Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 38: Phản sát

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 38: Phản sát


“Ngươi…ngươi…tại sao ?”.

Hàn Thiên hai mắt trợn ngược, hắn không hiểu Nghiêm Sâm tại sao lại làm như vậy.

Hắn ý thức dần mất đi, cơ thể ngã xuống đất, c·hết không nhắm mắt.

“Ca ca !!!!”. Hàn Linh thấy vậy liền gào lớn, ôm lấy Hàn Thiên t·hi t·hể khóc lớn.

“Ngươi…ngươi, tên khốn”.

Nàng nắm lấy trường kiếm định đâm hướng Nghiêm Sâm, muốn trả thù cho nàng ca ca.

“Phập”.

Lúc này, một mũi kiếm khác từ phía sau đâm xuyên qua Hàn Linh cơ thể, nàng hai mắt dần mờ đi, trên tay trường kiếm rơi xuống mặt đất, cơ thể vô lực gục xuống đất.

Từ đằng sau, Lưu Hồng vô cảm ánh mắt mắt rút ra trường kiếm, nhìn Hàn Linh nằm trên mặt đất.

Lâm Vũ Thần tại một bên nhìn thấy mọi chuyện, hắn không dám tin vào mắt mình, mọi chuyện sao lại diễn ra như vậy.

Nghiêm Sâm hai người tại sao lại g·iết Hàn Thiên huynh đệ, bọn hắn cũng sẽ g·iết mình sao.

Lâm Vũ Thần nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hắn lùi ra giữ khoảng cách.

Nghiêm Sâm nhìn hắn cười nói.

“Lâm đệ, đến a, ta sẽ đưa ngươi đi cùng bọn hắn”.

“Ngươi tại sao phải làm như vậy ?”. Lâm Vũ Thần hiếu kỳ nói, hắn vẫn giữu vững cảnh giác, tuỳ thời liền động.

Nghe nói như vậy, Nghiêm Sâm liền cười lớn, nói.

“Ha ha, tại sao ta lại làm như vậy, không biết ta đã nghe câu hỏi như vậy bao nhiêu lần”.

Hắn lại nói tiếp.

“Lâm đệ, ngươi hẳn không biết chúng ta tán tu tu luyện đều thiếu thốn đủ loại tài nguyên, ngươi nghĩ chỉ chăm chỉ đi làm nhiệm vụ chúng ta có thể đầy đủ chúng ta tu luyện sao, muốn đi được càng xa chúng ta không thể không bằng mọi giá thu thập tài nguyên”.

“Đánh g·iết những kẻ yếu hơn, lại lấy đi gia tài của bọn hắn vẫn dễ hơn là chăm chỉ đi làm nhiệm vụ”.

Nói đến đây, Lâm Vũ Thần xem như hiểu rõ Nghiêm Sâm ý định, những kẻ như vậy trong tán tu đều không thiếu, thậm chí tại danh môn đại phái bên trong cũng có xuất hiện.

Những kẻ chuyên môn g·iết người đoạt bảo đều gây nên người người phẫn nộ, xem như tà tu đối đãi.

Nhìn xem Lâm Vũ Thần phẫn nộ, Nghiêm Sâm lại cười.

“Lâm đệ khác hẳn bọn ta, chưa hẳn là thấu hiểu tán tu nỗi khổ”.

“Có ý tứ gì ?”. Lâm Vũ Thần khó hiểu hỏi.

“Lâm đệ không cần giấu, ngay từ đầu gặp mặt, ta đã xem Lâm đệ ngươi không đơn giản, đến khi nhìn thấy ngươi nội giáp pháp khí, ta đã đoán ra ngươi bối cảnh không nhỏ”.

“Nếu như vậy, ngươi còn dám g·iết ta”.

Lâm Vũ Thần hừ lạnh nói, trong lòng lại suy nghĩ, Nghiêm Sâm vậy mà nhận ra nội giáp, hẳn là lúc bị Vô Ảnh Báo t·ấn c·ông thời điểm.

“Ha ha, Lâm đệ nghĩ nhiều, cho dù ngươi có bối cảnh lớn lại làm sao, ta tại nơi này g·iết ngươi, không người không hay, trên người ngươi hẳn có không ít đồ tốt, ta g·iết ngươi lại cao chạy xa bay”.

“Ngươi không sợ ta trong nhà phái cao thủ bảo hộ ?”.

“Ha ha, nếu thật có bảo hộ, ta còn sống đến hiện tại sao ?”.

Lâm Vũ Thần nhíu mày, Nghiêm Sâm không dễ lừa, xem ra hắn đã làm loại chuyện này rất nhiều lần, kinh nghiệm phong phú đi.

Lâm Vũ Thần trong đầu suy nghĩ phương án đối phó, có nội giáp tại, hắn tự tin có thể đánh ngang tay với Nghiêm Sâm hai người, nhưng Nghiêm Sâm tự tin như vậy hẳn là có chuẩn bị đi.

Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, hắn cần chuẩn bị đối ứng mọi tình huống, hiện tại bị kẹt lại, Nghiêm Sâm sẽ không để hắn có thời gian chạy thoát, chỉ có thể cứng đối cứng.

Lâm Vũ Thần nắm chặt Hắc Lâm Đao cán đao, thủ thế sẵn sàng.

Nghiêm Sâm cùng Lưu Hồng phân ra hai hướng trái phải tiếp cận công kích Lâm Vũ Thần.

Lâm Vũ Thần vừa lui vừa thủ, hắn không muốn sử dụng nội giáp quá nhiều, linh lực tiêu hao rất nhanh.

“Ha ha, Lâm đệ, ngươi nếu không động đến pháp khí, sẽ rất dễ thua cuộc nha”.

