Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 138: Chương 138

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 138: Chương 138


Vừa tiễn người đi, Dương Minh Trạch liền xoay người trở lại trong phòng, khóa cửa lại.

“Truyền máu, truyền m.á.u ngay lập tức. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 140

May mắn thay, anh ấy thuận lợi tới kịp lúc, nếu không anh ấy cũng không dám nghĩ đến hậu quả.

Nhìn thấy Đường Thành vẫn an toàn, cục trưởng lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Khi mọi thứ trở lại bình thường, Dương Minh Trạch nhận ra rằng lần này cô em gái lại đang cố gắng cứu người, và thành ra như thế này sau khi bị b.ắ.n vào chân trái và mất quá nhiều máu.

Không phải tự nhiên anh ấy hỏi như vậy, trên thực tế thì em gái anh ấy mỗi lần bị thương đều là do cứu người.

Tần Sương thấy mặt anh ấy liền thở phào nhẹ nhõm nói: “Đừng nói nhảm nữa, giúp em đi vệ sinh đi, bàng quang của em sắp nổ tung rồi!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Dù sao thì bất kể thế nào thì cũng phải cứu em gái mình trước đã.

“Còn về cơm tối thì chút nữa sẽ có người đem tới.”

“Nếu Tiểu Tần không sao rồi thì tôi đi trước, dù sao cũng bắt được người rồi, cũng không biết bên đó như thế nào rồi.”

Không biết em gái của anh ấy có hợp với tử vi Đông Bắc hay không.

Cũng may không có nguy hiểm gì, người anh họ này coi như đáng tin cậy, tới cũng khá nhanh.

Anh ấy không biết tình hình hiện tại ở đó thế nào. Anh ấy thực sự lo lắng.

“Được rồi, tạm biệt.”

Vừa rồi ông ấy thực sự sợ c.h.ế.t khiếp. Nếu một cô gái tốt như vậy mà có mệnh hệ gì thì không biết ông ấy phải giải thích thế nào với gia đình cô thế nào.

Sau khi giao những chuyện tiếp theo, cô không nhịn được nữa, nhắm mắt lại và ngất đi.

Nhưng bây giờ, cô đã kiệt sức, đôi mắt đầy sao...

Sau đó cô lấy ra một chiếc đèn pin nhỏ, chiếu lên và nói: “Anh là ai?”

Sau đó ông ấy nhìn Dương Minh Trạch nói: “Tiểu Dương, em gái của cậu không sao rồi, chỉ là chảy m.á.u quá nhiều, con bé lại không muốn lấy m.á.u của người lạ, cho nên mới chờ đợi đến bây giờ.”

Tần Sương xoa xoa cái đầu choáng váng, nhìn thấy ống quần ướt đẫm máu.

Khi Dương Minh Trạch nhìn thấy ánh sáng, cơn buồn ngủ biến mất.

Kể từ đó, cô không thể nhớ những gì đã xảy ra trước đó.

Tất nhiên, sau khi anh ấy về quê, hầu hết đều do em gái chăm sóc.

Nếu như trước đó Tần Sương không nhắc tới cái tên của ông ấy thì anh ấy tuyệt đối sẽ không vì một cú điện thoại mà đi ra ngoài.

Mãi đến khi Tần Sương được truyền m.á.u tươi, sắc mặt của cô mới cải thiện rất nhiều.

Sau đó, cảnh tượng lại thay đổi, xuất hiện một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng đang ôm một đứa trẻ, mỉm cười dịu dàng.

Sau đó anh ấy tìm đến đại đội trưởng và mở thư giới thiệu ra, ngay cả hành lý cũng không theo.

Sau đó một tiếng “Ầm” vang lên, đối phương ngã xuống đất.

Dương Minh Trạch đứng lên tiễn ông ấy, vừa tới cửa, Đường Thành nói: “Tôi cũng đã thanh toán viện phí ở đây rồi, cậu chỉ cần ở đây chăm sóc em gái mình là được. “

Mãi đến tận khuya, Tần Sương mới tỉnh lại vì mắc tiểu.

