Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Thán Khảo Tra Tra
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 127: Chương 127
“Hả?”
Mục Nghiệp Bằng nghe em gái mình nói, bèn hỏi: “Cô ấy có đến gặp anh không?”
“Anh ơi, đối tượng của anh đã kết hôn với người khác rồi.”
Cô ấy lại là người thân anh ta, nên không được để xảy ra chuyện gì.
“...”
Anh ta hiểu rõ cơ thể mình sẽ không đến mức ngất xỉu vì bị k*ch th*ch.
Ngay cả Đường Mẫn cũng cười nói: “Sao tôi đây lại có một đứa con trai ngu ngốc như vậy, quá mất mặt.!”
Mục Nghiệp Bằng không phải là một kẻ ngốc khi nhìn thấy ánh mắt trao đổi giữa hai người, anh ta biết rằng phải có điều gì đó đã xảy ra.
Sau khi hai người kiểm tra, họ lại nói: “Ừ, về cơ bản thì mọi chuyện đều ổn. Ngày mai chúng tôi sẽ kiểm tra lại. Nếu không có vấn đề gì thì cậu có thể xuất viện về nhà nghỉ ngơi rồi.”
“Em gái nhỏ, là anh, anh tỉnh rồi.”
Em gái nhà người ta thì ôn nhu yếu mềm, còn em gái anh ta lại nam tính còn hơn đàn ông. Anh ta thực sự thắc mắc liệu mẹ anh ta có xúc phạm đến Quan Âm khi sinh ra em gái anh hay không.
Nếu có chút dầu ớt thì sẽ càng hoàn hảo hơn.
Anh không thể tin được rằng Thiến Thiến sẽ đối xử với anh ta như vậy.
Haha, anh ta thật sự là một kẻ ngu ngốc, anh ta thật sự là đồ đần độn mà!
Sau đó cô ngồi vào bàn ăn, mặc kệ họ nghĩ gì, bóc vài củ tỏi và bắt đầu ăn.
“Ai, ai đang nói vậy?” Mục Nghiệp Kiêu đang gọt táo, nghe thấy giọng nói đó theo phản xạ hỏi.
Ngoài việc gửi một phần tiền tiêu vặt hàng tháng cho em gái, anh ta còn mua quà cho cô ta.
May mắn thay, Mục Nghiệp Bằng không phải là người đa tình. Sau khi phân tích toàn bộ sự việc, anh ta mới tỉnh ngộ.
“Không, anh không sao. Chị dâu xảy ra chuyện gì à?”
Là một quân nhân, nếu không có tinh thần chịu đựng như vậy thì làm sao có thể được thăng hạng.
“Nói cho anh biết ngay bây giờ.”
Vừa mở mắt ra, anh ta đã thấy em gái mình đang lẩm bẩm điều gì đó buồn cười.
Sau đó cô ấy liếc nhìn nhân viên bảo vệ và nói: “Anh ơi, anh vừa mới tỉnh dậy. Anh có cảm thấy khó chịu gì không? Nếu anh muốn gặp cô ấy thì đợi sau khi anh xuất viện rồi thì anh có thể gặp.”
Dù sao, nỗi đau lâu dài còn tệ hơn nỗi đau ngắn thật. Nhưng thay vì nghĩ về nó, tốt hơn hết là nên chấp nhận thực tế càng sớm càng tốt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe lời của em gái, khuôn mặt Mục Nghiệp Bằng tối sầm.
Mục Nghiệp Kiêu càng nói càng trầm giọng, sợ anh cả tức giận.
Chẳng lẽ đây gọi là tình yêu sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Tần Sương nhìn vẻ mặt mọi người, lập tức hiểu ra họ đang nghĩ gì, rồi nói: “Ăn tỏi để khử trùng có thể giúp mọi người khỏi cảm lạnh, sốt và sổ mũi, hơn nữa ăn xong mấy người không đánh răng à?”
Mục Diệp Bằng thấy cậu ta như vậy vui vẻ, cũng hỏi: “Chị dâu dạo này thế nào rồi? Tôi xảy ra chuyện như vậy, cô ấy có lo lắng không?”
Nhìn bộ dáng “xì xụp” của Hoắc Đình Xuyên, Tần Sương cũng cười nói: “Cay thì ăn bớt lại đi chứ? Lại còn cắn miếng to như vậy, có phải cậu là đồ ngốc không!”
“Anh đừng gấp, cứ nghỉ ngơi cho thật tốt trước cái đó, chuyện này quan trọng hơn hết.”
“Anh, anh nói gì đi, đừng dọa em, khó khăn lắm em mới đánh thức anh dậy được, anh mà ngất nữa thì em chỉ có thể cõng anh về quê mà thôi.”
Lại nghe thấy tiếng nói, Mục Nghiệp Kiêu ngước mắt nhìn người đàn ông trên giường bệnh.
“Ồ ồ ồ, em đi lấy ngay đây.”
Ở phía bên kia, giữa những lời chửi rủa hàng ngày của Mục Nghiệp Kiêu.
Nhìn thấy người đàn ông trên giường bệnh quả nhiên đã tỉnh, bọn họ nói: “Mau, kiểm tra nhanh đi. Không ngờ cậu ta đã tỉnh thật rồi.