Nghiêm Sâm lên tiếng khiêu khích, hắn đâm mũi kiếm về Lâm Vũ Thần.

Lâm Vũ Thần nhanh chóng lật đao, đem mũi kiếm chặn lại.

“Ngươi không cần phải khiêu khích”. Lâm Vũ Thần tức giận nói.

Gạt đi Nghiêm Sâm trường kiếm, đang muốn phản đòn lúc, Lâm Vũ Thần như cảm nhận được gì, hắn đưa đao về phía sau lưng.

“Keng”.

Hắc Lâm Đao chặn đứng Lưu Hồng kiếm trảm.

Lâm Vũ Thần vội lui ra sau, kéo dài khoảng cách.

“Thân thủ không tệ”.

Nghiêm Sâm lúc này dẫm mạnh xuống đất, mặt đất nứt ra một khối đá hình cầu, Nghiêm Sâm vận dụng chưởng pháp đánh mạnh vào khối đá.

Lâm Vũ Thần lúc này không kịp né tránh, mắt thấy khối đá đã gần kề, hắn liền kích hoạt nội giáp, hiện ra linh lực hộ thuẫn, chặn đứng khối đá, đem nó vỡ thành nhiều mảnh.

“Không tệ pháp khí, ta nếu có nó, thực lực sẽ tăng lên một mảng lớn”. Nghiêm Sâm vui vẻ nói.

“Lâm đệ, tiếp chiêu”.

Nghiêm Sâm hô lớn, Lưu Hồng bên này phóng ra hoả cầu, Lâm Vũ Thần lại né ra một bên.

Nghiêm Sâm miệng cười xảo quyệt, hắn lấy ra trong ngực áo một chiếc bình nhỏ, ném về phía Lâm Vũ Thần, lại chém ra phong kiếm.

Lâm Vũ Thần cảm thấy có chút không ổn, muốn tránh ra xa, nhưng đã không kịp.

Bình nhỏ vỡ tung, bên trong trào ra một loại tử khí, Lâm Vũ Thần vội vàng che lại chính mình lỗ mũi, miệng đóng chặt.

Hắn phỏng đoán là một loại c·hất đ·ộc, không hít vào là tốt nhất.

“Ha ha, có che lại cũng vô ích, Tử Linh Tán loại độc này đều xâm nhập cơ thể qua da thịt”. Nghiêm Sâm cười lớn nói.

Lâm Vũ Thần thầm nghĩ không ổn, chưa đến ba hơi thở thời gian, hắn cơ thể đã xuất hiện đau nhức dấu hiệu.

“Phốc”.

Hắn từ miệng đột ngột phun ra một bãi máu, hai mắt cũng tràn đầy tơ máu.

Cơ thể hắn ngã gục xuống, nằm im bất động.

“Ha ha, trúng Tử Linh Tán, cơ thể ngươi sẽ dần không cử động được, qua thời gian một chén trà, sinh cơ sẽ đoạn tuyệt, c·hết trong đau đớn”.

Nghiêm Sâm vẻ mặt đắc ý, với loại độc dược này, hắn đã g·iết rất nhiều người.

Nghiêm Sâm từ từ tiến đến bên cạnh Lâm Vũ Thần, nhìn thấy Lâm Vũ Thần cơ thể run lên từng hồi, hắn cười nói.

“Lâm đệ, ta vẫn rất thưởng thức ngươi, để ngươi c·hết trong đau đớn vẫn là không nên, không bằng để ta trước tiễn ngươi một đoạn”.

Hắn cầm chặt trường kiếm, nhắm hướng Lâm Vũ Thần trái tim, đâm một nhát kiếm xuyên qua lưng Lâm Vũ Thần.

Nhìn thấy Lâm Vũ Thần đã không động đậy, hắn cúi người bắt đầu kiểm tra Lâm Vũ Thần t·hi t·hể, tìm kiếm hắn gia tài.

“Đằng sau !!!”.

Đột nhiên phía sau truyền đến Lưu Hồng tiếng hô, Nghiêm Sâm giật mình quay lại, hai mắt hắn bất chợt nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn, không gian đang quay cuồng.

Đến khi dừng lại, hắn chợt thấy trước mặt hắn lại là Lâm Vũ Thần, cơ thể hoàn hảo không một v·ết t·hương.

Nghiêm Sâm không hiểu tại sao lại như vậy, hắn để ý bên cạnh, một cơ thể không đầu đang quỳ xuống mặt đất.

“Đó không phải cơ thể ta sao, tại sao nó lại ở đó, vậy ta đây chẳng phải…”.

Một đạo suy nghĩ cuối cùng, Nghiêm Sâm tầm nhìn dần biến thành một màu đen.

Lâm Vũ Thần nhìn xem Nghiêm Sâm t·hi t·hể, âm thầm cảm thấy may mắn.

Nếu trước đó hắn không tại Đan Các mua được Thanh Dương Đan, hắn đã bỏ mạng.

Tử Linh Tán cũng là một trong mười loại độc tố mà hạ phẩm Thanh Dương Đan có thể hoá giải, hiệu quả nhanh đến bất ngờ, lập tức loại bỏ hoàn toàn c·hất đ·ộc, Lâm Vũ Thần cũng cảm thấy bất ngờ.

Hiệu quả như thế quả thực là chưa từng nghe nói qua, hắn biết một số giải độc đan, nhưng hiệu quả cũng phải từ từ mới xuất hiện, có trường hợp còn kéo dài mấy ngày mới có thể loại bỏ c·hất đ·ộc.

“Không hổ với hai tiếng chân nhân”. Lâm Vũ Thần thầm nghĩ.

Hắn quay người nhìn về phía Lưu Hồng, ánh mắt phẫn nộ nói.

“Tiếp theo đến lượt ngươi”.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 38: Phản sát