Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Thán Khảo Tra Tra
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 226: Chương 226
Ngô Địch thấy quả của mình và quà của họ không giống nhau, không biết tại sao trong tim cảm thấy hơi ấm áp.
Cho đến khi mặt trời sắp xuống núi, Tần Sương cuối cùng mới trở về căn nhà nhỏ đã lâu không gặp.
Nhưng chuyện thế này cũng không phải là chuyện gấp.
Hổ Tử đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của chị, ngẩng phắt đầu lên nhìn, sau đó đứng lên chạy như bay về phía Tần Sương.
“Anh Ngô Địch, khi em không ở nhà, anh phải chăm sóc tốt bản thân biết chưa? Đợi em quay lại sẽ mang cho anh đồ ăn ngon.”
“Đương nhiên là được, chị tới để đón em, em mau đi nói với anh Ngô Địch, chúng ta bây giờ đi luôn.”
Cho tới khi đã khát, mới mở miệng nói: “Khoảng thời gian này tớ không ở nhà, mọi người vẫn ổn chứ?”
Nhìn chị Sương lấy từ trong túi ra một đống đồ trang sức, Ngô Địch cũng có hơi nghẹn lời nói: “Đây đều là đồ của con gái, em ngại không dám đeo đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tuy là Bạch Linh Linh không phải là kiểu đại mỹ nhân, nhưng ở đây cũng được tính là viên ngọc bích trong hộ nhỏ.
“Thuận lợi, các em ở bên này vẫn tốt chứ, có đủ tiền tiêu không?”
Trẻ con không dễ gì được nghỉ, cô làm chị còn không ở nhà, cũng không biết bạn nhỏ có thấy trống vắng không.
Khi Tần Sương đến cửa nhà liền gọi: “Hổ Tử, chị về rồi.”
Tần Sương ở bên này đi thăm người lớn trong nhà xong, tối hôm đó cũng lên tàu đi luôn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cậu ấy cũng rất lâu rồi không gặp Tần Sương, trong lòng cũng rất nhớ nhung.
Hổ Tử từ sau khi được nghỉ, cả ngày ở trong nhà, lúc này đang ở cổng đếm kiến.
Càng đừng nói đến quà tặng, lần này cô đi ra ngoài thấy những đồ nghệ thuật này vừa rẻ vừa đẹp, mới mua về không ít. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đúng rồi, chị mang quà cho các em, đợi chị lấy ra cho em.”
Bây giờ cô chỉ muốn mau về nhà, sau đó tắm rửa ngủ một giấc.
Hổ Tử ra sức đóng gói hành lý của mình, vừa muốn ra cửa thì thấy Ngô Địch đi vào.
Đợi vào đến sân, không nói câu thứ hai lấy ấm nước uống ừng ực.
Dù sao muốn ăn thì lát nữa bắt sau là được.
“Ừ, chị cũng nghĩ vậy.”
Tần Sương ôm Hổ Tử, cười nói: “Xin lỗi, chị hơi bận, giờ không bận làm xong việc mới quay về, chị còn mang về rất nhiều quà, em nói với anh Ngô Địch một câu, chị đưa em về nhà chơi vài ngày rồi lại quay lại được không?”
Sau đó đợi đến thị trấn, Tần Sương liền trực tiếp đi đến nhà nhỏ bên này. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ôi, nói ra nghe thật dọa người, nhưng cho dù các anh không nói, tôi cũng phải tránh xa cô ta ra một chút, trông xấu như vậy, còn không biết ngại đến trước mặt tôi để có cảm giác tồn tại, thật không biết là có cảm giác ưu việt ở đâu.”
Cô ấy vội chạy nhanh tới hét lên: “Sương Sương, cậu về rồi à?”
Cô đi đường xa, lúc này vừa mệt vừa đói.
“Được rồi, cô ta như thế nào chúng ta không rõ, anh chỉ cần nhớ đừng gặp cô ta một mình là được, còn phải cách xa cô ta một chút, nhỡ ra thật sự đánh thuốc anh, cho anh vào bẫy, anh dù có không muốn cưới người ta cũng phải cưới.”
Chỉ đáng tiếc là người này tâm thuật bất chính, họ đã nhìn thấy rất nhiều những phụ nữ như vậy, tất nhiên tính cảnh giác cũng tăng lên nhiều.
Chúng em bên này rất tốt, chị Sương không cần lo lắng, chị vừa trở về vẫn còn chưa xuống nông thôn ạ?”
Nếu bây giờ chị Sương quay lại thì tốt rồi, chị ấy có nhiều ý kiến nhất.
Ngô Địch sờ vào đầu Hổ Tử, cười nói: “Được, anh ở nhà đợi em.”
Nhưng người này thật có nội tâm kiên cường hơn họ nghĩ nhiều, mấy ngày tiếp đó, bất kêt Hoắc Đình Châu đi tới đâu, người này cũng như miếng cao dán dính chặt lấy họ.
