Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 233: Chương 233

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 233: Chương 233


“Em biết rồi, trước tiên xử lý vết thương của Ngô Địch đã, sau đó anh ở lại đây canh chừng, em đi tìm người quen hỏi tình hình thị trấn gần đây.”

Thảm nào cô cả ngày bôn ba khắp nơi kiếm tiền, thật vất vả cho cô.

“Em gái, chúng đã đắc tội người ta nhiều rồi, chúng ta thì không sợ nhưng Viên Viên mỗi ngày đều lên núi lấy bèo, có thể xảy ra chuyện không?”

“Đang ở đâu?” Tần Sương nói.

Đình Xuyên nghe xong, chỉ đành buồn bã nói: “Được rồi, vậy hai người chú ý an toàn.”

Đứa bé này rút cuộc phát hiện ra cái gì hoặc là đắc tội ai, mà bị làm ra thê thảm như vậy.

Vẫn phải đợi Ngô Địch tỉnh rồi, mới có thể biết đối phương là ai.

Phong Tứ thấy cô hỏi vậy, liền biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi.

Từ hôm đó người dân trong thông ngoài việc e sợ thanh niên trí thức Tần ra, họ còn e sợ cả thanh niên trí thức Mục nữa, thực ra nữ đồng chí này hơi dữ dội, nói không chừng là nội tình nhà họ người này cũng biết một chút rồi.

“Tôi hôm nay tới là muốn hỏi anh, gần đây trên thị trấn có người nào mới tới không? Hoặc là có thế lực nào mới tới?”

“Vâng, Tô Lăng em đi đun ít nước nóng, lát nữa làm sạch miệng vết thương, phải thay quần áo cho cậu ấy, còn phải cho người nấu sẵn cháo, nếu như người tỉnh rồi, thì có thể ăn một chút.”

Tần Sương xử lý xong ở bên này, trời cũng đã tối.

Cô không tin, mấy người đó còn dám tới tìm c·h·ế·t.

“Vâng, trong nhà vừa hay có không ít đại táo và đường đỏ, đủ để giúp cậu ấy phục hồi nguyên khí.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Dù sao Ngô Địch ít nhiều cũng có công phu quyền cước, cho dù không đánh nổi, thì chạy trốn cũng không có vấn đề gì. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Với cả vết thương hơi nhiều, buổi tối có thể phát sốt, anh mua cả thuốc hạ sốt và rượu trắng về nữa.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Xem ra sau này anh ấy cũng phải bỏ ra một phần sức lực giúp em gái.

Ngửi thấy mùi m.á.u tươi trong phòng, Tần Sương hơi chau mày.

“Vâng, bây giờ em đi.”

“Ừ, khi chị không ở nhà, các em cũng phải cẩn thận những người kia, chờ có đi một mình.”

Đợi đi qua rừng là đã đến ngôi nhà nhỏ kia.

Mà bên này khi Dương Minh Trạch mua một đống thuốc về, anh ấy liền phát hiện phía sau hình như có người theo dõi anh ấy.

Mục Nghiệp Kiêu: “………” Vậy thì không cần đầu! Thật là cảm ơn!

Vu Viên Viên dắt Hổ Tử ra, cũng cười nói: “Sau này Kiêu Kiêu chính là thần tượng thứ hai của tớ!”

“Ừ, anh từ bệnh viện về thì bị người ta theo dõi.”

Ở nơi lớn như thị trấn này, nếu có người lạ xuất hiện, chắc chắn không giấu nổi cặp mắt của Phong Tứ.

Dương Minh Trạch gật đầu, “Được, bây giờ anh đi mua, sẽ nhanh về thôi.”

Người phía sau anh đi tới nơi anh ẩn nấp, phát hiện người mình theo đôi mất dấu, cũng mở miệng chửi lớn: “Đen đủi, chạy nhanh thật!”

Hoắc Đình Xuyên không quen anh ta, nhưng lại quen Ngô Địch, vừa nghe cậu ấy xảy ra chuyện, cũng vội nói: “Mau vào đây nói, rút cuộc xảy ra chuyện gì?”

Dương Minh Trạch bịt miệng, không dám động đậy, sức mạnh của anh ấy không ra sao, nếu gặp đối phương mạnh hơn, vậy thì đoán rằng mình sẽ xui xẻo.

“Nhưng không sao, dù sao tớ cũng đắc tội rồi, đều nói là một con chấy cũng ngứa, một đàn chấy cũng ngứa, c.h.ế.t từ từ là được.”

Người của cô cũng dám động vào, thật sự là muốn tìm c·h·ế·t.

“Đừng, em khắc chị, em vẫn nên ngoan ngoãn coi nhà đi, muộn nhất là chiều ngày mai sẽ trở về, nếu như thuận lợi thì sáng sớm mai sẽ trở về.”

“Vậy anh có cắt đuôi được mới quay về chứ?”

“Đúng, nếu không đã sớm trở về rồi.”

Mà nhà những người bị vạch trần chuyện xấu đi, gần đây cũng gà bay c·h·ó sủa.

