một kích đem chúng ta đánh thành tro bụi thì sao ?”.

“Đi, phía trên rất có thể có đường ra”. Lý Uyển phóng thẳng lên trần hang, xuyên qua chỗ thủng, nàng vận dụng linh lực cản lại áp lực nước.

“Hả !!”. Thạch Phúc hai người đều lộ vẻ khó hiểu, nhưng cũng theo lời Lý Uyển chăm chú nghe ngóng.

“Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai”. Lý Uyển tức giận đáp.

Cả toà đại điện kịch liệt rung chuyển, không chỉ là mỗi toà đại điện mà cả mặt đất, đại địa đều đang chuyển mình.

Bọn hắn rất nhanh liền đi đến toà đại điện kia, cả một tòa đại điện khổng lồ được chống đỡ bởi một cột trụ duy nhất, nó chầm chậm xoay chuyển trên mặt hồ.

“Hắc hắc, hai vị tiểu đệ, cơ duyên của chúng ta đến, đi, đi đến toà đại điện kia xem một chút”. Lý Uyển cười nói.

“Còn định làm gì, tất nhiên là mở đường”. Lý Uyển tuỳ tiện nói.

Một tòa kiến trúc khổng lồ sừng sững trên mặt hồ, sau lưng kiến trúc là một toà núi lớn, cao đến hơn ngàn trượng, xuyên qua biển mây, cảnh tượng quả thực hùng vĩ.

Bọn hắn đều là tu luyện giả cấp bậc võ sư, ba ngày không ăn không uống đối với bọn hắn căn bản không phải việc gì đáng lo ngại, chỉ là ba ngày liên tiếp ở trong hoàn cảnh u tối, không có thu hoạch được bất kỳ thứ đồ gì, chuyện này khiến cho tinh thần của bọn hắn bị đả kích nặng nề.

Vị đệ tử kia ngay lập tức lĩnh mệnh, độn thuỷ rời đi.

Ba người tìm kiếm một hồi rốt cuộc tìm được lối vào của đại điện, bọn hắn bước vào đại sảnh bên trong, đại điện lối vào cao đến mười trượng, kích thước thật đáng sợ.

Tâm trạng không tốt cứ như vậy ảnh hưởng đến thân thể bọn hắn, vì vậy mới có bộ dạng như hiện tại.

“Cái này … Tựa như là tiếng nước”. Dương Kiệt nói.

“Hừ, hai tên nhát c·hết các ngươi, bảo vật trước mắt chẳng lẽ bỏ qua, đi theo ta”. Lý Uyển tức giận mắng, hai người cũng không biết làm sao, đành phải tế ra pháp khí.

Nàng điên cuồng tìm kiếm xung quanh cũng không có phát hiện bất cứ thứ gì, liền tức giận chửi mắng.

Cả toà đại điện này hẳn chỉ có khối bảo ngọc đó là trân quý nhất, nàng nếu đem bảo ngọc nộp cho Vạn gia lão tổ, chẳng phải là một cái công lớn.

Lý Uyển chạy đến, thấy cảnh tượng trước mắt, tâm tình liền chìm xuống đáy cốc, đường cụt, phía trước vậy mà không có đường đi.

Lý Uyển đánh nửa giờ liền đã đào được một cái thông đạo nhỏ, nàng kiệt sức nằm trên mặt đất, chán nản nhìn về trần hang.

“Lý đại tỷ, chúng ta cũng chỉ muốn ai ủi đại tỷ một chút thôi”.

“Không sai”. Lý Uyển gật đầu.

Có điều tại bí cảnh bên trong làm sao lại có kiến trúc.

“Đúng, đúng, Lý đại tỷ, không lần này thì sẽ có lần khác, chúng ta còn trẻ, cơ hội lập công còn rất nhiều”. Thạch Phúc cũng xen miệng vào.

Lý Uyển kinh ngạc nói, phía trên có cá, nói rõ đây cũng không phải mạch nước ngầm, rất có thể nó thông với một nơi nào đó.

Nhưng dù sao đã đi được ba ngày đường, Lý Uyển không muốn bỏ cuộc, nếu trở về chẳng phải là phí mất ba ngày ròng rã, Thạch Phúc cùng Dương Kiệt hai người đã sớm chán nản nhưng bị Lý Uyển thúc d·ụ·c cũng chỉ có thể bám theo.

