Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Thán Khảo Tra Tra
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 121: Chương 121
Số đồ này đâu chỉ nhiều hơn lần trước gấp đôi, thậm chí là còn nhiều hơn số hàng đã đặt hai lần.
“Còn nữa, em cần phải đến tiệm thuốc để mua thêm chút thuốc cảm mạo và thuốc hạ sốt.”
Dù sao thì cũng chỉ là mấy món đồ hơi cũ, đời sau này cũng có thể mua được.
Sở dĩ Tần Sương không hỏi giá cả, một là do tin tưởng đối phương, hai là bản thân tương đối lười. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi hai người thanh toán tiền lần này và tiền nợ lần trước, Tần Sương liền mang theo cái rương rời đi trước.
Tần Sương nghe vậy thì cũng cười nói: “Điểm tốt của bọn họ đều phát triển vào cơ bắp, cho nên đại não không đủ dùng, nhưng mà nếu em đã nói vậy, vậy thì em giúp chị hỏi hai người mười lăm tuổi một chút, xem có muốn vào bộ đội không, nếu như muốn thì cứ để chị sắp xếp.”
“Vào đông rét lạnh, nếu như có ai bị bệnh thì cũng không cần phải chạy đi khắp nơi.”
Chỉ cần mình kiếm được lời sau khi trừ bỏ chi phí là được.
Sau khi cô đắm chìm trong hải dương mua sắm, đến khi hoàn hồn lần nữa thì mới phát hiện, vậy mà mình đã mua nhiều như thế.
Lúc Phong Tứ xuống xe thì lập tức đi đến cửa miếu hoang nói: “Ông Sương, đã chuẩn bị xong hết đồ chưa?”
Tần Sương dừng xe đạp lại, đi tới hỏi: “Dì à, dì sao thế? Tại sao lại khóc ở chỗ này? Có phải là khó chịu chỗ nào hay không, có cần cháu đưa đến bệnh viện không?”
Ngô Địch nhìn phong thư chị đưa mình, có chút cảm động nói: “Chị, tại sao chị lại tốt như thế, rõ ràng là bản thân chị còn không khỏe mạnh, tại sao chị lại dùng tiền nuôi những người xa lạ như bọn em.”
“Mà cũng sắp vào đông rồi, qua mấy ngày nữa chị sẽ mang chút bông và vải đến cho mấy đứa, cũng nên bắt đầu chuẩn bị đồ cần thiết cho mùa đông rồi.”
Chờ Tần Sương vừa vào viện tử, Ngô Địch liền đứng dậy đi qua nhận lấy lương thực rồi nói: “Chị Sương, đã mua xong đồ, chị có cần em mang về giúp không?”
Lần này Phong Tứ ra ngoài thực sự không mang nhiều tiền như vậy, cũng chỉ tính qua rồi mang tiền tới.
“Được, bây giờ em đi ngay.”
“Được được được, vẫn là ông Sương rộng lượng.”
“Được, nếu không còn việc gì nữa thì chị cũng phải đi về, nếu có việc gì thì nhớ đừng tự gánh vác, cứ đi tìm chị.”
Cô cũng không nhớ rõ cửa hàng bách hóa đã lén thăng cấp mấy lần.
Ngay khi cô đang đi về nhà thì gặp phải một phụ nhân xinh đẹp đang ngồi ở ven đường rơi nước mắt...
Ngô Địch bên này cũng nhanh chóng mua kính rồi dẫn người mang về nhà cẩn thận.
“Còn nữa. đây là 200 tệ, em đừng không nỡ tiêu, chỉ cần mấy đứa trưởng thành khỏe mạnh là chị đã thấy rất vui, nếu hết tiền thì em cứ đi tìm chị, biết không?”
Lần này số hàng cô muốn bán có chút nhiều, cần phải đến sắp xếp trước.
Ngay cả phích nước nóng và chậu rửa mặt được dùng để kết hôn cũng được mua không ít.
Chỉ sợ trên đường gặp phải kẻ không có mắt làm vỡ kính.
“Nhưng mà chỉ là, thành tích học tập có chút kém cỏi, chính là loại cho dù có học thì cũng không vào được, cũng rất sầu người...”
“Đúng rồi, lát nữa chị còn phải đi ra ngoài một chuyến, chị đưa em kích thước, em đi mua cho chị một tấm kính về, dẫn theo một người đi.”
Chờ Tần Sương giao phó xong việc cần phải làm, cô liền đi đến chỗ giao dịch.
Không nói đến những cái khác, người làm ở chợ đen mà có xe chở hàng như thế thì cũng có chút năng lực.
Hơn nữa, bọn họ đã hợp tác lâu như vậy, cô cũng tin tưởng Phong Tứ sẽ không lừa gạt mình.
