Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 116: Chương 116

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 116: Chương 116


“Chị ơi, em rất nhớ chị...”

“A a, cháu đã biết.” Hổ Tử mặc quần áo tử tế rồi mở cửa đi ra ngoài.

Đừng tưởng rằng anh không nhìn thấy, ánh mắt thằng nhóc này nhìn Sương Sương đều đã tỏa sáng.

“Được, vậy anh đừng làm mất.”

“Đương nhiên, hiện tại bọn nhỏ cũng đến trường, ngoại trừ nghỉ đông và nghỉ hè cần ra ngoài làm chút việc thì bình thường đều không nhận việc mà lấy việc học làm chủ.”

Hoắc Đình Châu thấy Sương Sương thích trẻ con như vậy thì cảm thấy, sau khi kết hôn, bọn họ nhất định phải sinh mấy đứa mới được.

Hổ Tử nhìn thấy bọn họ thì cũng rất lễ phép nói: “Xin chào các anh chị, em là Hổ Tử, đại danh gọi là Tần Dã, là em trai của chị Sương.”

Chương 116: Chương 116

“Chị ơi, buổi sáng tốt lành, em rất nhớ chị.”

Hoắc Đình Châu cưng chiều nói.

Vu Viên Viên còn múc một bát cháo loãng đưa cho Hổ Tử nói: “Em trai nhỏ, mau ăn đi, lát nữa là sẽ nguội mất.”

Mặc dù thằng nhóc này có chút không vừa mắt, nhưng mà nếu con gái đã thích thì ông ấy cũng có thể chấp nhận.

Tần Sương nghe xong, cũng là nghĩ đứng lên, giống như chính xác qua phát tiền lương thời gian.

“Em thấy mình có thể giúp đỡ trong phạm vi khả năng của mình, anh cảm thấy thế nào?” Hoắc Đình Châu còn có thể nói cái gì, cô gái mình thích tốt bụng như thế, anh chỉ có thể giơ hai tay đồng ý. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vẫn là Tần Phong vào nhà trông thấy cậu bé tỉnh thì mới lên tiếng: “Nếu đã tỉnh thì mau ra ngoài ăn cơm đi, chị Sương của cháu cũng ở đó.”

Tần Sương buồn cười nói: “Đây là em trai em kết nghĩa, không có tên cho nên mới lấy tên là Tần Dã, nói là giống tên của em, cho nên em cũng coi như người một nhà.”

Cậu bé cho rằng mình lại bị con buôn b·ắ·t· ·c·ó·c.

Sau đó nói: “Tất nhiên Hổ Tử đã không sao, vậy ta đây rời đi, nhưng mà người sư phụ kia gần nhất cũng tại hỏi ta ngươi chừng nào thì đi, có phải là hắn hay không muốn phát tiền lương ?”

Tần Sương nghe thấy thì lập tức đi vào gian phòng, nhẹ giọng dỗ dành nói: “Hổ Tử, chị đang ở đây, em đừng sợ!”

Hổ Tử vốn có chút mơ hồ, sau khi nghe Tần Sương nhẹ nhàng dỗ dành thì cũng nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Không thể làm gì khác hơn là lần nữa lấy ra một khoản tiền đưa cho Ngô Địch đạo: “Đây là hắn tiền lương, liền nói ta gần nhất có việc gây khó dễ, có chuyện gì cùng ngươi nói là được.”

Hoắc Đình Châu nhận lấy ngọc bội, nhìn kỹ nửa ngày, anh luôn cảm thấy có chút quen mắt, nhưng nghĩ mãi mà vẫn không nghĩ ra. Tiếp đó hỏi: “Em lấy cái này từ đâu?”

Dương Minh Trạch nghe thaays lời giới thiệu này thì cũng có chút mơ hồ hỏi: “Em gái, chú ba có con trai từ khi nào thế?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Dù sao thì Tần Sương cũng chưa nói cho bọn họ biết trong nhà còn có một đứa bé tồn tại.

Sáng sớm hôm sau, khi Hổ Tử tỉnh lại, trông thấy đây là địa phương xa lạ thì lập tức sợ hết hồn.

Sau khi khi ăn cơm trưa xong, Hoắc Đình Châu lại bồi Tần Sương một hồi rồi mới lái xe quay về chỗ đóng quân.

Mà Tần Sương nhìn thấy Hổ Tử đã khỏe thì cũng mỉm cười nói: “Nào, giới thiệu với em, đây đều là các anh trai chị gái, là bạn của chị.”

Nghĩ thầm đứa bé này thật đúng là bất ngờ, đương nhiên dáng dấp cũng thực sự dễ thương.

“Nhưng mà khi đó không biết vì sao mà đứa nhỏ này quên mất chuyện lúc trước, cho nên cũng không biết ba mẹ là ai, nhà ở nơi nào, thứ chứng minh thân phận duy nhất chính là miếng ngọc bội này.”

Sau khi tiễn Ngô Địch, Hoắc Đình Châu hỏi: “Mấy đứa nhỏ kia là do em thu nuôi hết sao?”

“Đây là của Hổ Tử, đứa nhỏ này khác với những đứa trẻ khác, đứa nhỏ này chạy thoát khỏi đám buôn người.”