“Đi, chúng ta cùng lên c·ướp lấy khối bảo ngọc đó”. Lý Uyển nói.

Tây Hải vùng biển.

Lý Uyển tức giận nói, Thạch Phúc hai người lập tức im thin thít, không dám nhiều lời.

Đột nhiên, Lý Uyển lần mò như tìm kiếm thứ gì, nàng áp tai lên vách đá nghe ngóng.

Nơi này giống như một cái hồ nước lớn, xung quanh bơi rất nhiều linh ngư, đều là chủng loại hiền hoà, không có một cái tính tình hung tợn nào.

“Nhanh, qua đó xem thử, có thể là bảo vật”. Lý Uyển hai mắt sáng lên, bộ dáng mệt mỏi lập tức biến mất, xông về phía trước, Thạch Phúc hai người cũng vội vàng theo sau.

“Được rồi, dù sao cũng chỉ còn chưa tới một ngày, lại đợi một chút đi, thú triều đại quân cũng cần nghỉ ngơi, một ngày này bọn chúng hẳn còn chưa xuất động lần công kích thứ hai”. Tề Kính Minh lắc đầu nói.

Bên trong đại sảnh vậy mà không có bất kỳ một thứ gì khác ngoài một toà pháp trận, chính giữa đại sảnh là một cái hố lớn, trung tâm miệng hố là một khối bảo ngọc kích thước vô cùng to lớn, ít nhất cũng bằng một đầu cự tượng.

“Báo, đại trưởng lão, bên ngoài có một vị gọi Mạc Đăng Phong, muốn gặp ngài một lần”.

“Ai, Lý đại tỷ, xem như chúng ta xui xẻo đi”. Dương Kiệt mở miệng an ủi, hắn hiểu được Lý Uyển cảm thấy như thế nào.

“Đại trưởng lão, vẫn là để ta đi trước, ngài tiếp tục chờ là được”.

Bọn hắn xuyên qua chỗ thủng, đi vào một vùng nước lớn, xa xa phía trên lấp loé tia sáng, Lý Uyển tâm tình vui vẻ, vội vàng vận dụng linh lực làm lực đẩy lợi dụng phản lực bơi lên phía trên.

Thạch Phúc, Dương Kiệt hai người vẻ mặt sợ hãi, bọn hắn không phải là vừa làm chuyện xấu gì đi.

“Không, bảo vật của ta”. Lý Uyển mắt thấy bảo ngọc vỡ vụn, lòng đau như cắt nhưng cũng không thể làm gì.

Ầm.

“Á, Lý đại tỷ, như vậy chúng ta chẳng phải c·hết chìm cả lũ”.

“Lý đại tỷ, khối bảo ngọc kia là thứ gì, thật quỷ dị”. Thạch Phúc không nhịn được nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mắt thấy Lý Uyển không đáp lời, hai người vội vàng tiến đến một người một bên xách lấy hai tay của nàng, một đường phóng thẳng ra ngoài đại điện.

Chợt một đạo thanh âm vang lên, hoả diễm lập tức vụt tắt.

Lý Uyển không có dừng lại, liên tục công kích trần hang, một lượng nước khổng lồ tuôn xuống vị trí đứng của ba người, Thạch Phúc hai người hoảng loạn tế ra phòng ngự thủ đoạn.

Chương 157: Dị biến

“Suỵt, nghe đi”.

“Mạc Đăng Phong, đây không phải Mạc Dung thứ tử sao, ta nhớ được tên này đóng quân Tây Hải, hẳn là thấy được dị tượng nên xuất binh đến đây thăm dò”. Tề Kính Minh thầm nghĩ, ánh mắt hắn quét về hướng Bắc mấy dặm bên ngoài.

“Lý đại tỷ, dừng tay a”.

Đột nhiên từ bên trên rơi xuống một đạo thân ảnh.

“Im đi”. Lý Uyển lời nói vọng đến.

“Lý…Lý đại tỷ”. Thạch Phúc buột miệng, lời còn chưa nói hết đã bị Lý Uyển chặn lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nhưng đại tỷ, làm thế có quá nguy hiểm hay không ?”.

