Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Thán Khảo Tra Tra
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 56: Chương 56
Nhưng chỉ nhẹ nhàng hôn hạrốt cuộc bên ngoài còn có người.
Chị dâu nói cái gì đều đúng, cậu ấy hỏi chính là dư thừa.
“Đã biết, nhanh lên xe đi.”
Nhìn ánh mắt ai oán của Hoắc Đình Châu, Tần Sương bất đắc dĩ thở dài: “Chờ em một lát.”
“Được!”
Tần Sương buồn cười nói: “Các cậu không cần vẻ mặt này được không, cái này chính là bảo bối, tôi có nhiều như vậy, đều chia sẻ cho các cậu.”
Vừa ăn vừa nói: “Thật ngon, vẫn là hương vị kia.”
Hoắc Đình Xuyên yếu ớt hỏi: “Chị dâu, cái này thật sự có thể ăn sao? Ăn xong sẽ không treo chứ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hắc hắc, tức c.h.ế.t cậu!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chờ anh hôn xong rồi, nói: “Đây mới là phương thức cáo biệt, biết không?”
Mà Tần Sương về phòng, đã bắt đầu xem ở thương thành.
“Ừ, đi thôi, em sẽ viết thư cho anh.”
“Đương nhiên quan trọng nhất chính là, phải nhớ đến anh biết không?”
Đương nhiên hương vị bên này, hai anh em Hoắc Đình Châu cũng ngửi thấy được.
Tâm tình cuả Tần Sương tốt, ngay sau đó vung bàn tay lên: “Giữa trưa ăn bữa tiệc lớn, vừa lúc cho bạn trai mới ra lò của tôi một bữa tiệc tiễn biệt.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“A, ta bún ốc một đi không quay lại.”
Lại nói lần nữa: “Nhất định phải nhớ anh biết không? Anh trở về sẽ báo cáo yêu đương.”
Khi trước mặt năm người đều đặt một chén mì lớn ở trước mặt, trừ Tần Sương ra, những người khác đều là vẻ mặt táo bón.
Sau đó cũng là hào phóng nói: “Chúng tôi xác thật kết giao, về sau Hoắc Đình Châu chính là đàn ông của tôi.”
Hoắc Đình Châu đi đến bên ô tô, xoay người sờ tóc Tần Sương.
Hơn nữa chị Sương cũng vậy, không thể treo anh trai cậu ấy một đoạn thời gian lại đồng ý sao?
Tần Sương mở cửa, xách theo cái rương nói: “Cho, trở về tự mình chậm rãi xem.”
Vu Viên Viên: “Đúng vậy, hối hận cũng không còn kịp nữa rồi, hiện tại chính là nhổ ra, có thể cậu cũng sẽ không muốn.”
Mục Nghiệp Kiêu: “Chúc mừng Sương Sương, tráng niên yêu sớm.”
Hoắc Đình Châu nhìn hai người đùa giỡn, trực tiếp ngắt lời nói: “Sương Sương, chờ lúc anh đi, em phải nhớ kỹ viết thư cho anh biết không? Trong nhà có việc nặng việc dơ gì em để cho Đình Xuyên làm, nó da dày thịt béo, không sợ mệt.”
“Đã biết, anh yên tâm về đơn vị đi, em còn nhỏ, không cần lo lắng cho em, hơn nữa ở đây còn có nhãn tuyến, có gì lo lắng.”
Mọi người tập thể lắc đầu, tỏ vẻ chưa từng ăn.
Nghĩ lần đầu tiên có bạn trai, hình như xác thật phải đưa lễ vật tương đối tốt.
Mà Vu Viên Viên và Mục Nghiệp Kiêu lại là một bộ dáng quả nhiên như thế.
Ba người khác nhìn bọn họ ăn ngon như vậy, từng người cũng cầm lấy chiếc đũa nếm thử ăn một miếng.
Hoắc Đình Xuyên: “Chúc mừng chính tôi, mừng vì tìm được một chị dâu.”
Cảm giác chính mình không phải tìm chồng, mà là tìm người ba.
Cho chút nhan sắc, đã mở phường nhuộm.
Chương 56: Chương 56
Hoắc Đình Châu làm lơ em trai xem thường, nói tiếp: “Anh thật sự phải đi, không tiễn anh sao?”
Sau đó, cô ôm nguyên liệu nấu ăn đi phòng bếp.
Tần Sương trợn trắng mắt: “Vu Viên Viên, cậy có thể không cần ghê tởm tôi hay không?”
Chỉ tiếc cô chỉ biết ăn, không biết làm.
Tần Sương cạn lời, đành phải nói: “Vậy tôi ăn, các cậu hãy chờ xem, chờ lạnh thì không thể ăn.”
Quả nhiên đàn ông không thể cho sắc mặt tốt.
“Còn có, không muốn làm công thì không đi, anh có thể nuôi nổi em.”
Nhìn Tần Sương đứng dậy về phòng, anh đã biết Sương Sương khẳng định chuẩn bị lễ vật cho anh.
Khó chịu, nấm hương...
“Em hỏi ạm? Anh cũng không rõ ràng lắm, dù sao Sương Sương nói là mỹ thực, vậy khẳng định chính là có thể ăn.”
Hoắc Đình Châu và Hoắc Đình Xuyên mới phản ứng lại.
