Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 63: Chương 63

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 63: Chương 63


Ngô Địch nghe thấy tiếng gọi, lúc này mới phản ứng lại, là chị Sương tới.

Tần Sương nhíu mày, vừa muốn gõ cửa, đã nghe Ngô Địch quát: “Không muốn ở nơi này, vậy cút cho tôi, nếu không phải thấy các cậu đáng thương, thật sự cho rằng chị của tôi nhiều tiền sao?”

Vẻ mặt Tần Sương lạnh lùng nói: “Mới tới?”

Ngô Địch thấy sắc mặt Tần Sương không tốt, đã biết đối thoại vừa rồi bị cô nghe được. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Còn có đi gọi người trong nhà ra, tôi muốn nhìn xem còn ai có ý kiến!”

“Thế nào, không hài lòng với nơi này? Hay là có ý kiến với Ngô Địch?”

Mà Vương Nhị nghe được Tần Sương lời này, nháy mắt hơi sợ hãi.

“Còn có Sương Sương cũng nói, ba mình xác thật không phải thân sinh, hơn nữa sau tham gia quân ngũ đi bộ đội, người cũng mất tích.”

Rốt cuộc phần lớn hài tử, vẫn là rất hiểu lý lẽ.

Nhóm trẻ con đầu tiên nghe được Ngô Địch nói, nháy mắt cũng sợ hãi nói: “Chị Sương, chúng em không sợ khổ, không cần bỏ mặc chúng em.”

Rốt cuộc giàu có cả đời, thay đổi địa phương, không có tiền sao làm được.

Tần Sương nghe cãi nhau bên trong, thấy đối phương không dứt, lúc này mới gõ cửa gọi: “Ngô Địch, mở cửa cho chị.”

Cũng không biết đi bên kia thế nào rồi.

Cậu ấy nhanh chóng đi tới cửa, mở cổng ra lại hỏi: “Chị Sương, sao chị lại tới đây?”

Cho nên mới sẽ tranh chấp với Ngô Địch. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đương nhiên cô còn có cô nhi viện, phải nuôi những đứa trẻ đó, cũng cần rất nhiều tài lực.

“Tôi không phải Bồ Tát, có thể cung cấp nuôi dưỡng các cậu đã là nể tình các cậu đáng thương, mới vươn tay giúp đỡ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngay sau đó giọng nói nhu hòa một chút, mới nói tiếp: “Ngô Địch, về sau nhận người phải nhìn kỹ, hỏi kỹ, biết không? Còn có nếu người ta không muốn học, vậy c** q**n áo mới mà cậu mua ra, từ chỗ nào chạy về chỗ đấy, dưa hái xanh không ngọt.”

Kết quả cũng thật trùng hợp, bị lão đại nơi này vừa vặn nghe thấy.

Nếu không phải bởi vì không phải một thế giới, cô đều sẽ đốt chút tiền giấy cho ba già.

Ngay cả Ngô Địch đều đứng ở một bên, cúi đầu không dám xen mồm.

Mà sở dĩ Tần Sương không khó xử cậu ta, chủ yếu là cô đang tức giận, cũng không đến mức nổi giận với một đứa trẻ.

Vốn nghĩ có cơm ăn có nơi ngủ đã khá tốt, kết quả tới mới biết được, còn phải đi học và tập võ.

Tần Sương không quen những người này, tuy cô làm từ thiện, nhưng không nuôi phế vật cùng bạch nhãn lang.

“Ngô Địch, các cậu đây là bắt nạt người, chúng tôi chỉ muốn ăn bữa cơm no mà thôi, nào biết chỗ của các cậu nhiều quy củ như vậy, tôi sắp mười sáu tuổi, đi học không nói, mỗi ngày còn phải luyện công, tôi đều phải mệt c·h·ế·t, tôi không muốn học.”

Có người không biết điều, đuổi đi là được.

“Ừ, chia điểm tâm tôi mang đến xuống, lương thực cầm đi phòng bếp, giữa trưa tôi ăn ở chỗ này, các cậu có vấn đề gì không hiểu được đều có thể hỏi tôi, buổi chiều tôi rời đi.”

Mà Tần Sương đi vào trong viện, đã thấy người vừa rồi đứng cãi nhau với Ngô Địch ở nơi đó nhìn cô.

Ngô Địch: “Đã biết, chị Sương.”

“Còn nữa chính là, hiện tại không phải Hương Giang có thể tự mình giám định DNA sao? Thật sự không được tìm người cầm đi nước ngoài làm cũng được.”

Nhìn phong cảnh một đường, Tần Sương cũng nhớ ba già của mình.

Vương Nhị thấy đối phương tức giận, nghĩ thầm có thể mình phải xong rồi.

Chờ ô tô lảo đảo lắc lư tới trấn trên, Tần Sương mang theo một ít đồ ăn vặt và lương thực đi cô nhi viện.

Ngô Địch biết Tần Sương đang dạy cậu, ngoan ngoãn trả lời: “Em đã biết chị Sương, về sau em nhất định xử lý tốt nơi này.”

