Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Thán Khảo Tra Tra
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 110: Chương 110
Mỗi lần nghe anh tư nói mình có tiền, Tần Sương liền đặc biệt muốn cười.
Nghe thấy âm thanh, Tần Phong và Hoắc Đình Châu lập tức ngước mắt nhìn sang.
“Ai... Chúng tôi qua đây là được, thanh niên tri thức Tần nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt đấy.”
Tần Sương nghĩ tới phụ mẫu nhà họ Chu thì cũng có chút đau đầu.
Cuối cùng vẫn là Tần Phong nói: “Tôi thay con gái cảm ơn sự quan tâm của mọi người, chờ đến khi con gái tôi khỏe thì nhất định sẽ đến nhà cảm ơn.”
Mà Tần Phong nghe con gái nói như vậy thì mới buông tha cho Hoắc Đình Châu, không còn nhìn anh nữa. Tiếp đó hỏi: “Vết thương lần trước của con đã lành hẳn chưa? Có muốn kiểm tra lại một chút không?”
“Nếu thực sự không được thì chú cứ đánh cháu một trận cho bớt giận.”
Cô cũng không muốn buổi tối lúc ngủ còn phải lo lắng sẽ có người tới báo thù. Sau đó nói: “Nhất định phải xử tử người đàn bà Chu Đình Đình này, cô ta có thể điên một lần thì sẽ có thể điên lần thứ hai, nếu cứ bỏ qua cho cô ta thì em trai của anh cũng sẽ gặp rất nhiều phiền phức.”
Cô ấy chỉ là miệng chạy phía trước, đầu chạy phía sau.
“Được, vậy lát nữa anh sẽ qua bên kia nói một chút.”
Đả thương người phụ nữ của anh, anh nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ.
Thấy cô tỉnh, Hoắc Đình Châu là người đầu tiên mở miệng nói: “Có muốn uống nước hay không, khát nước không?”
Tần Phong nhìn Hoắc Đình Xuyên, bây giờ cả mặt đã sưng húp lên, ông nghĩ thầm, người anh này thật sự cam lòng ra tay.
Nhưng mà cô nhất định phải trả thù người làm mình bị thương, nhất định phải khiến đối phương không thể quay người, hoặc cô sẽ tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t đối phương.
Lúc này Vu Viên Viên cầm bánh ngọt đi đến trước giường bệnh, thấy tinh thần của Tần Sương không tệ lắm thì cũng yên tâm nói: “Không xảy ra chuyện lớn liền tốt, cậu dọa c.h.ế.t bọn tớ rồi, cậu nói xem có phải cậu hữu duyên với bệnh viện không, lần trước giấu diếm thì thôi, lần này nếu không phải không gạt được thì có phải là cậu cũng không nói không?”
“Nếu cháu không ghét bỏ thì nhận số rau quả và trứng gà này đi.”
Nhìn thấy em trai bị đánh, Hoắc Đình Châu cũng nên làm cái gì thì nên đi làm cái đó.
Người em trai này còn rất trẻ, chỉ khi chịu xã hội đánh đập thì mới có thể học cách ngoan một chút.
Hoắc Đình Châu thấy Tần Sương giải thích thì cũng có chút lúng túng.
“Không cần, vết thương nhỏ, đã sớm khỏe.”
Trong lúc mọi người sắp bị đông lạnh c·h·ế·t, Tần Sương mới mở miệng nói: “Ba à, lần trước con giúp công an bắt một nhóm con buôn nên bị thương.”
Anh ấy đã sớm nhìn cậu ấy không vừa mắt, bây giờ còn lại hại em gái anh ấy bị thương, đúng là không thể tha thứ.
Vu Viên Viên càng là che miệng, bị dọa không dám nói chuyện.
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của cha già thì Tần Sương cũng có chút chột dạ nói: “Ba à, đừng nóng giận, con cũng không muốn bị thương, chỉ là ai trong chúng con cũng không nghĩ tới trong tay cô ta có s·ú·n·g.”
Hoắc Đình Xuyên bị đánh hai ngày liên tiếp, lúc này đều đã hoài nghi nhân sinh.
Lúc này cửa phòng bệnh bị người đẩy ra.
Tần Sương che lấy vết thương, sắc mặt có chút tái nhợt cười nói: “Các thím, đây là mọi người có chuyện gì sao?”
Sau đó, chờ bác sĩ đã kiểm tra xong, Tần Sương lập tức bảo Hoắc Đình Châu đi làm thủ tục xuất viện.
Nếu còn không quản giáo đứa em trai này thì nói không chừng là ngày nào đó anh sẽ thực sự tức giận dùng gia pháp phục vụ cậu ấy.
“Hừ!”
Dù sao thì cậu ấy cũng da dày thịt béo, cũng không sợ bị đánh thêm một trận. Chỉ có điều Tần Phong còn chưa lên tiếng thì Dương Minh Trạch đã nói: “Hoắc Đình Xuyên, lão tử muốn đánh c.h.ế.t tên vương bát đản là cậu.”
