Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 119: Chương 119

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 119: Chương 119


“Đến đó, ba nhớ phải đi thăm ông bà nội, chăm sóc tốt cho chính mình.”

Chẳng những ngày nào cũng làm được rất nhiều công điểm mà còn rất khỏe, có võ công.

Ông ấy cũng không hy vọng con gái tham gia quân ngũ.

Mầm non tốt như vậy, vậy mà không muốn tham gia quân ngũ.

“Nghe thằng nhóc Hoắc nói ông còn bị thương, cơ thể có còn tốt không?”

Nào có thể tiêu sái như đang ở đây.

Sau khi ăn bữa tối xong, tất cả mọi người ai về nhà nấy.

Tiếp đó mắt nhìn lên trời nói: “Chú Chu, mọi người đã đi đường vất vả rồi, trưa nay ở lại đây ăn đi, đúng lúc cháu bắt được con gà rừng.”

“Vậy thì khổ cực cho cô bé rồi, chú sẽ không khách sáo.”

Thẳng đến hai ngày sau, có hai chiếc ô tô quân dụng đến nhà của Tần Sương, lúc trong thôn mới ồn ào lên lần nữa.

Lúc này quân đội vẫn còn rất tiết kiệm, một tuần có thể ăn thịt hai lần đã là không tệ.

Chỉ nhắc đến cái miệng kén ăn của con gái kia, không nói những cái khác, chỉ chuyện ăn cơm này cũng khiến quân ngũ nhức đầu.

Mà Tần Sương thì rời đi thông báo cho những người khác, giữa trưa nay ăn ở bên ngoài, không nên quay về.

“Thưa thủ trưởng, ông cứ yên tâm dùng cơm, con gái tôi tài giỏi, công điểm của con bé nhiều nhất thôn, một mình con bé cũng không ăn hết cho nên không còn lo lắng.”

“Không có việc gì, mọi người mau ăn đi, nếu để lạnh thì sẽ không ngon nữa.”

Trông thấy mấy người đàn ông mặc quân trang, Tần Sương liền biết cha già của mình sắp rời đi.

Đang lúc lúc hai người nói chuyện, Tần Sương mang theo gà rừng trở về nhà.

Tần Phong cầm theo cái rương con gái đưa, nhìn con gái, lúc nào cũng có chút không muốn.

Cô còn muốn bảo cha già, nếu có cơ hội thì mua tứ hợp viện ở bên kia.

Lại thêm thân phận của cha già, chắc chắn là thẩm tra chính trị cũng không có vấn đề.

Chu Văn Bình thấy ông ấy nói như vậy thì cũng thở phào nói: “Ở đây là được, bây giờ ông đi lấy đi, sau đó chuẩn bị đồ rồi rời đi cùng tôi.”

Nếu một nhân tài như vậy mà không vào bộ đội kiến công lập nghiệp thì thật đúng là có chút lãng phí.

Chu Văn Bình vốn không muốn ăn cơm, nhưng mà thấy cô thành khẩn như vậy thì cảm thấy chút ở lại một lúc cũng được: “Vậy trưa nay quấy rầy mọi người rồi.”

“Được.” Tần Phong lên xe, vẫy tay bảo con gái quay về.

Chẳng những dáng dấp dễ nhìn mà ngay cả khí thế cũng là thứ mà các cô gái trong kinh thành không có.

Bây giờ ngoại trừ căn nhà này thì đúng là hai người bọn họ không có bất động sản nào.

“Nếu không phải là trùng hợp gặp con gái lên núi đốn củi thì có lẽ là tôi đã c.h.ế.t ở nửa đường.”

Nghe Tần Phong nói vậy thì Chu Văn Bình cũng không khách sáo nữa.

Vẫn là Tần Sương nói: “Ba à, sẽ không quá lâu nữa là chúng ta có thể đoàn tụ, ba cầm phong bì này đi, nếu không đủ tiền thì cứ nói cho con biết, còn nhớ phải đi xem phòng, con cũng không nói nhiều chuyện khác nữa, ba cũng tự biết rồi.”

Chắc chắn là phải chuẩn bị thêm chút tiền giấy.

Nhìn cô gái có dáng người thẳng tắp, Chu Văn Bình càng nhìn càng ưa thích.

Chương 119: Chương 119

Dù sao thì thủ trưởng cũng có thân phận đặc thù, nếu như có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì cô cũng không giải thích được.

“Cảm ơn thủ trưởng khen ngợi.”

“Tốt tốt tốt, không tệ, nếu như ba chồng cháu biết mình có người con dâu ưu tú như vậy thì nhất định sẽ vui đến mức vểnh râu lên.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiếp đó không thể làm gì khác hơn là nói: “Nếu đã như vậy thì tôi cũng sẽ không cưỡng cầu, nhưng mà ông có thể có đứa con gái xuất sắc như thế, quả nhiên là hổ phụ không sinh khuyển nữ.”