Cô cảm thấy chuyện Ngô Địch Bị thương chắc không phải do người bình thường làm, nói không chừng đứa bé này đã phát hiện ra cái gì.

Sau khi mở cửa thấy một người lạ, “Anh tìm ai?”

Lúc này Dương Minh Trạch mới biết em gái lại bí mật nuôi dưỡng nhiều cô nhi như vậy.

“Hai ngày tới đi, tôi trước tiên giải quyết hết việc trong tay rồi nói tiếp.”

Tần Sương sau khi trở về thôn, hàng ngày ngoài việc đi làm thì đưa Hổ Tử đi khắp núi chơi.

Cô lập tức đứng dậy nói: “Anh tư và em đi một chuyến lên thị trấn, Đình Xuyên nếu tối nay hai bọn chị không trở lại, ngày mai em đi xin nghỉ phép một ngày giúp bọn chị.”

Cô quen đường quen nẻo tới bên ngoài nhà Phong Tứ, nhào người một cái nhảy vào trong sân.

Tần Sương vừa nghe nói đã bị thương, tất nhiên cũng không thể ngồi yên.

“Chị Sương, em với chị đi đi!

Tần Sương nhìn người có sắc mặt trắng bệch, trong lòng có một khối lửa giận không có chỗ để giải phóng ra.

Mọi người: …….Ha ha ha ha ha ha!

Thấy người ta đi hết rồi, trận hôm nay không cần đánh, Tần Sương chỉ đành đóng cửa, đi về ăn tối.

Chính lúc cô đang muốn ra ngoài xem xem, thì cuối cùng Dương Minh Trạch vô cùng lo lắng đi vào phòng.

Dù sao có thể sống trong môi trường độc đáo của chợ đen thì không thể có đôi mắt mù.

“Rất tốt, nhưng lô hàng lần trước sắp xuất xong chưa, cô khi nào lại cho tôi một ít.”

Anh ấy thở gấp, “Em, em gái, có người theo dõi, dọa c.h.ế.t anh rồi! Phù!”

Dương Minh Trạch tuy là không tiếp xúc nhiều với Ngô Địch, nhưng mọi chuyện bên này đều do cậu ấy phụ trách, nếu nói không tức giận là không thể.

Xem ra sắp tới cô ấy ấy phải đi một chuyến chợ đen, hỏi Phong Tứ xem bên này dạo gần đây.

Đương nhiện họ không phải là sợ hãi cô mà là từ sau ngày đó, rất nhiều bà thím buôn chuyện đều không dám nói linh tinh.

Hiện nay tình hình này cơ bản không thể trực tiếp về ngôi nhà nhỏ, nếu không chuyện trả thù Ngô Địch là chuyện nhỏ, mà những đứa trẻ kia có thể sẽ gặp tại họa.

Chương 233: Chương 233

Nếu không phải cậu ấy mạng lớn trốn trở về, nói không chừng hiện nay chỉ có đi nhặt xác thay cho cậu ấy.

Tô Lăng bưng nước ấm vào phòng sau, Tần Sương bắt đầu làm sạch những vết bẩn trên người Ngô Địch, cả người trừ để lại một cái q**n l*t, còn đều bị Tần Sương c** s*ch hết.

Tối hôm đó, bọn Tần Sương đang ăn tối, đột nhiên có người đến gõ cửa, hơn nữa gõ rất gấp gáp.

“Ha ha, tôi chẳng phải là đã đi quen rồi ư, nhưng bên chỗ ông gần đây vẫn tốt chứ?”

Sau đó chạy như bay trở về.

Đến ngôi nhà nhỏ, đúng lúc thấy một bầy trẻ đang chơi trong sân, những đứa bé này có đứa biết Tần Sương, cũng có đứa không biết.

Hoắc Đình Xuyên nghe xong, đặt bát cơm xuống đứng dậy đi ra mở cửa.

“Chào các em, đi chơi đi, chị đi thăm Ngô Địch.”

Cô ấy đi tới xem vết thương của Ngô Địch, may mà chỉ bị thương ngoài da, nhưng bị mất m.á.u quá nhiều, mà tay nghề băng bó này một lời khó nói hết.

Tần Sương nhớ đến thương thế của Ngô Địch, Tô Lăng dẫn họ đến cửa phòng, rồi để họ đi vào.

Lập tức không giấu giếm nói luôn: “Cô đừng nói nữa, thật sự có một thị trưởng mới, người này tới để mạ kim loại, nhưng tôi tiếp xúc người này một lần, không phải là người lương thiện đâu.

Tần Sương thấy có người tới lập tức hỏi: “Ngô Địch xảy ra chuyện gì?”

Lại nghĩ tới Ngô Địch bị thương, trong lòng nghĩ những người này không phải đang tìm cậu ấy chứ.

“Được rồi, nghĩ nhiều như vậy làm gì, bao nhiêu chuyện xấu đều vạch trần ra rồi, họ cho dù muốn tìm c·h·ế·t, cũng phải xử lý xong chuyện trong nhà mới được, nói không chừng bởi vì những chuyện này mà còn có thể quấy rầy tới mấy nhà đó.”