“Sau khi trúng đ·ạ·n, vì muốn bắt người, nên giao đấu với kẻ địch trong thời gian dài, mất quá nhiều máu, kết cục như thế này.”

Cô biết đây là triệu chứng của tình trạng mất m.á.u quá nhiều.

Dương Minh Trạch nhìn em gái đang ngủ và liếc nhìn Đường Thành đang nói.

“Là anh đây, em gái, anh tư, em tỉnh rồi sao?”

Ông ấy hiện tại chỉ có thể trì hoãn một lát.

Trong gia đình họ chỉ có một đứa em gái, và tất cả anh em của họ đều rất tò mò về con bé.

Anh ấy chỉ mong mình gặp nhiều may mắn hơn và sớm gặp được chuyến xe đi vào thành phố.

Sau khi Đường Thành tỉnh táo lại, sải bước đi tới nói: “Tiểu Tần, cháu cảm thấy thế nào? Có bị thương ở đâu không?”

Đường Thành ôm Tần Sương đi ra ngoài lên xe cảnh sát lái.

Sau khi Tần Sương thỏa mãn nhu cầu sinh lý của mình, thoải mái thở ra.

Anh ấy có chút sợ hãi, điều anh ấy lo lắng nhất là em gái anh ấy lại bị thương lần thứ hai.

Mà đối phương nhìn thấy Tần Sương giỏi đánh nhau như vậy, càng đánh càng nóng lòng.

Anh ấy nói với Lục Thần rằng anh ấy có việc phải làm nên đi ra ngoài rồi rời đi với tiền và vé.

Cô nhìn những cảnh tượng trong giấc mơ, biết rằng nguyên chủ khi còn nhỏ đã rất hạnh phúc. Nhưng sau khi ba cô mất tích và mẹ cô qua đời, cô bắt đầu những chuỗi ác mộng của cuộc đời.

Đôi mắt anh ấy đỏ hoe, lớn tiếng hỏi: “Em gái tôi sao vậy? Ông đã làm gì em ấy vậy? Tại sao em ấy lại như thế này! Lúc sáng ra ngoài, em ấy vẫn tràn đầy sức sống mà!”

Về phần chiếc xe của ông ấy, có lẽ đến giờ nó đã bị hỏng hoàn toàn.

Tần Sương nhìn thấy đối phương cuối cùng ngã xuống đất, mới ngồi phịch xuống đất, th* d*c.

May mắn thay, cảnh sát lần theo dấu vết máu.

“E hèm... Có ai ở đây không?”

Lúc này trong bệnh viện, Đường Thành nhìn Tần Sương tái nhợt, bác sĩ không ngừng nói: “Ông Đường, bệnh nhân cần được truyền m.á.u gấp, nếu không truyền máu, bệnh nhân sẽ dễ dàng gặp phải biến chứng.”

Đường Thành nhìn thấy người đã tới, không thèm trả lời câu hỏi của anh ấy, trực tiếp nói: “Cậu là Dương Minh Trạch à?”

Vừa định đứng dậy, cô nhận ra mình đã hoàn toàn không dậy nổi.

Ngay khi đến thị trấn, anh ấy đứng đợi xe ngay con đường nhỏ vào trong thành phố.

Về phía Dương Minh Trạch, anh ấy đã cố gắng hết sức, cuối cùng cũng thuyết phục được một tài xế xe tải đi ngang qua đưa mình vào thành phố.

“Các người còn đứng ngây làm gì? Không thấy có người bị thương sao?”

Bây giờ cuối cùng anh ấy mới cảm thấy mình đã thất bại như thế nào với tư cách là một người anh trai.

Đường Thành nhìn Tiểu Tần được truyền m.á.u nên dần dần hồi phục, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được gỡ bỏ.

Kết quả là vết thương lần trước đã ổn, chưa đến nửa tháng em gái lại phải nhập viện tiếp.

Nhìn vào điện tâm đồ trên máy dò, nó phát ra tiếng bíp ngẫu nhiên.