Tần Phong, danh hiệu Cô Lang, gặp qua thủ trưởng.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Bây giờ ông có muốn xem không? Tôi quay về phòng lấy.”

Thật sự là bữa sáng đã sớm bị tiêu hóa hết.

Mặc dù ở đây không có người ngoài, nhưng mà vì đang ở bên ngoài cho nên cẩn thận một chút vẫn hơn.

“Cũng may trời không phụ lòng người, cuối cùng thì tôi cũng có thể mang đồ về, tất cả đều đáng giá.”

Mặc dù bọn họ đều là binh lính, trong tay có không ít tiền, nhưng mà nếu muốn ăn thịt mỗi ngày thì đều là chuyện không thể.

Sau đó hỏi: “Nghe nói con gái ông xuống nông thôn ở đây, còn giúp đỡ cảnh sát địa phương bắt không ít người xấu cùng đặc vụ của địch, có muốn cho con bé tham gia quân đội không?”

Chu Văn Bình nhìn thủ hạ khi xưa của mình, nhiều năm không gặp, vậy mà đã có tóc trắng.

Khó trách thằng nhóc nhà họ Hoắc, thà cưới thanh niên tri thức Tần mà cũng không cưới mấy cô gái trong khu nhà.

Tần Sương nói xong thì lập tức quay người đi về phòng.

“Không quấy rầy, đúng lúc có thể thưởng thức tay nghề của ba cháu, cam đoan là con ngon hơn cả tiệm cơm.”

Kết quả không nghĩ tới con gái của Tần Phong lại ưu tú như vậy.

“Còn số thịt này đều do con gái tôi đặt bẫy trên rừng kiếm được, không tốn tiền.”

Người bên dưới nhận được mệnh lệnh, liền ngồi ở trước bàn cơm.

Chu Văn Bình thấy Tần Sương nói như vậy thì nhìn một bàn toàn đàn ông, cũng không khách sáo.

“Lần này ông lập được công lớn, quay về thăng chức tăng lương.”

Người làm ba như ông ấy hiểu rõ con gái mình ưu tú đến nhường nào.

Nhưng mà, cho dù có biết thì cô cũng mua, sau này nếu như có bị phá dỡ thì cô cũng sẽ trở thành phú bà.

Chu Văn Bình nghe nói như thế thì cười nói: “Cứ gọi chú Chu là được, cũng không phải ở trong khu bộ đội, không cần nghiêm túc như vậy.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tần Sương nhìn Chu Văn Bình, cũng có chút nghiêm túc mở miệng nói: “Chào chú Chu, cháu là Tần Sương, vất vả cho mọi người vì đã đến đón ba cháu.”

“Chờ giữa trưa ăn xong thì mọi người hãy đi, dù sao thì xung quanh nhà cháu cũng rất an toàn.”

Sau đó cùng ái nói: “Cô gái nhỏ, không cần nghiêm túc như vậy, ở đây không có thủ trưởng, bình thường cháu như thế nào thì cứ như thế đó là được.”

Chu Văn Bình tiếp nhận văn kiện, cũng không gấp gáp mở ra mà đưa cho cảnh vệ viên bên cạnh bảo quản.

Nhưng mà vừa nghĩ tới cha già nhà người ta đã dâng hiến cả đời cho tổ quốc, cuối cùng cũng không thể ngọn mầm duy nhất của nhà người ta tiếp tục dâng hiến cả đời cho tổ quốc.

Nhìn cái sân trống rỗng, cuộc sống lại giống như trước đây.

Tần Sương chuẩn bị một chiếc túi da cho ba, lúc này mới đi vào phòng bếp ăn cơm trưa.

Nghĩ đến chuyện lát nữa cha già phải rời đi thì cô lập tức vào cửa hàng bách hóa một chút đồ vật cần thiết.

Đám người ăn bữa cơm này đều vô cùng thỏa mãn.

Vốn chỉ muốn đợi sau khi về thành thì mua, nhưng mà nếu cha già đã quay về thì cũng nên sắp xếp sớm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chờ đến khi mấy người chỗ cha già ăn xong, Chu Văn Bình cũng trở về thành.

Lúc Tần Phong nhìn thấy cấp trên trong trí nhớ thì còn như có phản xạ tự nhiên mà chào theo kiểu quân đội một cái. “

Ông ấy hơi xúc động nói: “Lão Tần, quả nhiên là tôi không nhìn lầm ông, vất vả cho ông làm nội ứng nhiều năm như thế, vì quốc gia mà bỏ ra nhiều mồ hôi như vậy.”

“Được, ba nhớ rồi, con cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân, chờ ba sắp xếp bên kia ổn thì sẽ gửi thư cho con.”

“Đúng vậy, chúng cháu đã thành lập tình hữu nghị cách mạng.”