Chương 226: Chương 226
Ở đây toàn là trẻ mồ côi, có ăn có ở có quần áo mặc đã là hạnh phúc của chúng.
“Thật không? Em và chị về nhà à?”
Nhìn quen nhan sắc của Tần Sương, ánh mặt mỗi người cũng vô thức mà được nâng cao.
“Chị Sương, ở đây hiện nay có 27 người, tính cả sư phụ là 28 người.”
Còn về những người khác đều là mấy người ngủ chung một phòng.
Trên tàu đi về, Tần Sương cũng có hơi nhớ những người bạn của mình, cũng không biết mình đi lâu như vậy, mọi người sống như thế nào, có bị người ta bắt nạt không.
“Chị Sương, chị trở về rồi? Trên đường có thuận lợi không?”
“Được chị đưa em 30 chiếc, còn lại đều cho em, em hoặc là tặng cho người ta cũng tốt, những đồ này ở bên đây không có, em nếu như gặp được cô gái mà mình thích, thì tặng làm quà tặng cũng tốt.”
Anh ta hiện thay thật sợ những người phụ nữ này, cứ người nọ lại càng có vấn đề hơn người kia.
Sau đó ánh mắt tối lại, xem ra có một số việc phải đẩy nhanh tốc độ rồi…
Thấy Hổ Tử thích, cô cũng không nặng tay đánh c.h.ế.t thỏ.
Nên khi Tần Sương đi, cũng chưa có kết quả.
Tần Sương đưa Hổ Tử lên đường trở về thôn, trên đường còn thuận tay bắt được hai con thỏ.
Khi Hổ Tử tìm được Ngô Địch, vừa nói Tần Sương tới rồi, Ngô Địch cũng lập tức ngừng công việc trong tay, trực tiếp chạy ra.
Tần Sương lần này đi về phía nam mua rất nhiều đồ thủ công mỹ nghệ, đồ trang sức ở bên đó rất đẹp, nên cũng không chùn tay chút nào mà mua một đống về.
“Được rồi, được rồi, chị không nói nữa, tới đây cầm lấy này, xem Hổ Tử đã thu xếp xong chưa, chị muốn tranh thủ thời gian về, nếu không trời tối không dễ đi.”
Ngô Địch tai hơi đỏ, cậu ấy sẽ không thích cô gái khác.
Cô hiện chỉ muốn mau chóng về nhà, được ngủ ngon một giấc, còn có Hổ Tử cũng muốn đón sang để chơi cùng mấy hôm.
Ở đây người đông, nhưng là lão đại, cậu ấy chỉ cùng Hổ Tử ở trong một phòng đơn nhỏ, cũng không tính là lãng phí phòng.
“Các anh nói xem người phụ nữ này có thể bị bệnh thần kinh không?” Hoắc Đình Xuyên nói xong cũng hơi giật mình một chút.
Luôn là cái kiểu, anh không cần tôi tôi cứ đi theo các anh.
“Chị, Hổ Tử rất nhớ chị, chị sao giờ mới về.”
Sau đó, cho tới khi nhìn thấy hai hình bóng đi càng lúc càng xa, Ngô Địch mới quay người trở về nhà.
“Được rồi, đúng lúc em ấy còn có nửa tháng nghỉ, đợi khai giảng thì quay lại ạ.”
“Đồ ngốc, chị mua cho em là mặt dây chuyền nam, không giống với họ, em tính xem bên này có bao nhiêu người, chị đếm ra cho em, mỗi người một cái, coi như là món quà nhỏ của chị.”
Khi Viên Viên làm việc xong trở về, thấy ở công có hai người một lớn một nhỏ, nhìn kĩ thì là Sương Sương.
Ngô Địch nhận quà, rồi quay người về phòng của mình và Hổ Tử.
Cô ấy bị dày vò trên đường, cho dù sức khỏe tốt đến đâu, thì lúc này cũng đã hơi mệt mỏi.
“Ừ, chị vừa xuống xe liền đến đây, trước đây không phải đã hẹn là sẽ cùng chơi với Hổ Tử mấy ngày à, kết quả đột nhiên có việc, lần này quay lại, chị phải thực hiện bù lời hứa, nếu không Hổ Tử chắc chắn sẽ đau lòng buồn bã.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tần Sương quay đầu nhìn thấy Viên Viên, cười trả lời: “Ừ, tớ về rồi, chúng ta vào nhà rồi nói tiếp.”
Việc của Tần Phong ở bên này đã đàm phán xong với lãnh đạo bên trên, còn về kết quả thế nào, hiện nay cũng chưa có.
Ba ngày sau xuống tàu, Tần Sương bàn giao nhiệm vụ lần này với Đường Thành, rồi trực tiếp xuống nông thôn trong hôm đó.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.