Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 167: Xung đột

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 167: Xung đột


Võ tông cao thủ kỳ thực cũng có thể tiến đến, tất nhiên bản thân người đó phải có thân phận đặc biệt.

Nửa canh giờ trôi qua.

Đại điện bên trên chính là trung tâm chỉ huy tác chiến, Lâm Vũ Thần có thể cảm nhận được nhiều đạo khí tức cường đại ở bên trên, có thể tiến vào đại điện cần phải có tông sư tu vi mới được.

Bên ngoài khu vực lều trại của Huyền Thương Môn đệ tử liền xuất hiện hai bóng người.

Sau đó, Lâm Vũ Thần liền tức giận rời đi, để lại Lâm Vũ Đồ cùng Trần Hạo ở lại.

Lâm Vũ Thần vẻ mặt tiều tuỵ, giống như đã có mấy ngày không nghỉ ngơi, tóc tai cũng không được chải chuốt kỹ càng, có chút rối bời, hiện tại nhìn qua không người nào có thể nghĩ ra hắn đã từng là nhất thành chi chủ.

Hoặc là Trần Hạo biết hắn là hồn tu từ sớm, hoặc là Trần Hạo có thủ đoạn gì đó có thể nhận biết được thể tu cùng hồn tu khác biệt, Lâm Vũ Thần thiên về cái trước, có lẽ có người nói với Trần Hạo là hắn đi hồn tu con đường, dù sao Trần Hạo trong tông cũng là một vị nội môn chấp sự, quyền lực chỉ dưới trưởng lão một bậc.

“Ai, tiểu tử người cũng không cần trách cứ phụ thân ngươi, hắn chỉ đang lo lắng cho ngươi mà thôi”. Trần Hạo mở miệng xen vào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Huyền Thương Chu từ từ hạ xuống, bên dưới đứng không ít người, ánh mắt đều hướng về cự chu trên không.

“Khó được, khó được, đệ muội khi xưa ít khi biểu lộ tính tình nhưng một khi đã nóng giận thì khó có người cản được nàng”. Trần Hạo gật gù cười nói, ánh mắt lại hướng về Lâm Vũ Đồ. “Lại nói ngươi làm sao cố chấp như vậy, tiểu tử kia ra chiến trường quả thực hung hiểm nhưng cũng phải từ hung hiểm mới có thể trưởng thành”. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lâm Vũ Thần nghe vậy cũng lộ vẻ trầm mặc, Tề Khánh cũng đ·ã c·hết trong lần thú triều công kích kia, Quản Khương hẳn là chịu đả kích không ít, lại thêm người thân trong nhà cũng không thoát khỏi, Quản Khương hiện tại đã không còn tinh thần tích cực như trước.

Tường thành toàn bộ đều được làm bằng đất đá, nhìn qua có chút uy mãnh nhưng lực phòng ngự cũng chẳng được bao nhiêu.

Quản Khương hiện tại ở trong doanh trại làm công việc hậu cần, mặc dù thân thể không toàn vẹn, làm việc đôi lúc không thuận tiện nhưng cũng không người dám trách cứ hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lâm Vũ Thần theo mấy vị đệ tử cùng đi, tiến vào sâu bên trong doanh trại, càng xuất hiện nhiều gian hàng khác nhau, cũng không phải là buôn bán mà là nơi phân phát tư nguyên.

“Là vì đệ muội sao ?”

Tốc độ tu luyện của Lâm Vũ Thần kỳ thực khiến Trần Hạo vô cùng khó tin, nhưng bất giác nghĩ đến Lâm Vũ Thần trong tay công pháp rất có thể là một môn tuyệt thế công pháp, Trần Hạo mới dần có chút tin tưởng hơn.

Lâm Vũ Thần cuối cùng vẫn là cùng Lâm Vũ Đồ tranh cãi một hồi, Lâm Vũ Đồ muốn Lâm Vũ Thần ở lại sau phòng tuyến, không muốn hắn trực tiếp tham chiến, Lâm Vũ Thần không đồng ý với quyết định này.

Lâm Vũ Thần vừa nghe giọng liền biết người đến là ai, hắn vội vàng chạy đến đỡ lấy nam tử kia.

Lâm Vũ Thần lại có chút bất ngờ, người bình thường nếu gặp Lâm Vũ Thần cũng chỉ nghĩ là hắn có tu vi Thối Thể nhất trọng nhưng Trần Hạo lại chỉ rõ hắn là Luyện Hồn nhất trọng.

“Lâm sư đệ, chúng ta đi trận doanh bên kia đi”. Hạ Ninh kéo tay Lâm Vũ Thần, một tay lại chỉ một hướng khác.

“Ai tiểu tử này quả thực không biết tốt xấu, tính tình đột nhiên bạo liệt như vậy cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, có lẽ là di truyền từ mẫu thân hắn đi”. Lâm Vũ Đồ thở dài. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tiểu Thần bái kiến phụ thân, Trần thúc”. Lâm Vũ Thần tiến đến, ôm quyền chào hỏi.