Bí cảnh bên trong.

Bảo ngọc nhìn bất phàm như vậy tuyệt đối là một kiện bảo vật.

“Hả”. Ba người đều lộ vẻ ngạc nhiên, trước đó hoả diễm đều bay rất xa mới từ từ tiêu tán, lần này mới mười mấy trượng đã đụng phải thứ gì.

Lãnh Thiên Long nghe vậy cũng không nói gì nữa, ôm quyền lui xuống.

Thạch Phúc cùng Dương Kiệt cũng cảm thấy thất vọng, nhưng thấy Lý Uyển đang điên cuồng phát tiết, bọn hắn cũng không dám lại gần can ngăn, vội vàng thối lui tránh cho bị vạ lây.

……………………………….

“Ách, Lý đại tỷ, ngươi định làm gì ?”.

Sâu dưới mặt đất.

“Không lẽ là mạch nước ngầm”. Thạch Phúc suy đoán nói.

Một đội ngũ gồm ba cái chiến thuyền đang chậm rãi tiến đến, bên trên treo cờ hiệu một chữ Mạc, đây là Đại Mạc q·uân đ·ội chiến thuyền, tốc độ di chuyển mặc dù chậm hơn linh chu bình thường một chút nhưng uy lực công kích cùng lực phòng ngự đều mạnh hơn mấy lần.

Thạch Phúc, Lý Uyển, Dương Kiệt ba người bộ dạng mệt mỏi, bọn hắn lê từng bước chân tiến lên phía trước, bọn hắn tiến vào hang động này ròng rã hơn ba ngày, không có một thứ gì bỏ bụng, nước ngọt thiếu thốn.

Tề Kính Minh còn chưa ra quyết định, Lãnh Thiên Long đã tiến lên phía trước, ôm quyền nói.

Lý Uyển tung ra từng đạo thuật pháp, điên cuồng công kích bức tường phía trước, tường đá cũng không phải được làm từ một loại kỳ kim quáng thạch nào, rất nhanh liền b·ị đ·ánh xuyên.

“Lẽ nào là truyền thừa chỗ”. Ba người không hẹn mà có cùng một suy nghĩ trong đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bên trong đại sảnh có vô số cột trụ nhỏ hơn chống đỡ phần mái, mỗi một cột trụ đều được chạm khắc long phượng, vô cùng tinh xảo, mặt sàn được lát bằng một loại hàn tinh, phát ra khí tức lạnh lẽo, nếu không dùng linh lực kháng cự chỉ sợ sẽ bị hoá thành một toà băng điêu.

“Khốn kh·iếp, hang động này đến cùng sâu bao nhiêu, một chút quáng thạch cũng không thấy”. Lý Uyển tức giận nói.

Thạch Phúc hai người mặc dù không hiểu lắm nhưng cũng nhanh chóng đi theo. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ba người hào hứng chạy đi, bọn hắn dẫm lên mặt nước mà đi, với tu vi hiện tại của bọn hắn, chạy trên mặt nước vô cùng dễ dàng, không có gì khó khăn.

Tề Kính Minh hai mày nhíu lại, vẻ mặt âm trầm, xung quanh bốn vị Thiên Nhân cũng không có biểu hiện bình thản, không khí có chút nghiêm nghị.

“Tề huynh vẫn là nên tự mình đi một chuyến, ta cảm thấy thú triều lần này không đơn giản như vậy”. Triệu Hành lộ vẻ khuyên nhủ nói.

Khối bảo ngọc sau đó nhận lấy chấn động to lớn, thân thể hiện lên vô số vết nứt, ầm một cái liền vỡ thành nhiều mảnh vụn, rơi xuống hố sâu bên dưới.

Đi đầu chiến thuyền, trên boong tàu đứng lấy một vị nam tử, dáng vẻ thần tuấn, có chút trẻ trung, nhìn hắn khí tức tu vi đã đi đến Thối Thể bát trọng đỉnh phong.

Dương Kiệt đang định nói thêm cái gì chợt thấy ánh mắt bất thiện của Lý Uyển, vội vàng kìm hãm cơ miệng, không phát ra một chút âm thanh nào.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 157: Dị biến