Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 228: Chương 228

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 228: Chương 228


Tuy hiện giờ tính tình cô rất tốt, nhưng cũng không phải là thánh mẫu, cô có thù tất báo.

“Thanh niên trí thức Tần, cái miệng rộng nổi tiếng của người này, nói chuyện thiếu suy nghĩ, lời nói ra khó nghe, cháu vẫn đừng nên nghe thì hơn, tránh làm bẩn lỗ tai.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Những thôn dân làm việc xung quanh nhìn thấy thanh niên trí thức Bạch lại khóc rồi, cũng mang một khuôn mặt cạn lời.

Đại đội trường thấy cô quả thực không có việc gì làm, liền nói: “Đi làm cỏ đi, điểm tròn 8 công điểm, còn nữa trong đội gần đây không có chất béo gì, cháu có thể giúp chú đội trưởng bắt một con lợn rừng về cho mọi người cải thiện việc ăn uống không? Chú đội trưởng cũng không lấy không, chú sẽ bảo họ đổi công điểm cho cháu, cháu thấy thế nào?”

“Ai trả lời thì là nói người đó.”

Hoắc Đình Xuyên không thèm nhìn Bạch Linh Linh một cái, đi với Tần Sương rời khỏi đó.

Nhưng còn chưa đi sang, thì từ xa đã nhìn thấy có người đang quấn lấy chú em chồng.

“Ừ, không làm nữa.”

Chuyện này nếu như người khác nói, cô thật sự sẽ không cho người ta mặt mũi, nhưng đại đội trưởng là lão đại, sau này còn cần ông ấy viết thư giới thiệu cho cô, nên chút mặt mũi này cô vẫn cần phải cho ông ấy.

“Hức…tôi sẽ kiện cô, cô lại đánh tôi.”

May là làm cỏ cũng không phải là việc nặng, đợi cô làm xong việc, thì tìm người ghi công điểm hoàn tất đăng ký là đi tới ruộng bên cạnh tìm người.

Cô nói xem cô chọc ai không chọc, lại chọc một người mà cả thôn này đều không dám chọc, đây không phải là đưa đầu ra cho người ta nắm sao?

Liền mở miệng lần nữa: “Như vậy đi, mấy người lần trước chú đều gạt ra, không đổi cho bọn họ có được không? Cho chú chút mặt mũi, dù sao đại đa số người vẫn là tốt, mọi người không thể nào đánh đồng tất cả đúng không?”

Bạch Linh Linh thấy cô nói mình như vậy, lập tức ánh mắt hung ác nhìn cô, “Anh ấy là của tôi, tôi đánh c.h.ế.t con hồ ly tinh cô!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Bất kể nói thế nào, Hoắc Đình Xuyên cũng là em chồng của mình, mình bắt nạt thế nào cũng được, người khác muốn thò tay vào, cũng phải hỏi xem cô có đồng ý không. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hoắc Đình Xuyên măt trừng miệng há, giơ ngón tay cái lên, “Đúng là chị Sương của em, nếu không phải đối phương là nữ, em đã sớm muốn động thủ rồi, thật sự là phiến c.h.ế.t em.”

“Được rồi, đi thôi.”

Tần Sương từ biệt đại đội trưởng, đi về phía ruộng bắt đầu làm việc.

“Bốp~!”

“Cô….cô sao có thể nói tôi, hức….cô bắt nạt người ta!”

Tần Sương nhìn quả phụ Vương, nghi ngờ nói: “Thím nói chuyện thị phi sau lưng cháu? Đã nói những gì ạ, có thể nói trước mặt cho cháu nghe không.”

“Cô chính là đóa hoa trắng nhỏ đó à?”

Loại người như bà ta chính là mềm nắn rắn buông, ai không biết thanh niên trí thức Tần rất biết đánh, không ai dám chọc cô.

“Được rồi, nghe theo chú ạ, mấy người đó nếu như kiếm chuyện, thì cứ nói như cháu nói vậy, s·ú·c sinh không xứng ăn thịt!”

“Được, đợi lát nữa cho hai người Hoắc Đình Xuyên và Dương Minh Trạch đi với cháu là được, những người khác đi chỉ kéo chân, không cần đâu ạ.”

Nhìn bóng hai người rời đi, Bạch Linh Linh ôm mặt, vẻ mặt lửa giận không cam chịu, giống như ác quỷ.

Quả phụ Vương thấy Tần Sương nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng cũng có hơi rụt rè.

“Hừ, chính là đánh cô, thứ không biết liêm sỉ, còn để tôi nhìn thấy cô quấn lấy Đình Xuyên, tôi sẽ cởi hết quần áo của cô treo lên cây đại thụ ở cổng thôn, hừ!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ừ, thực sự đầu óc có bệnh, còn bệnh không nhẹ, giống mấy người bị bệnh thần kinh vậy, em phải cẩn thận.”

“Bốp~!”

Cô thật không biết có người lại dám nói chuyện thị phi của mình.