“Xác định, trước không nói lần đầu tiên gặp mặt đã cảm thấy vô cùng thân thiết, chủ yếu chính là gương mặt kia của em gái giống bà nội tám phần, hơn nữa bọn em lớn lên cũng giống.”

Bọn họ đều là cô nhi, đi học cũng đã rất khó, kết quả mỗi ngày còn phải bị thao luyện c.h.ế.t đi sống lại.

“Nếu để tôi biết, có người ăn cây táo rào cây sung, tôi cũng sẽ không khách sáo.”

“Hơn nữa cậu quá lương thiện, có một số lúc lòng người cần cứng rắn một ít, nếu không là thành tựu không được đại sự, hiểu không?”

Tần Sương lạnh mặt: “Nếu không tới, nơi này đều muốn lên trời hết, lấy đồ vật đi vào nói.”

Kết quả không ngừng đẩy nhanh tốc độ, vẫn là chậm một bước.

“Anh trai, em sai rồi, không phải là em cũng sốt ruột sao.”

Nhưng nhìn một ít gương mặt mới, Tần Sương vẫn lạnh lùng nói: “Nghe nói có người có ý kiến với sắp xếp của tôi? Vừa lúc hôm nay tôi ở chỗ này, không thích ứng được, không muốn thích ứng, c** q**n áo ra, hiện tại cút cho tôi, chỗ của tôi nuôi các cậu, không phải là nuôi cho các cậu thành bạch nhãn lang.”

Dương Minh Thần giơ tay chính là một cái đấm: “Em nói chuyện cẩn thận một chút, không biết tình huống hiện tại như thế nào sao? Em ước gì để người biết nhà chúng ta có thân thích ở nước ngoài đúng không?”

Ngay ở lúc Vương Nhị nghĩ loạn, trong sân cũng đứng đầy trẻ con.

Tần Sương thấy đối phương không trả lời, lại lạnh băng hỏi lần nữa: “Nói chuyện, vừa rồi không phải nói rất hăng sao?”

Tần Sương nhìn lại từng người, từng người sạch sẽ, cũng đều hồng nhuận không ít.

Lúc này vừa mấy ngày, cậu ta đã không chịu nổi.

Mà thành phố bên kia H, Dương Minh Thần ngồi xe lửa, ngay lập tức đi nhà khách.

“Chị Sương, chúng em rất ngoan thực nghe lời, không cần tức giận được không.”

Lúc trước sở dĩ cãi nhau với Ngô Địch, chính là lập tức sắp mùa đông, bọn họ không muốn đông c·h·ế·t, cho nên mới tranh cãi.

......

Dương Minh Thần uống một bát nước lớn, mới hỏi nói: “Em xác định người nọ chính là con của chú nhỏ?”

Khi đi vào cửa, đã nghe bên trong có người đang cãi nhau.

Thật sự là lúc này sát khí trên người Tần Sương hơi nặng, là người đều sẽ sợ hãi.

Dương Minh Diệu thấy lúc này anh trai mới đến, có chút oán trách nói: “Sao anh đi chậm như vậy? Sương Sương đều đi rồi.”

Chính là cô không biết chính là, người ba tiện nghi nơi này đang vượt biển về nhà. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vương Nhị thấy Tần Sương không có xử lý cậu ta, đã biết chính mình đã không có khả năng tiếp tục ở nơi này.

“Nếu tôi tốn nhiều tiền như vậy, kết quả là các cậu cắn ngược lại tôi một cái, vậy thật đúng là đen đủi.”

Không biết vì sao, trong lòng hơi vắng vẻ.

Chương 63: Chương 63 (đọc tại Qidian-VP.com)

Vương Nhị thấy Tần Sương hỏi chuyện, nháy mắt hơi run rẩy trả lời: “Đúng vậy.”

“Đây không phải là em gái không có mẹ, ba còn mất tích, em vẫn muốn nhanh xác nhận quan hệ, đi chăm sóc cho em ấy thật tốt.”

Ngô Địch: “Vâng chị Sương.”

“Tôi có thể nuôi các cậu nhất thời, không thể quản các cậu một đời, chính mình không muốn cố gắng mà chỉ muốn làm ăn mày, tôi cũng không ngăn cản.”

Càng nghĩ, trong lòng Tần Sương càng buồn.

Thiên hạ nào có ăn không trả tiền cơm, quả nhiên làm người vẫn là không thể quá nhân từ.

“Còn có, tuy tôi không thường lại đây, nhưng Vũ sư phụ của các cậu sẽ nói tình huống cho tôi.”

Ngô Địch biết chị Sương là thật sự tức giận, cũng mở miệng giải thích nói: “Chị Sương, chúng em đều rất cố gắng học tập, chị làm tất cả đều là vì tốt cho chúng em, cho nên dù khổ lại mệt chúng em cũng nguyện ý đi học, ngài ngàn vạn đừng bỏ mặc chúng em.”

Nghĩ thầm những người này tự cầu phúc đi, có thể giúp cậu ấy đã cố gắng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 63: Chương 63