Hắn biết tuyệt thế công pháp tốc độ tu luyện vượt xa thiên giai công pháp nhưng bởi vì chưa một lần gặp qua nên mới không tin tưởng, hiện tại xem ra tốc độ tu luyện của tuyệt thế công pháp so với truyền ngôn còn mạnh hơn không ít.

Lâm Vũ Thần tầm mắt hướng lên tường thành cao lớn, một chỗ tường thành bên trên xuất hiện một toà đại điện, một toà đại điện này đều được làm từ gỗ rừng nhìn qua có chút đơn sơ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Võ sư cấp bậc đứng ở nơi này lộ ra có chút bình thường.

Người đến là Lâm Vũ Đồ cùng Trần Hạo.

Đến lúc gần đến lều trại của mình, một người xuất hiện cúi chào Lâm Vũ Thần, người này toàn thân băng bó nhiều nơi, một tay một chân cũng biến mất, hắn chống một cây gậy gỗ khó khăn bước đến.

Chỉ là cầm chân nhưng đã huỷ diệt hai tòa thành trì, Lâm Vũ Thần cũng không nghĩ được chiến trường bên kia sẽ thảm khốc cỡ nào, nghe nói hai vị Thiên Nhân là Trịnh gia lão tổ cùng danh tiếng đầy mình Thanh Dương Chân Nhân cũng đã tham chiến.

Triều đình q·uân đ·ội bên trong binh lính toàn bộ đều là tu luyện giả, muốn gia nhập vào q·uân đ·ội tu vi bắt buộc phải đạt đến Chuyển Linh tứ chuyển trở lên, trải qua huấn luyện tu vi đạt đến Chuyển Linh thất chuyển mới có thể chính thức bước vào quân ngũ.

Lâm Vũ Đồ nghe vậy liền lắc đầu.

“Quản đại ca, ngươi thương thế như vậy tại sao không tiến về Vân Thành cùng những người khác, ở lại nơi này làm cái gì ?”. Lâm Vũ Thần hiếu kỳ hỏi.

Hai cha con hiếm thấy có một lần tranh cãi lẫn nhau, Trần Hạo chỉ biết đứng một bên hoà giải, đôi bên đều có lý lẽ của mình, Trần Hạo hiện tại nghiêng về hướng nào cũng không tốt.

Xung quanh ngoài Huyền Thương Chu cũng xuất hiện không ít phi chu, tất cả đều là chiến thuyền, chuyên môn dùng cho chiến trận, bên trên cánh buồm thêu chữ Mạc.

“Phụ thân, cái này cũng khó nói, thân là Cửu Vân Thành thiếu thành chủ, ta nếu sợ hãi trốn ở phía sau chẳng phải là khiến người ta cười c·hết”. Lâm Vũ Thần cũng không nghĩ tới Lâm Vũ Đồ sẽ nói như vậy, vội vàng đáp.

Người bên dưới toàn bộ đều mang giáp trụ trên người, đội ngũ chỉnh tề, tác phong chuẩn mực, nhìn qua liền biết là triều đình q·uân đ·ội.

Nửa giờ trôi qua, Huyền Thương Chu dừng lại ở một vùng đồi núi, Vân Mạch khoảng cách Vân Thành rất gần, di chuyển chốc lát liền có thể đi đến Vân Mạch khu vực trung tâm.

Đồi núi bên trên dựng lên không ít kiến trúc, hiện ra vẻ đơn sơ, trải dài từ Bắc xuống Nam chính là một dãy tường thành cao lớn, tường cao mười lăm trượng có thừa.

Lâm Vũ Thần hai người hàn huyên hồi lâu sau đó liền chia tay nhau mà đi, Lâm Vũ Thần âm thầm cảm khái, tương lai quả thực khó nói, chớp mắt hai năm trôi qua, người bên cạnh hắn lác đác đã không còn mấy người.

Người thân thụ trọng thương đa số đều đã trốn trở về Vân Thành cầu sinh, Quản Khương có thể ở lại nơi này đã là rất tốt, người quản lý cũng chỉ giao cho hắn mấy công việc dễ dàng, không quá khắt khe với hắn.

Cũng không thể trách được ai, thời gian gấp rút như vậy có thể dựng lên được tường thành cao và dài như thế cũng đã vô cùng tốt.

Bên dưới cũng có không ít người tu vi thấp hơn Chuyển Linh thất chuyển, có lẽ là tình hình gấp rút, thiếu khuyết nhân mã nên mới mang theo cả đám tân binh ra chiến trường tham chiến.