Ngay lúc cô đang định đưa tay ra tóm lấy người kia thì ánh mắt cô đột nhiên tối sầm.

“Nếu như truyền m.á.u được sớm thì chúng tôi cũng không vội vã như vậy.”

Đường Thành lúc này không quan tâm tình hình như nào, ông ấy tức giận đến mức chỉ có thể trút giận lên mấy người này. (đọc tại Qidian-VP.com)

May mà anh ấy đến kịp lúc, nếu chậm hơn chút nữa chắc em gái anh ấy đã nằm trong quan tài rồi!

“Đưa phạm nhân về đồn, xem anh ta đã c.h.ế.t chưa, cũng tại các người chậm trễ như vậy, quay về rồi tính sổ với các người.”

Khi Đường Thành gầm lên một tiếng, Tần Sương nhân cơ hội, lợi dụng lúc đối phương choáng váng, trực tiếp đ.ấ.m vào thái dương đối phương.

“Bàng quang? Là cái gì?” Dương Minh Trạch nghi ngờ hỏi.

Nếu cô được truyền m.á.u của người khác, cô nhất định sẽ đòi truyền lại.

Sau đó cô nói: “Cháu bị b.ắ.n vào chân trái, cần phải phẫu thuật ngay để cầm máu. Cháu nhờ chú Đường gọi điện về làng cháu và nhờ anh họ Dương Minh Trạch đến vì rất có thể cháu sẽ cần anh ấy truyền m.á.u cho cháu.”

Đường Thành thấy vậy, sợ hãi đến tim đập thình thịch.

“Thiệt không?”

“Đúng, là tôi. Em gái tôi sao rồi?”

“Chú Đường, không phải em gái cháu đang làm việc ở đây sao? Làm sao em ấy có thể bị thương được?”

Sau đó anh ấy thở dài nói: “Chú Đường, ở đây đã có cháu rồi, chú nên giải quyết những việc khác trước. Nhưng nếu chú còn có chuyện với em gái cháu thì coi như chú cho em cháu xin nghỉ phép, cảm ơn.”

Trong mấy tháng ở quê, không phải bị thương ở trên đường thì cũng thường xuyên gặp nạn.

Có lẽ do truyền dịch quá nhiều nên cô mới tỉnh giấc vì mắc tiểu.

Sau đó anh ấy đứng lên, có chút nghi hoặc hỏi: “Ai? Tìm ai...”

Thậm chí, tài xế còn rơi vào trạng thái bối rối một lúc, không thể phục hồi và không thể làm việc được nữa.

Đường Thành cũng biết cô muốn truyền máu, nhưng trước khi nhắm mắt lại, cô kiên quyết nói rằng cô chỉ muốn m.á.u của người nhà mình chứ không phải của người khác.

“Các anh cố gắng kiểm soát tình hình một lát, nếu trước đêm không có người tới thì cứ trực tiếp truyền m.á.u thôi.”

Sau khi Tần Sương hôn mê, cô có một giấc mơ dài.

Cục trưởng biết lai lịch của Đường Thành, choáng váng đến mức không dám phản bác dù chỉ một lời mắng mỏ.

(((φ(◎ロ◎;)φ)))

Nghe thấy em gái cần truyền m.á.u gấp, Dương Minh Trạch lập tức nói: “Hai chúng tôi có cùng nhóm máu, tôi là anh họ của con bé, truyền m.á.u của tôi, mau lên!”

Trong đời cô chưa bao giờ chứng kiến một bệnh nhân nào tỉnh dậy vì mắc tiểu.

Vì vậy, lúc này Đường Thành cũng lâm vào tình thế vô cùng khó khăn.

Đường Thành vừa dứt lời, Dương Minh Trạch đã lập chạy tới trước cửa phòng bệnh.

Anh ấy vừa nghe tin em gái mình bị thương vì đặc vụ của địch, giờ họ đều đã rời đi. Không biết bọn chúng có tìm cách trả thù em gái anh ấy không trong bệnh viện hay không.