“Xin hỏi chị Sương ở đây đúng không? Ngô Địch xảy ra chuyện rồi!”

Trong mấy dưa vừa nãy có mấy người không sạch sẽ, cô không tin, mấy người phụ nữ có thể nhẫn nhịn, còn về chuyện cắm sừng trừ khi nhận mình là rùa đen.

Xem ra sau ra ra cửa đều phải kết đoàn mà đi, nếu như đi một mình, anh cảm thấy chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Nhưng vẫn phải nói với Mục Nghiệp Kiêu, sau này đừng có lời nào cũng nói ra, làm cho cô lúc nãy bối rối gần c·h·ế·t.

Nhìn thấy đều là vết dao, trong lòng nghĩ ai mà lợi hại, lại có thể làm bị thương tới mức này.

Còn về Bạch Linh Linh, cô hiện giờ chỉ chờ cô ta ra tay, sau đó đưa người đi tìm c.h.ế.t luôn.

Khi cô xuất hiện trước mặt Phong Tứ, Phong Tứ vô cùng điềm tĩnh.

Tất nhiên là đến lúc phải học, thì lớn nhỏ đều phải cố gắng như nhau.

“Theo dõi?”

“Chị yên tâm, chúng em sẽ cẩn thận.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Họ chỉ muốn tới kì thi đại học trở về thành phố mà thôi, kết quá là có người lại không muốn cho họ yên tĩnh, chuyện của một Bạch Linh Linh còn chưa giải quyết, đến nay lại kéo theo những thù hận mới.

Tô Lăng thấy bọn chúng ngẩn người ra, vội nói: “Đây là chị Sương, là chủ nhân của ngôi nhà này, cũng là người vẫn luôn bỏ tiền ra để nuôi dưỡng chúng ta, các em sau này phải ghi nhớ cảm ơn.”

“Được, sáng mai anh cõng cậu ấy về, đúng lúc trong thôn mua được hai con gà mái để cho cậu ấy hầm canh bồi dưỡng.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau đó cô nhanh chóng rửa ráy, bôi thuốc và băng bó vết thương, sau khi xử lý xong cô mới đứng lên vừa rửa tay vừa nói: “Anh Tư, Ngô Địch đoán rằng đã trêu chọc người nào, sáng mai sẽ đưa cậu ấy về để dưỡng thương, để cậu ấy dưỡng thương ở đây em không yên tâm.”

“Được.”

“Hơn nữa trong chơ đen gần đây thực sự có nhiều gương mặt lạ, nhưng tôi cho người đi điều tra, thì không tra được gốc gác của họ, chỉ có thể tìm thấy nơi họ dừng chân trước đây, tất cả những điều tôi biết chỉ có vậy.”

“Sương gia, buổi tối xuất quỷ nhập thần, không đi cửa chính, cô là dọa tôi c.h.ế.t thì mới vui phải không?”

Anh ấy rẽ trái rẽ phải, cho đến khi rẽ vào một nơi có bụi có, liền nấp vào đó.

“Chào chị Sương.” Các em đồng thanh trả lời.

Quỷ mới biết người này lúc nào lại nổ ra dưa kinh thiên động địa.

“Không lấy nữa, ngày mai cùng đi làm việc với chúng ta, có thể làm bao nhiều thì làm bấy nhiêu, dù sao có em ở đây, mọi người không thể c.h.ế.t đói được.”

Cùng với chỗ dưa nóng hổi kinh người của thanh niên trí thức Mục, hai ngày này trong thôn vô cùng náo nhiệt.

Tần Sương thấy anh Tư đi rất lâu chưa trở về, trong lòng nghĩ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.

Cô ngụy trang cho mình, rồi nghênh nganh đi tìm Phong Tứ.

Tô Lăng là chạy từ đường lớn tới, khi quay về Tần Sương dắt cậu ấy đi theo đường nhỏ.

Dương Minh Trạch thấy hai người họ nói vậy, cũng bất lực đỡ trán.

“Chị Sương, anh Ngô Địch hôm nay ra ngoài làm việc, sau khi trở về cả người bị thương, hiện nay hôn mê bất tỉnh, trước khi ngất đi cũng không để chúng tôi đưa vào bệnh viện, chúng tôi chỉ có thể băng bó đơn giản cho anh ấy rồi đến tìm chị.”

Nhìn thấy trên người trên dưới có khoảng 8 vết thương to nhỏ, ánh mắt Tần Sương vô cùng âm trầm.

Cô nói với Dương Minh Trạch: “Anh Tư, anh bây giờ đi đến bệnh viện xem có thể mua một ít thuốc trị thương và vài gạc về không, vết thương của cậu ấy phải băng bó lại.”

Đợi người đi được một lúc, anh ấy mới trèo từ bụi cỏ ra ngoài.

Sau khi sắp xếp cho mấy người xong, Tần Sương mởi mở một vết thương để quan sát.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 233: Chương 233