“Tốt lắm ạ, tối qua cháu về muộn, không đến quấy rầy chú, chú xem hôm nay cháu làm việc gì ạ.”

“Cô nói ai?”

Cô lập tức gọi lớn: “Đình Xuyên, đừng làm nữa, lên núi với chị.”

“Đúng vậy, ai không biết là chuyện bà nói sau lưng về Tiểu Tần đều không đúng chứ.”

“Ừ, gọi anh tư của chị nữa, ba người cùng đi, giúp cho thôn bắt lợn rừng, chúng ta trước tiên về nhà lấy công cụ rồi đi.”

“Ha ha, đừng nghe họ nói bậy, tôi không nói gì hết, phải làm việc rồi, mọi người bận đi…” Quả phụ Vương nói xong liền xách cuốc rời khỏi đây.

Đặc biệt là thấy quan hệ của cô ấy và Hoắc Đình Xuyên tốt như vậy, càng không nhịn được mà hỏi: “Cô là ai? Cách xa anh Đình Xuyên một chút! Anh ấy là của tôi.”

Bạch Linh Linh nhìn Tần Sương đột ngột xuất hiện, thấy cô đẹp như tiên nữ, trong lòng lập tức đố kị không thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 228: Chương 228

“Ha ha, vậy có phải hôm nay em không cần làm việc không?”

Tần Sương vừa nghe việc này, hơi cau mày đáp: “Cũng không phải là không được, chính là mấy người cặn bã lần trước cháu thật sự không muốn cho họ ăn, cả một đám người không có lương tâm, cháu thà là cho c·h·ó ăn.”

Cô ấy một tháng không xuống ruộng, nay đột nhiên đi làm đồng, cũng thấy hơi xa lạ.

“Quả phụ Vương không biết nói chuyện thì đừng nói, miệng ăn bánh rồi lại làm sao thế?”

Thôn dân xung quanh thấy thanh niên trí thức Tần hung dữ như vậy, cũng hơi đồng tình với Bạch Linh Linh.

Nghe thấy tiếng Tần Sương, Hoắc Đình Xuyên vẻ mặt vui mừng, liền đi đến chỗ cô, “Chị Sương, chị sao lại đến đây? Chúng ta lên núi đi săn à?”

Tần Sương thấy tẻ nhạt, liền chào các thím, rồi xách cuốc đi tìm đại đội trưởng.

“Đi, không thèm để ý cô ta, muốn tìm c.h.ế.t thì chị tới tiếp, dù sao cũng đang rảnh không có việc làm, lấy đó làm vui vậy.”

Tần Sương ngước nhìn, đánh giá người phụ nữ trước mặt, thấy cô ta trông cũng bình thường, cũng không biết lấy đâu ra can đảm mà nói chuyện với cô như vậy.

“Cô, cô lại dám đánh tôi?”

Trong lòng cô nghĩ, người phụ nữ này đến tám phần là đóa hoa trắng mà Viên Viên nói.

Đại đội trưởng thấy cô quay lại, cũng cười nói: “Tiểu Tần quay lại rồi à? Trên đường có bình an không?”

“Chị Sương, người này đầu óc bị bệnh, chúng ta mau về nhà đi, cũng không biết sao mà lắm nước mắt thế, nói khóc là khóc ngay.”

“Được rồi, vậy cứ như thế nhé, đi làm việc thôi.”

Có thể nhìn người già c.h.ế.t trước mặt bọn họ mà không ra tay, người như vậy cô thật sự nhìn không thuận mắt.

“Hừ, một con nhãi con, các bà đúng là c·h·ó l.i.ế.m nịnh bợ, thật không biết xấu hổ!” Quả phụ Vương châm biếm nói.

“Đi, về nhà, cô ta muốn kiện thì đi kiện, đúng lúc tôi cũng kiện cô ta tội lưu manh.”

Còn đại đội trưởng thấy cô nói vậy, biết là lần trước mấy thôn dân đó đã chọc giận Tiểu Tần.

Tần Sương thấy cô ta giơ tay muốn đánh mình, khóe miệng cũng cười châm biếm.

Hai tiếng bốp vang lên rõ ràng, Bạch Linh Linh khuôn mặt không thể tin được nhìn Tần Sương.

“Hừ, nhìn tướng mạo cô vô vị, muốn thân hình không có thân hình, da không trắng bằng tôi, cũng không biết lấy tự tin từ đâu ra mà quyến rũ Hoắc Đình Xuyên, sợ là nằm mơ giữa ban ngày còn chưa tỉnh?”

Cô vẫn chưa trả phép, lần này quay về cũng phải nói với người ta một tiếng, cũng thuận tiện nhận công việc để làm.

Bạch Linh Linh thấy cô phách lỗi như vậy, cũng hét to tiếng: “Cô là ai, nếu như cô cứ lo chuyện bao đồng, cô mới là đóa hoa trắng nhỏ!”

“Đúng, vẫn là đừng nên nghe thì hơn, khó nghe.”

“Thật sự đã cho cô mặt mũi rồi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 228: Chương 228