Ngay cả Tần Sương cũng trở về phòng, ngủ say.
Mục Nghiệp Kiêu vui mừng đến nỗi quên cho anh trai uống nước.
Mục Nghiệp Kiêu cũng giật mình khi sắc mặt của anh trai mình đột nhiên tái nhợt.
“Ừ, nghe rồi nghe rồi, anh muốn uống nước.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Vu Viên Viên sống ở phía nam, nhìn thấy Tần Sương ăn như vậy, cô ấy không biết có đau bụng không?
“Vì vậy, hiện tại có thể anh không chấp nhận được, nhưng sự việc cũng đã xảy ra rồi, anh cứ từ từ suy nghĩ đi!”
Lúc này, nhân viên bảo vệ đi ra ngoài mua đồ ăn quay lại, thấy ông chủ cuối cùng cũng đã tỉnh, vui vẻ nói: “Lão đại, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi. Thật tốt, tôi sẽ báo cáo với cấp trên ngay bây giờ.”
Không cần nói, tỏi với há cảo, quá ngon.
Sau bữa trưa sôi động, mọi người trở về nhà nghỉ trưa.
Mọi người nghe lời nói của Tần Sương xong đều bật cười.
Một miếng há cảo, một miếng tỏi, ngon c.h.ế.t đi được.
“Em gái em cho rằng anh trai là kẻ thất bại sao? Quên lâu như vậy mà còn tan vỡ. Khó trách người khác thông cảm cho anh. Ngay cả bản thân anh cũng đồng cảm với chính mình.”
Chỉ là người bình thường chịu không nổi mùi tỏi.
“Lúc đó em rất tức giận nên đã đánh cô ta.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Anh... anh, anh tỉnh rồi à?”
Liệu anh ta có bị k*ch th*ch lần nữa và ngất xỉu không?
“Ừm, anh muốn uống nước.”
“Bác sĩ, bác sĩ, mau đến xem đi, người sống thực vật đã tỉnh lại rồi!”
Khi Mục Nghiệp Bằng nghe được lời em gái mình nói, anh ta đã không phản ứng một lúc lâu.
Mục Nghiệp Kiêu nghe bác sĩ nói xong, cũng vui vẻ nói: “Anh ơi, anh có nghe thấy không? Anh khỏe rồi, cuối cùng cũng có thể xuất viện về nhà.”
Mục Nghiệp Kiêu thấy vậy, chỉ có thể thở dài.
Kết quả là anh ta xảy ra chuyện, cô ta bèn bỏ anh ta.
“Hmm… có ghé qua, có điều là tới từ biệt anh. Hôm đó lúc em mới đến đây, đã gặp cô ta đang nói những lời khó nghe trong phòng anh.”
Chương 127: Chương 127
Cậu ta không còn cách nào khác ngoài nhìn em gái của anh ta. Ý là bây giờ nói cho anh ta sự thật à?
Từ nhỏ tới giờ cô ấy chưa bao giờ ăn như vậy.
Cô ấy nghĩ rằng chắc anh mình thực sự bị tình yêu làm tổn thương và nhất thời nghĩ không thông.
Bọn họ còn tưởng rằng người đàn ông này cả đời cũng sẽ không bao giờ tỉnh lại, nhưng kết quả cuối cùng vẫn tỉnh lại rồi.
Theo sau tiếng gầm gừ của Mục Nghiệp Kiêu, hai bác sĩ nhanh chóng bước vào phòng bệnh.
Chẳng lẽ anh ta đối xử tệ với cô ta lắm?
Đường Mẫn thấy con dâu ăn ngon đến mức nào, bèn bóc một tép tỏi ra ăn.
“Trong quân đội bây giờ anh có chút đáng thương. Anh nói xem, anh có mắt nhìn người ghê, nhìn trúng chị dâu như vậy, cũng may mắn thay là hai người vẫn chưa kết hôn, nếu như kết hôn rồi, chẳng phải cô ta gom tiền chạy theo người khác sao?”
Họ đều bị Tần Sương lây nhiễm, mọi người ăn há cảo với một tép tỏi trên tay. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhân viên bảo vệ nghe vậy không biết phải nói gì nữa.
Không biết vì sao, tim anh ta đau nhói.
“Cô ấy có tới thăm anh không?”
Mục Nghiệp Kiêu cũng không ngờ rằng anh trai của mình sẽ hỏi về Bạch liên hoa ngay sau khi tỉnh dậy.
Mục Nghiệp Kiêu nói xong, cũng không quan tâm anh trai mình nghĩ gì.
“Em gái …”
Mục Nghiệp Kiêu nhìn thấy anh trai không nói chuyện nên có chút lo lắng.
“Tần Sương, không cần phải nói, há cảo đã ngon rồi, nhưng sao tỏi này cay quá vậy?”
Cuối cùng Mục Nghiệp Bằng cũng tỉnh dậy sau khi bị em gái mắng.
…
“Trời ơi, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi.”
Tỏi chiên thì cũng có nhiều người không chịu nổi chứ huống chi là tỏi sống.
“Lúc anh đã bất tỉnh. Bác sĩ nói rằng có thể anh sẽ sống thực vật suốt đời. Sau đó, gia đình họ lập tức hủy bỏ hôn ước, lãnh đạo cũng biết chuyện rồi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.