Thiên Khư Thần Lộ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 210: Tách đoàn
Lâm Vũ Thần lúc này chỉ mong rằng nó không bị đại chiến lần trước ảnh hưởng.
Những người khác cũng dần nhớ đến, đúng là hơn một năm trước có nghe qua chuyện này.
“Ta nói làm sao lại nhìn quen mắt như vậy, hoá ra là Lâm sư huynh, thực lực mạnh mẽ như vậy, thảo nào lại được Liễu trưởng lão thu làm đồ đệ”. Một người khác cười nói.
Mấy tên tu luyện giả dưới quyền Vương Ất nhanh chóng chạy đến, chỉ mất mấy hơi thở đã đem da lông trên người một đầu Tử Dực Hổ lột sạch, thủ pháp tinh gọn, vô cùng thuần thục.
Lâm Vũ Thần miệng đọc pháp quyết, hai tay kết thành một vòng hoả diễm, linh lực đem hoả diễm hóa thành hỏa luân, lại vận sức ném nó đi với tốc độ cao.
Lâm Vũ Thần rời khỏi linh chu, trong nháy mắt đã biến mất trong rừng cây, toàn bộ khí tức đều bị hắn che giấu triệt để.
Gần đó không xa, đám đệ tử nhìn bóng lưng của Lâm Vũ Thần biến mất sau cánh cửa, cả đám bàn tán xôn xao.
“Đại tỷ, vị sư huynh kia thật mạnh nha, vừa rồi chỉ là quyền pháp không có pháp khí tương trợ”.
“Đại tỷ, nhìn cái gì a ?”.
Vân Quận hiện tại chỉ còn lại ba tòa thành trì, một trong số đó là Tam Vân Thành, Tam Vân Thành giáp ranh giữa Vân Quận cùng Hoa Quận, địa thế thuận lợi, có rất nhiều thương nhân qua lại, bởi vì cách xa Thanh Huyền đại sâm lâm nên cũng không có thụ thương tổn gì.
Nhưng mà quay lưng với kẻ địch chính là sai lầm của bọn chúng, Lâm Vũ Thần cùng hai vị họ Khương tất nhiên không bỏ qua cơ hội này, các loại thuật pháp liên tục oanh đến, giữ chân Tử Dực Hổ.
“A, ta nhớ rồi, vị sư huynh này hẳn là Liễu trưởng lão mới thu đồ đệ, tên gọi hình như là Lâm Vũ Thần”. Một tên đệ tử đột nhiên lên tiếng.
Liệu Nguyên Phi Đao lần nữa xuất thủ, Tử Dực Hổ căn bản không thể phản kháng, một lúc sau đã lâm vào thảm trạng của đồng bạn trước đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hừ, tiểu tử ngươi ta đã dạy bao nhiêu lần rồi, chăm chú quan sát một chút, Lâm sư huynh vừa nãy chiến đấu, nhìn như mỗi một chiêu đều là toàn lực nhưng biểu hiện của hắn lại vô cùng nhẹ nhõm, nói rõ hắn còn ẩn giấu thực lực”. Kim Ngọc Phượng giải thích nói.
Vương Ất linh chu là loại thường dùng để trung chuyển hàng hoá vì thế tốc độ so ra chậm hơn Huyền Thương Môn linh chu rất nhiều, Huyền Thương Chu từ Hoa Sơn Trúc Lâm đến Vân Quận chỉ mất vài ngày, Vương Ất linh chu lại mất gần một tháng mới đến nơi.
“Lâm công tử không hổ là tông sư đồ đệ, thực lực cao cường như vậy, chỉ sợ ba đầu Tử Dực Hổ này cũng không đủ cho công tử đánh một trận”.
Kim Ngọc Long hiếm thấy có một lần phản kháng tỷ tỷ, tức giận nói.
“Vị sư huynh kia là ai, vừa rồi một quyền kia thật mạnh a”.
Tử Dực Hổ cũng không kịp né tránh, cả thân thể to lớn bị quyền ảnh bao lấy, xương cốt phần đầu vỡ vụn, thân thể bay về phía sau.
“Ha ha, là ta nhất thời cao hứng, Lâm công tử thứ lỗi, người đâu, nhanh nấu một chút món ngon, ta phải uống với Lâm công tử một phen”. Vương Ất vội đáp, sau đó liền nhanh chóng đẩy câu chuyện sang một hướng khác.
Ba đầu hung thú cấp ba trong thoáng chốc đã bị diệt sát, chiến sự kéo dài còn chưa đến thời gian một chén trà.
Sở dĩ nửa đường muốn xuống cũng là bởi vì Lâm Vũ Thần muốn tìm lại hang động năm xưa, bên trong còn có một gốc Bàn Huyết Thụ đang chờ đợi hắn, đã gần ba năm trôi qua, Bàn Huyết Thụ ít nhất cũng đã kết hai khoả trái cây.