“Nếu như sớm biết thì con đã không bất cẩn như vậy.”
Hoắc Đình Châu không nhìn thấy em trai, hẳn là cậu ấy đang trốn ở nhà.
Cũng may, cho dù Dương Minh Trạch có động thủ thì cũng không đánh đau như anh trai cậu ấy.
“Thanh niên tri thức Tần, nghe nói cháu bị thương rồi, mấy người bọn thím cũng không có thứ gì tốt để bồi bổ cơ thể.”
“Lúc ấy vừa xuống nông thôn, tay và chân cũng chưa linh hoạt bằng bây giờ cho nên tay trúng đ·ạ·n một lần.”
Còn may là đã học công phu của Tần Sương, cũng coi như không học vô ích.
“Về phần những người khác nhà họ Chu thì coi như xong, dù sao thì người nhà của cô ta cũng bị liên lụy, chỉ cần không đến gây phiền phức với em thì em sẽ coi như không tồn tại.”
Vừa nhìn lại, chỉ thấy Dương Minh Trạch dẫn theo mấy người vô cùng lo lắng xông vào.
Cô mở mắt, nhìn thấy hoàn cảnh lạ lẫm thì mới nhớ ra mình đang ở trong bệnh viện.
Thấy cha già nhìn về phía Hoắc Đình Châu, Tần Sương cũng mở miệng giải thích lần nữa: “Ba à, khi xảy ra chuyện lần trước thì con còn chưa quen biết A Châu cho nên ba đừng nhìn anh ấy nữa.”
“Cho nên, chuyện cầm s.ú.n.g b.ắ.n người, móc nói với đặc vụ của địch, hẳn là đủ cho cô ta ăn củ lạc.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đến khi đám người quay về thôn lần nữa thì đã thấy có rất nhiều người đang ở cửa thôn nói chuyện bát quái.
Thấy ô tô vào thôn, có mấy người nhanh chóng đi tới.
Thấy con gái nói như vậy thì Tần Phong cũng không biết nên nói như thế nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Các thím vừa nói xong thì lập tức để đồ xuống đất rồi rời khỏi nhà Tần Sương.
Trong lúc bất chợt, Tần Phong đặt câu hỏi khiến nhiệt độ của phòng bệnh hạ xuống mức đóng băng trong nháy mắt.
Hoắc Đình Xuyên biết mình gây họa cho nên bây giờ đang vào núi sâu bắt gà rừng về bồi bổ cho Tần Sương.
Kiếp trước trong nhà có rất nhiều cô nhi, đều là cô mang về từ trời nam biển bắc khi đi ra ngoài.
Chỉ là thịt rừng vào thời điểm này đều không mập, thịt ít đến thương cảm.
“Bây giờ con bé cần nghỉ ngơi cho nên chúng tôi không thể chiêu đãi mọi người được.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đều nói người hắc đạo lãnh huyết vô tình, hết lần này tới lần khác, cô lại có tâm địa tốt như thế.
Vừa vào nhà, Dương Minh Trạch liền gấp gáp hỏi: “Em gái, em bị thương chỗ nào? Chuyện lớn như vậy, tại sao không nói cho bọn anh biết? Nếu không phải do Viên Viên nói em xảy ra chuyện thì mấy người bọn anh còn ngây ngô chờ em về nhà ăn cơm.”
Nhưng mà nếu so một trận đánh với vết đ·ạ·n thì vẫn quá nhẹ.
Cô ấy thấy chú tức giận như vậy thì liền biết mình nói sai.
Hai lần bị thương đều bởi vì cậu ấy.
Kiếp trước cô đi gió về mưa, bị thương quả thực là chuyện thường ngày. Cho nên chỉ cần không phải loại không ngồi dậy nổi thì cô sẽ không coi là gì.
Nhưng mà, lần này Hoắc Đình Châu lại nghĩ sai.
Sau đó bảo Dương Minh Trạch mang đồ vào trong nhà rồi đưa Tần Sương trở về phòng nằm.
“Yên tâm, người kia đã bị bắt, anh ta là đặc vụ của địch mai phục ở chỗ này, nếu không phải là t*nh tr*ng lên não thì cũng sẽ không làm theo lời của Chu Đình Đình.”
Đến khi ăn cơm tối thì Hoắc Đình Xuyên mới mang chiến lợi phẩm trở lại nhà Tần Sương.
Vừa định đứng dậy thì bên hông liền truyền đến một cảm giác đau đớn.
Chờ Tần Sương vừa xuống xe thì đã thấy có rất nhiều bác gái, các thím đến đây nhìn cô.
Mà Tần Sương nghe thấy lời của anh thì nói: “Dựa theo quy trình bình thường là được, còn về người đàn ông kia thì xem sau lưng anh ta có ai không, tốt nhất hốt gọn một mẻ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Dứt lời, lập tức lao về phía Hoắc Đình Xuyên.