Cô biết đó chính là mẹ cô, người phụ nữ yêu cô nhất, là ánh trăng trắng không thể xóa nhòa trong lòng ba cô.

Không biết vì lý do nào đó, anh ấy luôn cảm thấy em gái mình xảy ra chuyện, nếu không Đường Thành sao lại gọi điện thoại bảo anh ấy đến ngay.

“Bệnh nhân cần được truyền m.á.u ngay lập tức. Chúng ta không thể đợi được nữa. Bệnh nhân sẽ không tỉnh lại nếu cứ tiếp tục đợi.”

Ba hồn bảy vía của Đường Thành sợ c.h.ế.t khiếp.

Nếu không phải đúng lúc anh ấy không có việc làm và có người trong nhà cần về quê thì chắc chắn sẽ không đến lượt anh ấy chăm sóc em gái.

Khi nhìn thấy em gái trên giường bệnh, toàn thân anh ấy cảm thấy khó chịu.

Khi hai người họ chiến đấu, những người khác ở tầng 1 không ai dám ra ngoài.

Ngay cả điện tâm đồ cuối cùng cũng trở lại bình thường.

Lần này giọng nói to hơn trước rất nhiều, Đường Minh Trạch đang ngủ có thể nghe thấy giọng nói đó.

Chương 138: Chương 138

“Không sao cả, tôi sẽ nói chuyện với bên đó, muộn vài ngày cũng không sao cả. Ngoài ra, phòng này là phòng đôi, tối nay cũng không có bệnh nhân nào cả nên cậu cứ nghỉ ngơi ở giường kế bên.”

Dương Minh Trạch xấu hổ cười, “Haha, anh tư giúp em đi vệ sinh liền.”

Nhìn thấy m.á.u của mình chảy vào cơ thể em gái mình, Dương Minh Trạch cảm thấy mối quan hệ của anh ấy với em gái ngày càng bền chặt hơn.

Và anh ấy cũng không biết ông ấy.

“Được rồi. “

Vừa ngửi nước khử trùng, không cần đoán cũng biết mình đang ở bệnh viện.

Nghe Đường Thành nói, Dương Minh Trạch nghĩ thầm, thật sự là vì cứu người.

Tất nhiên, anh ấy đã hào phóng cho bọn họ 5 đồng chỉ riêng chi phí đi lại.

Tần Sương cau mày, cho rằng cô như thế này không có người ở bên cạnh chăm sóc sao? Chú Đường có đáng tin cậy không vậy? (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô đoán tình huống này của cô khá đặc biệt.

Việc truyền m.á.u chậm trễ cũng là do em gái cô mắc bệnh sạch sẽ và không thích trên người có m.á.u của người lạ nên trì hoãn đến tận bây giờ.

Đường Thành nhìn thấy cảnh tượng khốc liệt như vậy, rất lâu sau ông ấy mới bình tĩnh lại được.

Đường Thành nhớ tới lời dặn của Tần Sương, lập tức gọi điện về quê.

“Hơn nữa với thân thủ của em gái cháu tốt như vậy, người bình thường căn bản không thể làm cho em gái cháu bị thương được, chẳng lẽ có người gây khó dễ gì chứ?”

Cô bám vào tường sau khi đi ra ngoài, Dương Minh Trạch lập tức đi tới đỡ cô nói: “Em gái, em lấy cái đèn pin này ở đâu vậy? Nó nhỏ quá, anh chưa từng nhìn thấy.”

Cũng may Tần Sương cũng kiên trì.

Xe vừa đến bệnh viện, Đường Thành yêu cầu dẫn bác sĩ giỏi nhất tới đây, lập tức tiến hành phẫu thuật cho Tần Sương.

Tần Sương: Anh có biết lịch sự không? Mạng của cô lớn lắm!

Sau khi Tần Sương được truyền máu, chức năng cơ thể của cô dần dần trở lại bình thường.

Giấc mơ là quỹ đạo trưởng thành của kiếp trước của cô, có bi thương, có buồn bã, có hoài niệm, có đau đớn, có niềm vui, đương nhiên cuộc chia ly cuối cùng là đau đớn nhất.