Tần Sương gật gật đầu, nói: “Đã chuẩn bị xong, chỉ là có chút nhiều, cậu vào xem chút, nếu không có đủ tiền thì nợ trước cũng được.”
“Chị, nơi này có mấy đứa bé, học hỏi rất tốt, chị có muốn đưa mấy đứa nhỏ đi làm lính không?”
Sau đó lại lấy ra hai túi lương thực đi về phía căn nhà bên này.
Tần Sương nói xong thì dắt xe đạp đi ra ngoài.
Phong Tứ nghe nói có nhiều thì sao có thể không vui, lập tức nói: “Ông Sương, bây giờ tôi với nhóm anh em sẽ đi xem một chút, nếu không có quá nhiều thì tôi sẽ mua hết.”
Cũng may là Tần Sương không ngại, nói thẳng: “Có thể, tôi cũng không sợ cậu cầm chút tiền ấy chạy trốn, chờ lần sau tôi tới thì cứ kết toán cho tôi là được.”
“Có thể, đi thôi.”
Chương 121: Chương 121
Mặc dù có chút đồ vật không mạnh như người có tiền, nhưng mà những người kết hôn kia chắc chắn cần những thứ này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau đó anh ta bảo các anh em khiêng hết lương thực lên xe trước, lúc này mới bắt đầu tính toán từng loại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chờ Tần Sương vừa rời đi, Ngô Địch lập tức dẫn theo hai người anh em đi ra ngoài.
Chờ đến chỗ giao dịch, Tần Sương dùng xe bò lúc trước lăn thật nhiều dấu ở khu vực xung quanh.. Tiếp đó mở ra hệ thống cửa hàng bách hóa, bắt đầu đặt hàng.
“Ông Sương, tôi sẽ mua hết đồ lần này của ông, còn về tiền, có thể là tôi sẽ nợ 2000 tệ trước, ông thấy được không?”
Đường Mẫn nghe thấy tiếng nói thì nhìn về phía cô gái nhỏ đang đi về phía mình. Có chút ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, dì bị mất túi tiền, lại không có địa chỉ của con trai cho nên có chút khó khăn.”
Nhưng mà mua thì cũng mua rồi, không thể làm gì khác hơn là chờ sau đó để Phong Tứ mua hết toàn bộ.
Chờ đến khi kiểm kê hết số đồ ở bên trong thì đã gần qua một tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đúng lúc qua hết năm, 16 tuổi là có thể nhập ngũ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghĩ thầm kênh của ông Sương có rộng như vậy không.
“Không cần, chờ lát nữa chị có thể tự mang về, em ở bên này trông mấy đứa nhỏ là được.”
Căn nhà này thuộc danh nghĩa của Tần Sương, cậu bé kiên quyết không kéo thêm phiền phức cho chị Sương.
“Nhưng mà, dì chỉ đau lòng một chút thôi, cháu mau đi về nhà đi!”
Đến giờ thì đi đến địa điểm giao dịch.
Lúc Phong Tứ dẫn người đi vào bên trong, nhìn thấy đống đồ loạn thất bát tao thì đều trợn cả mắt lên.
Tần Sương nghe xong thì cũng hứng thú: “Đã bao nhiêu tuổi rồi? Nhân phẩm như thế nào?”
“Có 3 người, hai người 15 tuổi, một người 13 tuổi, nhân phẩm cũng không tệ, quan hệ với em cũng rất tốt.”
Tần Sương nhìn phụ nhân xinh đẹp, vừa nhìn là biết bối cảnh gia đình rất tốt, bây giờ trời cũng đã sắp tối, nếu như gặp phải lưu manh thì sẽ rất phiền toái. Sau đó nói: “Dì à, dì vẫn còn thư giới thiệu chứ? Nếu không thì cháu sẽ giúp gì thuê một phòng trọ, buổi tối ở đây không an toàn.”
Tần Sương chỉ nghe thấy tiếng ô tô từ phía xa xa.
Chủ yếu nhất là còn phải xem đồ trong cửa hàng bách hóa, xem còn gì để bán nữa không.
Cũng may là lần này cửa hàng bách hóa không có gì thay đổi, nếu không thì có lẽ Tần Sương sẽ phải thổ huyết.
Mặc dù tiền vẫn vậy, nhưng mà nếu tính toán chút đơn vị phía sau thì đúng là có chút c·h·ó.
Cô nhanh chóng mua số lương thực để giao dịch, liền mua một chút đồ tương đối thô ráp có tì vết.
“Được, vậy để em đi hỏi một chút, nếu như đồng ý thì lần sau em sẽ dẫn bọn họ đi gặp chị.”
Chờ đến khi đi đến địa phương không người, Tần Sương thu hết đồ vào trong không gian rồi cởi bỏ lớp ngụy trang ra.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.