Tần Phong nghe xong thì ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Đình Châu, ý là anh làm ăn kiểu gì.
Tiếp đó có chút ngượng ngùng nhìn về phía Tần Sương, cô ấy thực sự không cố ý.
Hoắc Đình Châu thấy thế thì có chút lúng túng nói: “Chú à, vết thương trên người chú còn chưa lành, lỡ như cần làm gì thì chú cũng không tiện, cho nên cháu ở lại chăm sóc cũng tốt hơn.”
Ngay cả anh cũng hoài nghi, không biết có phải là em trai khắc vợ mình không.
“Còn về em trai của cháu thì cháu đã dạy dỗ một trận, nếu như chú còn chưa hết giận thì đợi đến lúc về, chú có thể dạy dỗ lại.”
Tần Sương l.i.ế.m đôi môi có chút khô một cái, gật gật đầu, biểu thị muốn uống.
Đến khi Tần Sương tỉnh lại lần nữa thì đã là xế chiều.
Suy nghĩ một chút, sau này phải về nói với mẹ một tiếng, bảo nếu có thời gian rảnh thì bà ấy nên đến một chuyến.
Hoắc Đình Châu trả lời.
Anh cũng thực sự không dám nói, lần kia bị thương vẫn là vì em trai anh.
Thấy cô nói như vậy, Dương Minh Trạch có chút không cao hứng nói: “Bị thương, tại sao có thể không nằm viện, em nghe lời, chờ đến khi em khỏe hẳn thì chúng ta về nhà, dù sao thì anh tư cũng là người có tiền, không cần tiết kiệm.”
Tần Phong nhìn một rổ lớn rau quả trứng gà cũng không ngờ nhân duyên của con gái ở trong thôn tốt như thế.
Hoắc Đình Châu đỡ Tần Sương dậy, cẩn thận phục vụ cô uống một ly nước ấm rồi mới lên tiếng: “Hai người có ý kiến gì với hai người kia không? Nếu có thì chúng ta có thể đi gặp.”
Chờ Dương Minh Trạch xả giận xong thì mới thu tay lại nói: “Nếu có lần sau thì lão tử đánh gãy chân c·h·ó của cậu!”
“Đúng vậy, thanh niên tri thức Tần tuyệt đối đừng khách sáo, đều chỉ là mấy thứ không đáng tiền, cháu nhất định phải nhận lấy.”
Muốn ông ấy nguôi giận sao, nghĩ cũng đừng nghĩ, hừ!
Nếu như bị chú Tần biết, vậy thì em trai của anh sẽ thực sự bị đuổi ra khỏi cửa.
Chương 110: Chương 110
Ngồi xổm đến trưa, cuối cùng cũng bắt được hai con gà rừng ba con thỏ.
Đây là lần đầu tiên có nhiều người đến nhà cô như vậy, cũng rất không quen.
Có đôi khi cô không thấy ba mẹ nhà người khác khóc.
“Nhưng mà, nhà họ Chu đã tới một lần vào lúc em ngủ, muốn cầu con đường sống cho Chu Đình Đình.”
Cô không phải những cô gái nhỏ kiểu cách, chịu chút vết thương nhỏ mà đã muốn sống muốn c·h·ế·t.
“Đúng đúng đúng, dù sao thì cháu cũng là đại anh hùng của thôn chúng ta, chiếu cố cháu là chuyện đương nhiên.”
Xem ra, ông trời để bọn họ đến nơi này là vì bù đắp tiếc nuối của đời trước. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mặc dù cô không phải người tốt lành gì, nhưng mà cũng không hoàn toàn xấu.
Mấy người bọn họ nhìn thấy sắc mặt Tần Sương trắng bệch thì liền biết cô đã mất không ít máu.
“Cái gì lần trước? Có phải mấy đứa giấu chú chuyện gì không?”
Trước đó lúc ở nhà, mặc dù cũng nghịch ngợm gây sự nhưng mà vẫn chưa đến mức như ở nông thôn.
Dù sao thì cho dù bọn họ có muốn hả giận thì cũng sẽ không đánh c.h.ế.t người.
Tần Sương thấy mấy người anh tư đến thì cũng bất đắc dĩ nói: “Em không sao, chờ lát nữa kiểm tra nếu không có vấn đề lớn thì sẽ có thể về nhà nghỉ ngơi, em không thích mùi ở bệnh viện.”
Khi nhìn thấy sắc mặt chú Tần đen thui thì cậu ấy cũng yếu ớt nói: “Chú Tần, đây là đồ bồi bổ cho chị Sương, chú đừng nóng giận.”
“May mà con chỉ bị thương ngoài da, điều dưỡng một chút là tốt.”
Tiếp đó chính là Tần Phong nói: “Con bé này, chuyện lớn như vậy mà không nói cho ba, có phải con muốn chọc c.h.ế.t lão tử để con một mình tiêu sái không!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.