“Tốt tỷ tỷ, ta đi đây, ngươi phải chiếu cố tốt chính mình.”

Cũng không biết người đàn ông này đã tiến vào trái tim của cô từ lúc nào.

Hoắc Đình Châu nghe thấy Tần Sương nói vậy thì nghĩ thầm cô gái nhỏ này thực sự lợi hại.

Chỉ có điều, sau đó làm sao thì anh cũng không ngờ tới, sau khi đứa con ra đời, mỗi lần anh muốn ôm hôn vợ thì sẽ bị con cái phá hỏng.

“Ừ, trên đường đi chậm một chút.”

“Em thấy anh biết tương đối nhiều người, cũng có thể giúp em hỏi thăm một chút, đứa nhỏ mất tích lâu như vậy rồi, chắc chắn là người nhà cảm thấy vô cùng đau lòng.”

Ông ấy cũng chưa từng thấy con gái mình ỷ vào một người đàn ông nào như thế.

Lúc Tần Sương nhìn thấy người yêu rời đi thì trong lòng lập tức có chút mất mát. (đọc tại Qidian-VP.com)

Như vậy thì vợ cũng không cần ra ngoài dỗ con người ta.

Trong viện chỉ có mấy gian phòng như vậy, cậu bé nhanh chóng nhìn thấy Tần Sương đang ăn cơm.

Mấy người đang dùng cơm đột nhiên nhìn thấy đứa nhỏ xuất hiện thì cũng có chút sững sờ.

“Còn về Hổ Tử, ba ngày sau em tới đón thằng bé trở về, đúng lúc chị ở nhà gần đây, có thể chăm sóc thằng bé mấy ngày, em rõ chưa?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh không thể hiện ra ánh mắt g.i.ế.c người với người khác giới ở bên cạnh Sương Sương thì đã là rất khá.

Tần Sương lấy tiền giấy xong thì đi ra khỏi phòng. Sau đó nhìn Ngô Địch nói: “Em cứ cầm số tiền này đi mua đồ cho mùa đông trước, lương thực không đủ liền đi công ty lương thực đi mua.”

Nhưng mà, ngoại trừ anh cảm thấy bất ngờ thì Tần Phong lại không cảm thấy kinh ngạc.

Lúc này Tần Sương đột nhiên nghĩ tới thân thế của Hổ Tử. Rồi lấy một cái ngọc bội ra đưa cho Hoắc Đình Châu nói: “Anh nhìn xem anh đã từng nhìn thấy ngọc bội này chưa?”

“Em đã mời thầy dạy võ cho bọn nhỏ, nếu mấy đứa nhỏ này không học chút bản lĩnh thì rất dễ bị người khác bắt nạt.”

Vừa rồi anh thấy số tiền lương kia thực sự không ít.

“Ừ, chú là ba của chị Sương, không cần sợ hãi, hôm qua anh trai cháu thấy cháu ốm cho nên đã cõng cháu tới đây.”

Một bàn người nghe Tần Sương giải thích xong thì cũng có chút buồn cười.

Đổi lại nếu là người bình thường, hình như là không thể mời nổi.

“Yên tâm, em cứ yên tâm để anh làm việc.”

Tần Sương thấy anh hỏi như vậy thì cũng không che giấu mà trực tiếp nói: “Là em thu nuôi, mấy đứa bé này đều rất đáng thương, năm đó gặp phải nạn đói lớn, có quá nhiều người c·h·ế·t, nếu không giúp đỡ mấy đứa nhỏ này thì chúng đều sẽ c·h·ế·t.”

Cậu bé này, nhìn qua thì không nhỏ hơn Tần Sương bao nhiêu, loại tình địch tiềm tàng này, anh nhất định phải dập tắt từ sớm mới được.

Nghe thấy chị Sương cũng ở đây, Hổ Tử lập tức thở phào nói: “Chào chú, đây là nhà của chị Sương đúng không?”

“Ngoan, chị đang ở đây, em ngủ đi.”

Hoắc Đình Châu nghe xong thì sắc mặt lập tức đen lại: “Không cần, nơi này đã có người chăm sóc cô ấy, còn cậu, mau cầm tiền giấy quay về đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Anh cảm thấy Sương Sương làm rất tốt, nhưng mà em đã mời thầy dạy gì cho bọn nhỏ?”

Ngô Địch nhận tiền giấy rồi gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Lúc này trong phòng, Hổ Tử đột nhiên gọi: “Chị ơi, chị ơi...”

Lúc nào Sương Sương của anh cũng mặt lạnh tim nóng, yên lặng trợ giúp người khác.

Mà Ngô Địch thấy chị gái bị thương thì cũng có chút bận tâm hỏi: “Cơ thể của chị không có sao chứ? Có cần em ở lại chăm sóc không? Em biết làm cơm!”

Nghe nói đây là ngọc bội của Hổ Tử, Hoắc Đình Châu cũng nói: “Cứ giao chuyện này cho anh, anh chắc chắn tìm được ba mẹ cho thằng bé, cứ giao cho anh chiếc ngọc bội này trước.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 116: Chương 116