Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 163: Rời đi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 163: Rời đi


Hắn chính là Tiền Hữu Tài biến hoá mà thành, hiện tại hắn đã trở thành nam tử kia, một tên tán tu thường thường không có gì nổi bật. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nửa giờ sau, một đám người tiến đến nơi này.

Thông đạo kích thước có chút lớn, cao đến mấy trượng, đứng ở khu vực cao rất dễ dàng để có thể quan sát thấy được. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Mộ sư tỷ, ngẩn người cái gì, nhanh chóng rời đi”.

Bốn người còn lại nghe vậy cũng lâm vào trầm mặc, bọn hắn rất nhanh đã tìm được lối vào sơn cốc, bên trong hoàn cảnh tương đối đơn sơ, một dòng suối nhỏ vắt ngang qua sơn cốc, bên trên dòng suối chính là thông đạo khổng lồ, từng đạo không khí lưu chuyển chuyển di vào bên trong.

“Tản ra, tự mình giữ mạng đi”. Mạc Quân hô lớn, hắn cưỡi lấy Vân Nguyệt Điểu phóng thẳng lên không trung, tránh đi cự thú thế công.

Cự thú trảo ảnh nhanh chóng huỷ diệt huyễn ảnh, lập tức nó cũng phát giác được Lâm Vũ Thần vị trí chân thực.

Từ Khôn sợ đến vỡ mật, hắn huy chưởng đánh xuống mặt đất, lợi dụng lực đẩy muốn tránh thoát khỏi trảo ảnh. Độc Giác Thú cũng lập tức thi triển thổ hệ thuật pháp, tạo thành khiên đá chắn lại trảo ảnh.

Bốn người còn lại vội vàng tản ra xung quanh, Lâm Vũ Thần lập tức thi triển cả Thế Thân Thuật cùng Phân Thân Thuật, trên người phòng ngự pháp khí cũng đã được kích hoạt, đối mặt hung thú cấp cao hắn không muốn bản thân sơ hở chút nào.

“Nhưng còn ngươi”. Mộ Vũ lo lắng nói.

Nó kêu lên đau đớn, tức giận nhìn về Lâm Vũ Thần.

Lâm Vũ Thần cũng thi triển Trảm Hồn Thuật, mấy đạo hồn lực đao khí cũng chỉ để lại trên người nó mấy cái vết hằn, cắt xuống một chút lông tơ.

Mấy đạo tiếng gầm vang dội thiên khung, một đầu hung thú ẩn mình trên vách núi lập tức lộ diện, nó hình thể to lớn, cao ngang với với một cái kiến trúc cao bốn tầng lầu, ánh mắt bất thiện nhìn về phía năm người.

“Biến hoá vậy mà chân thực như vậy, ngay cả khí tức cũng bị biến đổi”.

Bí cảnh khu vực phía Nam.

Lâm Vũ Thần lúc này như cảm nhận được c·ái c·hết đang đến gần, toàn bộ phòng ngự thủ đoạn được triển khai, phù lục đều bị xé bỏ, lúc này chỉ cầu một tia khí vận mới có thể giữ lại mạng nhỏ.

Một chân vung lên lại định đánh thêm một đạo trảo ảnh.

Tiền Hữu Tài đứng trên một mỏm đá, hắn một thân bạch y phấp phới, dưới chân hắn là một cỗ t·hi t·hể, người này giống như là một vị tán tu, mi tâm hắn xuất hiện một cái lỗ máu nhỏ.

Khí tức trên người nó phát ra vô cùng khủng bố, tạo thành từng đợt cuồng phong gào thét.

“Đợi đã, mang theo ta, làm ơn”. Phía sau Từ Khôn lết từng bước cố gắng di chuyển.

Chương 163: Rời đi

Tiền Hữu Tài giật lấy bên hông Huyền Thương Lệnh, nhìn ngắm một hồi, sau đó tung nó lên không, Quang Phách Ngân Châm phóng đến đâm nó vỡ nhiều mảnh nhỏ.

Bốn người còn lại gật đầu tiến về phía trước.

Trước mặt hắn là một đạo vòng xoáy to lớn, cao chừng ba trượng, lực hút của nó không ngừng hút lấy không khí tiến vào bên trong.

“Gào gào”.

Tần Vân Phong mấy người còn lại liên tục thi triển công kích cản trở cự thú.

Tần Vân Phong khoảng cách thông đạo gần nhất đã nhanh chóng chạy thoát thành công.

Bí cảnh bên trong cũng không biết là xuất hiện bao nhiêu cái thông đạo tất cả, năm người sợ thông đạo có thể sẽ biến mất vì thế bọn hắn cố gắng di chuyển với tốc độ nhanh nhất.