“Người kia không đơn giản”. Kim Ngọc Phượng nói.
Thiên Vân Thành đóng tại Vân Mạch, từ Tam Vân Thành đến đó dựa theo tốc độ của Vương Ất linh chu thì nhiều nhất là năm ngày.
“Lâm công tử ?”.
“Chỉ là ẩn giấu thực lực mà thôi, có gì đáng để tâm chứ”. Bị tỷ tỷ trách mắng, Kim Ngọc Long liền bĩu môi nói.
“Vương tiền bối không cần tâng bốc ta như thế, vừa rồi diệt đi hung thú cấp ba cũng là lợi dụng nó mất cảnh giác mà thôi, ta nào có thể một mình đánh cả ba đầu hung thú cấp ba”.
Đám người nhanh chóng đem Lâm Vũ Thần trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi, đa số đều là cảm thấy nể phục.
Lâm Vũ Thần thầm nghĩ, trong lòng tỏ vẻ thích thú, Vạn Thu Thuỷ thực sự đã tặng cho hắn một món đồ tốt.
Thế lực mạnh nhất tại nơi này chính là Bát đại gia tộc một trong Trương gia, cũng chính là Trương Du gia tộc, nổi tiếng với Kim Thân Pháp, gia tộc bên trong có hai vị tông sư cao thủ, tại thú triều đại chiến lần trước may mắn chỉ là thụ thương, cũng không có nguy hiểm đến tính mạng.
Dù vậy thành nội cũng có không ít thắng cảnh, đặc biệt thức ăn nơi này thực sự không tệ, so với Vân Thành còn thắng qua một bậc.
“Hừ, muốn tìm trợ giúp sao”. Lâm Vũ Thần ngay lập tức vận dụng Hỏa Vân Độn chặn đường nó, một quyền đấm ra, quyền ảnh kinh người.
Tin tức này mặc dù là lớn nhưng cũng không có người nào thắc mắc, đại chiến vừa qua đi, các đại thế lực đều đang bổ sung nhân lực, mấy tháng trước Nguyệt Quận Chiếu Nguyệt Môn cũng đã tổ chức thu đồ đại điển, lần này lại đến lượt Huyền Thương Môn.
Vương Ất linh chu dừng lại nơi này chừng hai ngày để vận chuyển hàng hoá, Lâm Vũ Thần lợi dụng hai ngày này dạo chơi Tam Vân Thành, nhìn chung Tam Vân Thành cũng không có phồn hoa như là Vân Thành.
Trương gia cũng đã tổ chức một chi đội ngũ lên đường.
Phong Hỏa Luân bất luận là uy lực hay tốc độ đều vô cùng mạnh mẽ, một đạo Phong Hỏa Luân phóng ra trong nháy mắt đã chém đứt hai chân của một đầu Tử Dực Hổ.
Nửa tháng trước tin tức Huyền Thương Môn thu đồ đại điển sắp được tổ chức đã được công bố, đại đa số Vân quận tu luyện giả đều đang hướng đến Thiên Vân Thành xem lễ.
“Hả ?”. Kim Ngọc Long đầu đầy chấm hỏi.
Phong Hỏa Luân, một môn thuật pháp mà Lâm Vũ Thần vừa mới học được không lâu.
Mọi chuyện còn chưa kết thúc, ba đạo ngân quang phóng đến, phi đao thập phần sắc bén, trong nháy mắt đã chém Tử Dực Hổ thành mấy khối thịt, phần thân hay là tứ chi đều b·ị c·hém rụng.
Liệu Nguyên Phi Đao vừa phóng xuất, khủng bố linh khí khí tràng toả ra xung quanh, Lâm Vũ Thần tâm trí chăm chú, vận dụng tinh thần lực điều động ba thanh phi đao.
Nhưng mà mắt thấy ba đạo ngân quang bay qua trước mặt đột nhiên đổi hướng nhắm thẳng đến nó, Tử Dực Hổ sợ hãi trốn tránh, có thể trốn đến nơi nào cũng không thoát khỏi ngân quang t·ruy s·át, Tử Dực Hồ đành lao về phía hai tên đồng loại đang giao tranh gần đó.
Vương Ất tỏ ra tiếc nuối đưa tiễn Lâm Vũ Thần rời đi, hắn mặc dù hiếu kỳ nhưng cũng không dám mở miệng hỏi.
“Tên kia cũng chỉ là có tông sư làm chỗ dựa mà thôi, có gì hay ho chứ, tỷ tỷ ngươi chờ đó, sớm muộn ta cũng sẽ siêu việt hắn”.
Lâm Vũ Thần cũng không có dừng lại, hắn mục tiêu chuyển đến hai đầu Tứ Dực Hổ còn lại, bọn chúng ở gần đó cũng thấy được toàn bộ quá trình, đồng loại nhanh như vậy đã bị diệt quả thực là chấn kinh bọn hắn.