Tiếp đó vào lúc ăn cơm trưa, ngoại trừ hai ba con Tần Phong thì cũng chỉ có người thủ trưởng dẫn tới.

Mà Tần Phong nhìn thấy con gái trở về thì cũng lập tức mở miệng giới thiệu nói: “Sương Sương, đây cấp trên của ba, con cứ gọi là thủ trưởng Chu.”

Nếu không thì sao mà thủ trưởng của ba lại biết.

Chu Văn Bình nghe thấy Tần Phong nói vậy thì quả thực thấy có chút đáng tiếc.

Tiếp đó đi đến trước mặt thủ trưởng, nói: “Tài liệu này chính là đồ tôi tìm được, tất cả có hai phần, hi vọng có thể giúp được đất nước chúng ta.”

Chỉ có điều, sau khi ba cô quay về thì cũng sẽ được chia cho một căn nhà, đây cũng là chuyện Tần Sương không nghĩ tới.

Tần Sương phốc một cái: “Con biết rồi, ba đi nhanh đi, đừng để thủ trưởng chờ lâu.”

Vừa nhắc tới chuyện này, Tần Phong chua sót.

Chỉ có Tần Sương không ngồi, dù sao thì cũng là một đám đàn ông, cô không quen ngồi ăn với bọn họ. Sau đó nói: “Chú Chu, mọi người cứ ăn đi, ba cháu đã làm rất nhiều, mọi người đừng khách sáo, cháu đi vào phòng bếp ăn là được, mọi người không cần chú ý đến cháu.”

“Nhưng mà chỉ cần chúng ta cần con bé thì con bé nhất định sẽ không từ chối mà tham gia phá án cùng chúng ta.”

Chu Văn Bình nghe ông ấy tóm tắt như thế thì cũng biết là ông ấy chịu không ít khổ. Lập tức nhìn chung quanh, mới nhỏ giọng hỏi: “Đồ vật ở đây sao?”

Tần Phong thấy thủ trưởng hỏi chuyện quan trọng. Lúc này mới cẩn thận gật đầu nói: “Có, tôi vẫn luôn mang theo bên người, chỉ sợ đồ bị mất.”

Trước khi tới thì ông ấy đã cố ý hỏi thăm một chút về con gái của Tần Phong.

“Cũng không được làm chuyện l* m*ng nữa, cách Hoắc Đình Xuyên kia xa một chút.”

“Không khổ cực, đây là chức trách của quân nhân.” Tần Phong trịnh trọng nói.

“Thủ trưởng, lúc đó lúc tôi lấy cắp tình báo thì bị người khác phát hiện, vẫn là do tôi dùng kế cho nên mới trốn thoát được bên kia.”

Nhưng mà, người bình thường cũng đều nhìn ra mối quan hệ yêu đương của bọn họ.

Tất cả mọi người tránh đi, không trở lại, như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người.

Chu Văn Bình nhướng mày: “Đã như vậy, vậy thì tôi sẽ chờ đồng chí Tần nấu ăn.”

Có lẽ cũng chỉ có cô gái như vậy mới hợp với Hoắc Diêm Vương người ta.

Tiếp đó nói với người bên cạnh: “Tất cả mấy người ngồi xuống, chúng ta ăn cùng nhau, đúng lúc có thể ngồi đủ một bàn, ăn xong thì cùng nhau quay về.”

Mấy người cười cười nói nói rồi Tần Phong liền đi vào phòng bếp, chuẩn bị đồ ăn buổi trưa.

Mà Tần Phong nghe thấy thủ trưởng nói như vậy thì trả lời: “Thủ trưởng, con gái tôi không muốn vào bộ đội, con bé lười biếng quen rồi, không quen bị quản lý chặt chẽ như ở trong bộ đội.”

“Vâng, cảm ơn thủ trưởng.”

“Cảm ơn thủ trưởng.” Tần Phong đứng dậy, lấy tình báo của nguyên chủ tìm được ở một góc trên nóc nhà rồi mang ra.

“Tốt tốt tốt, nghe nói lần này ông trở về còn mang theo tình báo quan trọng? Tại sao trở về mà lại không gọi điện cho tôi đến đón, đoạn đường này rất khổ cực đúng không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng mà Tần Sương cũng không nghe lời mà đợi đến khi không nhìn thấy bóng xe nữa thì cô mới quay người đi vào nhà.

“Chu nghe Hoắc Đình Châu nói, bây giờ hai đứa đang làm quen đúng không?”

“Dọc theo con đường này, tôi không có tiền, không có thư giới thiệu, chỉ có thể đi đường núi, leo xe lửa đi trở về.”

Nhìn một bàn cơm nước phong phú, Chu Văn Bình cũng có chút ngượng ngùng nói: “Lão Tần à, không phải ông lấy hết lương thực của con gái ra làm chứ?”

Nhất là tay nghề của những đầu bếp kia cũng không tốt như của Tần Phong.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 119: Chương 119