“Đại ca, quan tâm một cái t·hi t·hể làm gì, chúng ta nhanh chóng rời đi thôi”. Phía sau liền có người thúc d·ụ·c.

Mấy đạo thân ảnh lướt qua những ngọn cỏ, lao nhanh về phía trước. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Mộ sư tỷ, nhanh rời đi”.

Mạc Quân lập tức để Vân Nguyệt Điểu thả ra mây mù, hắn cũng thi triển thuật pháp ngưng tụ bạch vụ của mình.

Trung niên nam tử cũng không tiếp tục quan tâm t·hi t·hể nữa, hắn đứng dậy vung tay ra hiệu, đám người nhanh chóng tiến vào vòng xoáy rời đi.

Tuy nhiên, đang lúc bọn hắn còn khoảng trăm trượng khoảng cách, một ngọn núi bên cạnh đột nhiên kịch liệt rung chuyển, năm người nhận lấy chấn động ảnh hưởng, tốc độ lập tức giảm xuống.

Tiền Hữu Tài một chưởng tung ra, đem t·hi t·hể của nam tử đánh nát, chủ yếu là phần đầu, gương mặt lập tức biến dạng, cho dù là người quen cũng không thể nhận ra được hắn.

Bí cảnh khu vực phía Tây.

Cầm đầu là một vị lưng hùm vai gấu trung niên nam tử, râu ria lỉa chỉa trên cằm, hắn cúi xuống t·hi t·hể trước mặt, quan sát một hồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Độc Giác Thú không có may mắn như vậy, nó bị trảo ảnh đánh thẳng vào người, thân thể cho dù có khiên đá phòng ngự cũng b·ị đ·ánh thành thịt nát.

Trước mặt bọn hắn là một cái sơn cốc, thông đạo chính là nằm ở trung tâm của sơn cốc này, khi đến gần bọn hắn cũng có thể cảm nhận được sức gió trong không khí đã gia tăng, mơ hồ cũng có thể cảm thấy được có một sức hút yếu ớt ở phía xa xa.

Hắn không biết lý do tại sao nhưng không thể bỏ qua cơ hội này, Mộ vũ nghe vậy cũng lấy lại được tinh thần, vội vàng xuyên qua thông đạo rời đi.

Mạc Quân từ phía trên lao xuống, hắn lại thi triển sương mù bao phủ lấy khu vực phía dưới, nhân lúc cự thú còn mải xác định phương hướng, Mạc Quân cùng Vân Nguyệt Điểu xuyên qua thông đạo, biến mất bên trong.

Hung thú cấp bảy nhục thân vô cùng kinh khủng, hung thú bình thường nhục thân đều so nhân tộc mạnh hơn một bậc, hung thú cấp bảy, nhục thân đã có thể sánh với Thối Thể bát trọng tu luyện giả.

Cự thú phi đến, tốc độ như thiểm điện, một trảo vung xuống đánh nát một khu vực phía trước, Lâm Vũ Thần phân thân trong nháy mắt bị tiêu diệt, Tần Vân Phong Lôi Hổ cũng bị chấn kinh bởi tốc độ này, nó bị cự thú móng vuốt đụng phải, thân thể liền bay về phía sau, hai chân gãy đoạn, xương sống cũng ngay lập tức b·ị đ·ánh nát một khúc.

Nhục thân kinh khủng như vậy cũng chỉ có pháp bảo cấp bậc mới có thể đả thương được nó.

“Đi, rời đi nơi này, chậm sợ sẽ sinh biến”. Tần Vân Phong quan sát hồi lâu cũng không có phát hiện thứ gì khả nghi liền mở miệng nói.

Nó thoi thóp nằm trên mặt đất, dựa vào chút sinh cơ còn lại để giữ mạng, Tần Vân Phong vội vàng đem nó thu vào túi linh thú, bản thân lại hướng đến thông đạo mà đi.

Linh lực trên người Tiền Hữu Tài khẽ động, một luồng không khí bao trùm lấy cơ thể hắn, trong chốc lát không khí lập tức tán đi, từ bên trong vậy mà lại là một người khác.

Sương mù lúc này đột nhiên chuyển động, một đạo cự trảo hư ảnh tung ra, nhắm thẳng đến Từ Khôn cùng Độc Giác Thú.

“Không nghĩ tới lại thuận lợi như vậy, xem ra chúng ta khí vận vẫn được”. Từ Khôn cười nói.

Cự thú thân thế đột nhiên trì trệ, run lên từng hồi, chân giương cao cũng không có hạ xuống.

“Hung…hung thú cấp bảy”. Từ Khôn sợ hãi nói, hắn hiện tại đều muốn vả miệng mình mấy cái, làm sao xui xẻo như thế, nói hai chữ thuận lợi liền đụng phải thứ dữ, hung thú cấp trung bọn hắn cũng đánh không lại, hung thú cấp cao muốn giữ mạng còn khó huống gì đánh trả.