“...”

Có lẽ Tần Sương đã nhìn thấy ông ấy có chút lo lắng, động tác tay chân bắt đầu trở nên lộn xộn.

Nếu đợi thêm một chút, chắc chắn cô sẽ ướt quần.

Nghe được trong phòng trả lời, Tần Sương nhất thời không nói nên lời, người chăm sóc mình mà lại đi ngủ mất.

“Ừm, em còn một cái nữa, cái này vừa vặn cho anh đi đường vào ban đêm. Nếu hết pin thì tìm em.”

“Được rồi, chú đi đường cẩn thận.”

Đường Thành cũng không nói rõ mọi chuyện, ông ấy chỉ yêu cầu anh ấy lập tức vào trong thành phố ngay.

Cô mở mắt ra, nhìn vào căn phòng tối, cô suy nghĩ rất lâu mới nhớ ra mình đã bình phục vết thương trước khi hôn mê.

Sau đó màn hình thay đổi, hiển thị quỹ đạo phát triển của nguyên chủ.

Nếu không trốn thoát, có lẽ hôm nay anh ta sẽ phải nộp mình ở đây.

Đường Thành nhìn thấy người cũng không sao, liền lau mồ hôi lạnh trên trán.

Và cô nhớ rằng năm cô 6 tuổi, cô cũng mắc một căn bệnh hiểm nghèo.

“Hừm, ở phía nam có, anh thích thì quay về rồi em tặng cho anh.”

Nếu vừa rồi không phải dùng sức quá nhiều thì cô ấy đã không phải khổ sở như vậy.

Dù sao chỉ cần đưa anh ấy đi, có tiêu nhiều tiền hơn cũng không sao.

Hai lần trước đều là vì Hoắc Đình Xuyên nên bây giờ anh ấy đã yêu cầu em gái mình tránh xa họ ra.

Nhưng khi quan sát, cô phát hiện ra rằng bọn họ rất giống nhau khi còn nhỏ. Nguyên chủ chỉ hơi yếu đuối và chậm chạp sau khi lên 6 tuổi.

Nghĩ đi nghĩ lại, sau khi em gái anh ấy về nhà, bản thân anh ấy thật sự không thể lười biếng được nữa, anh ấy nên tập thể d·ụ·c buổi sáng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cứ như vậy, trước khi Dương Minh Trạch chưa kịp hỏi chi tiết tình hình thì người gọi đã cúp máy.

May mắn thay, vết thương ở chân trái lần này không làm tổn thương động mạch chủ hay xương. Ngoài việc mất m.á.u quá nhiều, cô có thể nghỉ ngơi sau khi xuất viện.

“...Cơ quan chứa nước tiểu!!!”

Nếu không phải bọn họ biết em gái đến đây làm phiên dịch thì anh ấy suýt chút nữa nghi ngờ em gái đến đây để làm vệ sĩ.

Nghe đến từ truyền máu, Dương Minh Trạch chen qua đám đông và lao vào.

“Ôi trời, chuyện đó để sau hãy nói. Hai người có cùng nhóm m.á.u không? Nếu cùng nhóm m.á.u thì nhanh đi truyền m.á.u đi, con bé đợi không kịp nữa rồi, có gì nói sau đi.”

Dù đã buổi chiều nhưng vẫn chưa có chuyến xe khách nào vào thành phố.

Nhưng thỉnh thoảng vẫn có những chiếc xe giao hàng chạy tới chạy lui.

Đường Thành thấy anh ấy hỏi câu này, ông ấy cũng trả lời: “Trên đường xảy ra tai nạn, con bé gặp phải đặc vụ của địch đang ám sát nên vô tình bị b.ắ.n vì đang cố cứu tài xế của tôi.”

Sau đó cô lại hét lên: “Có ai ở đó không? Tôi cần đi vệ sinh!”

Khi Dương Minh Trạch biết có người đang tìm mình, anh ấy nhanh chóng chạy đến đại đội bộ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 138: Chương 138