Khi cấp dưới của Hoắc Đình Châu thấy lão đại nhà mình bị một người con gái đưa ra, đôi mắt đều phải mở thật to.
Hoắc Đình Châu tiếp nhận cái rương, không nỡ nhìn Tần Sương.
Hoắc Đình Xuyên trợn trắng mắt, nghĩ thầm anh trai thật là không thể nghĩ.
Hoắc Đình Châu buồn cười nói: “Đừng thương cảm, thương cảm chúng anh cũng ăn, hơn nữa chúng anh thối với em không được sao?”
Nhưng đàn ông chính mình chọn, cô cũng chỉ có thể sủng.
Nếu như bị bọn họ hỏi, cô nói là bạn cho.
Vu Viên Viên: “Chúc mừng Sương Sương, mừng có được soái ca.”
“Khụ... Không phải xe đón anh còn chưa tới sao?”
Cho đến khi Tần Sương đi ra gọi: “Ăn cơm.”
Người làm công không cần mặt mũi sao?
Quả nhiên ngửi thì thối, ăn thì không thối, hơn nữa hương vị này anh vẫn là lần đầu được ăn, xác thật rất thơm.
Sau đó thừa dịp không chú ý, cúi đầu hôn lên.
Lúc sau tay Vu Viên Viên làm, Mục Nghiệp Kiêu nhóm lửa, Tần Sương chỉ huy.
Cho đến khi ăn xong cơm trưa, Tần Sương mới lại mở miệng nói lần nữa: “Hôm nay các cậu xem như chiếm đại tiện nghi, vốn tôi muốn giữ cho chính mình ăn, chỉ sợ các cậu ghét bỏ hương vị kia.”
Tần Sương vuốt môi, bất đắc dĩ nói: “Đã biết, em tiễn anh, đi thôi.”
Nghĩ thầm những thứ này hẳn là đủ rồi đi, thật sự không đủ, vậy trở vè lại đi gửi qua bưu điện cho anh.
Đương nhiên đóng gói tiêu hủy toàn bộ ở trong phòng.
Kết quả, nhấm nuốt hai cái, đôi mắt sáng lên.
Hoắc Đình Châu thấy người đón anh tới, lúc này mới đi đến cửa phòng Tần Sương nói: “Sương Sương xong chưa, anh phải đi rồi.”
Đồ thối như vậy, xác định có thể ăn?
Chỉ là có hơi đáng tiếc, cải thìa nhà mình còn chưa nở hoa, đã bị heo bắt đi rồi.
Hoắc Đình Châu: Ý của anh chẳng lẽ em không hiểu sao? Chẳng lẽ không có lễ vật gì sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Hoắc Đình Xuyên ( vô tội nằm cũng trúng đ·ạ·n ): Hai người nói chuyện thì cứ nói, nhắc đến cậu ấy làm gì, thật là.
Mà Tần Sương thấy Hoắc Đình Châu khoe khoang như vậy, cũng là có chút bất đắc dĩ.
Hoắc Đình Xuyên có chút mê mang hỏi: “Anh trai, chị dâu sẽ không làm vỡ WC chứ? Sao thối như vậy?”
Cô dứt lời, cầm lấy chiếc đũa, cúi đầu ăn.
Tần Sương trở lại phòng, từ thương thành mua mấy túi bún ốc, cô muốn mời bạn bè nếm thử.
“Anh thật sự phải đi rồi.”
Tần Sương nuốt miến trong miệng xuống, nói: “Cái bún ốc này chính là đặc sắc ở điểm này, chẳng lẽ các cậu chưa từng ăn đậu hủ thúi, cái kia cũng là ngửi thì thối, ăn lại thơm.”
Hoắc Đình Châu thấy Sương Sương ăn ngon như vậy, không giống làm bộ, nghĩ thầm nếu không thử xem?
Kết quả chính là, mọi người đều cúi đầu ăn.
Không đợi cô để xong, đã nghe thấy tiếng ô tô bên ngoài truyền đến.
Dù sao cô thường xuyên ra cửa, ai cũng không biết chi tiết về cô.
“A, chị dâu, cái này ăn thật ngon, vì sao thối như vậy, ăn lại không có mùi thối?”
Sau đó cầm lấy chiếc đũa, cẩn thận gắp một sợi đưa vào trong miệng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hoắc Đình Xuyên: Em cảm ơn anh...
Hoắc Đình Châu đau gan, tiểu không lương tâm này, anh đều phải đi rồi, không thể tỏ vẻ sao?
Chính là chờ lên nồi, Vu Viên Viên và Mục Nghiệp Kiêu có chút hoài nghi nhân sinh.
“Thôi, coi như tôi chưa nói, nhanh ăn đi, nhiều như vậy, muốn ăn phải chờ bạn tôi trở lại.”
Tần Sương đỡ trán, thiếu chút nữa quên mất, bên này không có.
Đương nhiên cô chỉ là chỉ huy, để cô động thủ thì thôi, cô sợ đốt phòng bếp.
Sau đó ăn một miếng to tiếp theo.
Lật đến lật đi, mua một đồng hồ nam, một dây lưng, còn có một ít đồ ăn vặt, dùng rương nhỏ của mình, đóng gói một đống cho anh, ngay cả thịt hươu khô lúc trước cũng để không ít.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.