Kim gia tỷ đệ cứ như vậy có một trận khẩu chiến, đám đệ tử nhìn thấy cũng không dám can ngăn, lập tức tản ra bốn phía ngắm cảnh.
Lâm Vũ Thần cũng không chối từ, hắn lại cùng Vương Ất đi l·ên đ·ỉnh lầu, hiếm thấy có người đãi tiệc, cũng không có lý do gì để từ chối.
Bình thường tỷ tỷ hắn đàm luận nam nhân khác trước mặt hắn đã khiến hắn cảm thấy khó chịu, lần này lại đem hắn so sánh với người ta, nộ khí trong người hắn cứ như vậy bộc phát. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nhìn có chút quen mắt, không biết ta đã thấy qua ở đâu”.
Kim Ngọc Long vốn dĩ cũng đứng tại đám người bên trong nghe chuyện, hắn lại lúc này lại nhận thấy tỷ tỷ của mình vẫn đang nhìn về hướng Lâm Vũ Thần mới rời đi, hắn bèn đến gần nhẹ giọng hỏi.
Lâm Vũ Thần cùng đám đệ tử cũng phi thân trở lại phi thuyền bên trên, Lâm Vũ Thần vừa đáp xuống mặt gỗ, Vương Ất vội vàng đi đến, vẻ mặt tươi cười chào đón.
Đầu Tử Dực Hổ còn lại rất nhanh cũng đã bị Khương gia huynh đệ xử lý.
“Tông sư đệ tử ?”.
Cả hai đầu Tử Dực Hổ tự thấy mọi chuyện không ổn, vội vàng quay người bỏ chạy.
Tử Dực Hổ nén lại cơn đau từ miệng, mắt thấy ba đạo ngân quang phóng đến, nó sợ hãi vô cùng vội vàng nhảy sang một bên né tránh.
Đám đệ tử ai nấy đều hoang mang, không ngừng bàn luận, Kim Ngọc Long đứng phía sau nhìn thấy cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, nói.
Ngày thứ hai, phi chu đang phi hành trên không trung, hiện tại cũng đã bắt đầu xâm nhập vào Vân Mạch, Lâm Vũ Thần lúc này liền cáo từ Vương Ất mà đi, lấy lý do là có chút chuyện cần làm.
Chương 210: Tách đoàn (đọc tại Qidian-VP.com)
Lâm Vũ Thần cũng để ý thấy, hiện tại Tam Vân Thành cũng không quá đông đúc, nhìn về bên ngoài tường thành thoáng chốc lại thấy một chiếc phi chu khởi hành, nhìn phương hướng rõ ràng là đi về phía Tây Nam.
Lâm Vũ Thần không để ý đến đám đệ tử, hắn không cho Tử Dực Hổ có cơ hội phản kháng, trực tiếp lao lên phía trước, Liệu Nguyên Phi Đao vừa được sửa lại, vừa vặn thử một chút uy lực của nó như thế nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một thời gian ngắn sau đó, Vương Ất thuộc hạ đã hoàn toàn thu dọn tàn cuộc, linh chu lần nữa được khởi hành, một đường thẳng tiến thẳng đến Vân Quận.
Hai ngày thời gian nhanh chóng qua đi, Lâm Vũ Thần cũng đã đi nhiều nơi, sớm đã nhàm chán. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vương Ất linh chu cũng nhanh chóng di chuyển, lần này nhân số trên thuyền lại tăng thêm một chút, không hổ là thương gia, lúc nào cũng có thể kiếm tiền, Vương Ất nhờ cho mấy tên tán tu đi mà thu một bút tài phú.
“Ừm”. Kim Ngọc Phượng cũng gật đầu đồng tình, chỉ một quyền có thể đánh bay Tử Dực Hổ, nam tử kia lực quyền hẳn rất lớn, lại nói linh lực trên người hắn bộc phát đi ra chỉ là nhị trọng cấp độ mà thôi.
“Thật mạnh, Tứ Dực Hổ dù sao cũng là hung thú cấp ba, nhục thân cường đại, Liệu Nguyên Phi Đao lại có thể xuyên qua thân thể nó dễ dàng như vậy”.
“Hừ, ngươi không tìm hiểu thông tin gì sao, Lâm sư huynh gia nhập Huyền Thương Môn cùng lúc với chúng ta, ngắn ngủi ba năm đã có thực lực như vậy, còn ngươi thì sao, mấy tháng trước mới đột phá đến nhất trọng”. Kim Ngọc Phượng trên người hiện lên một cỗ nộ khí, tiểu đệ của mình làm sao phế vật như vậy, uổng công nàng chăm chỉ giáo d·ụ·c hắn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.