Chương 167: Xung đột

“Thuộc hạ thân thể như vậy đã không thể tiếp tục tu luyện, một thân tu vi cũng mất hết, đi Vân Thành cũng sống cả đời tàn tật, còn không bằng ở nơi này giúp sức một hai, nếu c·hết cũng có thể c·hết oanh liệt một chút”. Quản Khương từ tốn đáp, hắn đã thấy mệnh số của hắn cũng chỉ có như vậy, trong nhà người thân đều đã mệnh tang trong miệng hung thú, hắn cho dù có sống tiếp cũng chỉ có một thân một mình.

Bên dưới đa số binh sĩ là Chuyển Linh thất chuyển đến cửu chuyển tu vi, Thối Thể nhất trọng cũng không ít, khoảng chừng gần vạn người.

Để lại một câu nói liền rời đi, lời này nói ra càng giống như là một lời từ biệt, Trần Hạo trầm mặc, nghĩ thầm.

“Ai, có thể giữ được mạng sống đã rất tốt rồi, thuộc hạ đã may mắn hơn nhiều so với những người khác”. Quản Khương cười nói.

“Tiểu Thần ngươi nếu là không đột phá còn tốt, ít nhất sẽ không bị thuyên chuyển đến nơi này”. Lâm Vũ Đồ thở dài một hơi, nói.

Lâm Vũ Đồ nhìn qua Lâm Vũ Thần một chút, cũng chỉ gật gù đôi chút, không có tán thưởng gì, Lâm Vũ Thần thấy vậy càng ngạc nhiên hơn, bình thường mà nói, Lâm Vũ Đồ hẳn là phải rất vui vẻ mới đúng, lẽ nào là tinh thần kiệt quệ nên cũng lười biểu lộ ra ngoài.

Thời gian ngắn ngủi như thế nhưng cũng xây dựng được một toà đại điện, tông sư cao thủ quả thực thủ đoạn cao minh.

Lâm Vũ Thần đỡ Quản Khương ngồi xuống ở một khúc cây đổ gần đó, hai người cười nói vui vẻ, dù sao cũng đã mấy năm mới gặp lại.

Mỗi một vị tu luyện giả tham chiến đều sẽ được cung cấp pháp khí, đan dược, phù lục các loại, tuy vậy số lượng cũng không nhiều.

Trần Hạo ngược lại tốt hơn một chút, vẫn khí độ nho nhã, biểu lộ vẻ mặt tươi cười.

“Công tử, có thể gặp lại công tử lần cuối cùng là phúc phận của ta”.

Lâm Vũ Thần đang dùng bữa ở bên trong thì có một vị đệ tử đi đến, nói nhẹ một chút vào tai hắn. Lâm Vũ Thần vội vàng bỏ xuống bát đũa đi ra bên ngoài.

“Quản đại ca, ngươi làm sao thảm như vậy rồi ?”.

“Không tệ, không tệ, một năm không gặp, tiểu tử ngươi vậy mà đột phá đến Luyện Hồn nhất trọng cảnh giới, tốc độ tu luyện như vậy khó người có được”. Trần Hạo trước tiên lên tiếng.

Đợi đến lúc Huyền Thương Chu đáp xuống mặt đất, Lâm Vũ Thần cùng đám đệ tử mới nhao nhao đi xuống.

Lâm Vũ Thần có Quản Khương bảo hộ đã nhiều năm, đương nhiên hiểu tính cách của hắn, hắn một khi đã quyết, khó có người có thể thay đổi ý chí của hắn.

Tu luyện giả đạt đến tông sư cấp độ liền có thể di sơn đảo hải đương nhiên chỉ là trong một khu vực nhỏ, tường thành này là do mấy vị tông sư cộng đồng sáng tạo, ngăn không được đám hung thú cấp cao nhưng hung thú cấp trung cùng cấp thấp muốn phá huỷ nó cũng không dễ dàng.

Bên kia dựng lên không ít lều trại, xa xa liền có mấy cái lều trống, bên cạnh đóng một cái cột cờ cao mấy trượng, cờ thêu hai chữ Huyền Thương, xem ra là Huyền Thương Môn đệ tử chỗ trú chân.

Lâm Vũ Văn đã t·ử t·rận, hiện tại người thân duy nhất của Lâm Vũ Đồ cũng chỉ có một mình Lâm Vũ Thần, thú triều nguy hiểm tất nhiên không cần bàn cãi, Lâm Vũ Đồ biểu hiện như vậy cũng có thể hiểu được.

“Ta chỉ muốn bảo hộ hắn lần cuối mà thôi, tiểu tử kia sau này còn phải nhờ lão huynh để mắt một hai”.

“Hẳn là Đại Mạc hải quân binh lính”. Lâm Vũ Thần nghĩ thầm, hắn không nghĩ tới triều đình vậy mà điều động cả hải quân tiến vào đại lục tham chiến, xem ra chiến sự bên phía Phong Quận cũng tàn khốc không kém.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 167: Xung đột