“Lâm Vũ Thần, lần này xem như ngươi may mắn”. Tiền Hữu Tài trong lòng hiện lên một cỗ lửa giận, lần này tiến nhập bí cảnh nhiệm vụ của hắn là bắt lấy Lâm Vũ Thần, khó khăn lắm mới gặp mặt cuối cùng lại bị hụt mất.

Hắn cùng nam tử trên mặt đất giống nhau như đúc, hắn nhìn ngắm thân thể của mình, cảm khái nói.

Lâm Vũ Thần lúc này mới nhớ đến hắn, hắn tung ra xiềng xích pháp khí, cuốn lấy thân thể Từ Khôn, dùng lực một chút kéo Từ Khôn cùng một chỗ tiến nhập thông đạo, cả hai người ngay lập tức biến mất.

“Nhanh, vòng qua bên kia, chỉ cần chúng ta tiến vào thông đạo, chúng ta sẽ an toàn”. Tần Vân Phong hô lớn, cả đám nhanh chóng hướng về hướng khác bỏ trốn.

Vụt.

Lâm Vũ Thần thời khắc nguy cấp lập tức vận dụng phân thân thuật tiến đến, đẩy Mộ Vũ đi ra, cứu nàng thoát khỏi một trận sát kiếp.

…………………………

Lâm Vũ Thần sững người, sau đó vội vàng chạy đi.

Lâm Vũ Thần tung ra Liệu Nguyên Phi Đao, ba thanh phi đao phóng thẳng đến con ngươi của cự thú, cự thú con ngươi tất nhiên không mạnh bằng nhục thân, một mắt của nó lập tức bị đục thủng.

“Đây là thông đạo để rời đi sao”. Tiền Hữu Tài nghĩ thầm.

Trảo ảnh đi qua, Từ Khôn chân trái cứ như vậy biến mất, máu tươi phun ra như suối, hắn kêu gào đau đớn, cố gắng sử dụng linh lực trốn đi.

Khoảng cách đến thông đạo đã chỉ còn mười mấy trượng, nhưng cự thú đã nhanh chóng tiếp cận.

Cự thú thân hổ đầu sói, di chuyển vô cùng linh hoạt, nó không thèm né tránh công kích của năm người, công kích cấp bậc võ sư đánh lên người nó không khác gì muỗi đốt.

Lâm Vũ Thần mấy người phát hiện một cái thông đạo ở mấy dặm đường bên ngoài, rất có thể là thông đạo dùng để rời khỏi bí cảnh.

Lâm Vũ Thần, Mộ Vũ cùng Từ Khôn đều nhân lấy cơ hội hướng đến thông đạo.

“Thật độc ác, người này đã sớm c·hết vậy mà vẫn tiếp tục hứng chịu công kích như vậy, giống như một tên điên đang phát tiết vậy”. Nam tử trầm giọng nói.

Từ phía xa một đạo hư ảo thân ảnh trôi nổi trên không trung đang chăm chú nhìn về hướng này.

Trên vách núi đầu hung thú kia lập tức nhảy xuống, lực đạo kinh người, phản lực nó gây ra đã đủ để đánh nát đỉnh núi.

“Lúc này còn suy nghĩ cái gì, còn ở lại chính là hai người cùng c·hết”. Lâm Vũ Thần tức giận nói, hắn thu hồi lại Liệu Nguyên Phi Đao, thi triển Thế Thân Thuật mong muốn đánh lừa được cự thú.

Mấy canh giờ cuối cùng trong bí cảnh, bọn hắn đều rất dễ dàng đụng phải hung thú, còn tốt toàn bộ đều là hung thú cấp thấp, với đội hình hiện tại của bọn hắn, cho dù có xuất hiện hung thú cấp ba, bọn hắn cũng có thể tự tin đánh một trận, đánh không lại cũng có thể bỏ trốn.

“Quả thực có đôi nét giống, nhưng người như hắn ta cũng gặp không ít, không biết lần này lại như thế nào”. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiếng gió thổi vù vù, cuốn theo từng chiếc lá cây rơi xuống.

Cự thú giống như phát hiện Từ Khôn đã khó mà trốn được, nó lập tức đổi mục tiêu sang Lâm Vũ Thần cùng Mộ Vũ hai người, nó há ra miệng lớn, đầy rẫy răng nanh sắc nhọn định một ngụm cắn c·hết Mộ Vũ, cũng là ngăn lại đường đi của Lâm Vũ Thần.

Tiền Hữu Tài làm xong mọi chuyện liền đi lên phía trước, tiến vào vòng xoáy, thân ảnh ngay lập tức biến mất ở vòng xoáy bên trong.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 163: Rời đi