Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Thán Khảo Tra Tra
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 95: Chương 95
Chỗ này của bọn họ vẫn còn nhiều thịt rừng, đều đã được Vu Viên Viên hong khô.
“Còn về nhà cháu thì nhân khẩu đơn giản, ba cháu là con một, trong nhà chỉ có ông bà nội và ba mẹ, và ba anh em gái bọn cháu.”
“Hơn nữa anh cả cháu cũng chỉ thích chị Sương, cháu cũng rất thích chị Sương làm chị dâu của cháu.”
Đương nhiên, nếu đứa nhỏ người ta đã gọi ông ấy như thế thì ông ấy cũng không phản bác. Chỉ có Dương Minh Trạch nghĩ thầm, chờ lát nữa mình nên đi gọi điện thoại về nhà. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tần Sương lập tức cười ‘ha ha ha’.
“Cho nên, hoàn cảnh nhà chồng tương lai tốt đẹp, chú thấy có đúng không?”
Nghe cha già chửi bậy, cô chỉ có thể nói: “Ba yên tâm, chắc chắn là ngày mai con sẽ đi tìm một cái mũ phù hợp cho ba.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu bản thân không nói trước, chờ sau đó không có đủ cơm ăn thì sẽ rất khó coi.
“Hừ, thế còn tạm được, ba khát, đi pha cho ba ly cà phê đi.”
“Cho dù vẻ ngoài có chút đáng sợ thì cũng phải trách con, nhìn cái đầu của ba xem, cũng không biết làm cho ba cái mũ để đeo?”
Nhưng mà bất kể như thế nào, anh ấy vẫn mặt dạn mày dày nói: “Chú ba, chú nói thế nào cũng được, nếu trở lại kinh đô bên kia thì cũng thuận tiện hơn chút, đến lúc đó cháu sẽ bảo ba cháu tự đi đón chú.”
Thật là biết nói chuyện, lại còn biết hỏi han chi tiết như thế. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi Hoắc Đình Xuyên rời đi, Dương Minh Trạch mới mở miệng nói: “Chú là chú ba của cháu đúng không? Cháu là Dương Minh Trạch, ba của cháu là Dương Gia Bình.”
Đương nhiên là Tần Phong không muốn hỏi những thứ này, ông ấy chỉ muốn biết loại đàn ông mà con gái yêu thích sẽ như thế nào.
Cậu ấy thật sự là có chút không giải quyết được.
Cảnh tượng lúc đó không khác gì bây giờ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau đó nhìn Hoắc Đình Xuyên nói: “Thông báo cho anh cả cháu, nói ba vợ tương lai muốn gặp cậu ấy một lần.”
Tần Phong nhìn đứa nhỏ đang nói chuyện trước mắt, nghĩ thầm vẻ ngoài này thực sự rất giống ông ấy, nếu đây là con của ông ấy thì hẳn là cũng sẽ giống như vậy.
Chỉ là cha già đã trẻ lại không ít, cũng là tay mới trong việc giáo d·ụ·c trẻ nhỏ.
Rửa sạch hai tay, anh ấy lập tức đi đến phòng bếp cùng Vu Viên Viên.
Tình huống lúc này như thế nào, còn chưa rõ bây giờ là thời nào sao?
Chẳng biết tại sao, cảnh tượng này lại khiến cô nhớ tới kiếp trước, đó là lúc đàn anh đàn em bị giáo d·ụ·c.
Mà Tần Phong nhìn thằng nhóc trước mặt, đột nhiên hỏi: “Anh cả cháu là đối tượng của con gái chú? Có phải không?”
Đương nhiên, hai đời ông ấy cũng chỉ có con gái, đừng mơ đến con gái. Tiếp đó cười ha hả nói: “Ôi, đứa bé ngoan, Sương Sương đã nói với chú, ta thấy để đảm bảo độ chính xác, sau này chúng ta đi giám định một chút, đúng lúc chú sẽ quay trở về kinh đô trong một khoảng thời gian ngắn nữa.”
Lục Thần thấy chú bị thương cho nên cầm d.a.o phay đi đến sau nhà.
Vì nuôi lớn áo bông nhỏ nhà mình, ông ấy đã học không ít về phương diện này.
Tần Sương phiên dịch xong nội dung hôm nay, vừa ra khỏi cửa thì đã thấy cha già đang chững chạc đàng hoàng giáo d·ụ·c anh tư và Đình Xuyên.
Nhưng mà, lúc này Hoắc Đình Xuyên mang rượu trở về lại luôn cảm thấy ánh mắt chú nhìn mình có chút là lạ.
Tiếp đó ông ấy cười nói: “Đứa trẻ ngoan, chú ăn cái gì cũng được, chỉ là không ăn được cay cho nên các cháu có thể tự xem rồi làm, chỉ là nấu cho chú nhiều chút, chú ăn tương đối nhiều.”
Trong lòng nghĩ, ở đây đang có nhiều người như thế, không thể khiêm tốn được sao?
Chương 95: Chương 95
Ông ấy cũng không phân chia dòng dõi gì cả, chỉ cần con gái thích thì ông ấy cũng có thể giúp một tay, khiêng người lên giường giúp con gái.
Nghe một chút, nhìn con cái nhà người ta kìa.
“Còn nữa, chú bị thương có nghiêm trọng không? Có cần cháu làm canh gà bồi bổ cho chú không?”
Giám định trực hệ là chính xác nhất.
“Hôm nay chú tới, cháu cũng không có đồ vật tốt gì, bình rượu này, cháu liền mượn hoa hiến phật, nếu uống hết thì cứ để anh cả cháu đi mua.”
“Được được được, việc này để nói sau, mấy đứa tan làm về, chắc chắn là đã đói bụng rồi.”
Nhìn gương mặt hai người như cuộc đời không còn gì đáng tiếc.
Nhận được câu trả lời, Lục Thần thấy chú thống khoái như vậy thì cũng không nói gì thêm.
Ai muốn đứa con gái này thì mau đưa đi đi, nhìn mà đau tim.
Sau nhà còn nuôi hai con gà rừng.
“Hả?” Hoắc Đình Xuyên sững sờ, nghĩ thầm có phải là chị Sương nói gì không?
Bây giờ cậu ấy đang rất lo lắng, giống như là mình đang ra mắt.
Cũng là ăn cơm lớn lên, tại sao lại chênh lệch lớn như thế?
“Cái kia, chú Tần, đây là quà lần trước anh cả mang đến cho bọn cháu, bình thường cháu không uống rượu, cho nên bình thường đều giữ lại.”
Bây giờ ông ấy đói đến mức có thể ăn được cả một con trâu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Muốn uống, không phải là đợi sau đó rồi uống trộm sao?
Từ trước đến nay ông ấy vẫn luôn làm việc cẩn thận, nếu gen của con gái không giống thì đây đúng là một trò đùa lớn.
Tần Sương: “... Ba à, có phải ba ngơ rồi không? Đây là Hoa Quốc, chỉ có trà.”
Bây giờ con gái vẫn còn có chút nhỏ, con gái phải đợi đến 20 tuổi thì mới nên làm những chuyện kia, nếu không thì sẽ không tốt cho cơ thể.
Cho nên cho dù bây giờ đối phương như thế nào, con gái còn chưa đến 20 tuổi thì chưa bàn gì cả.
“Chú bị thương hơi khó hành động, cho nên cơm tối vẫn nên để các cháu làm, chờ đến khi khỏe lại, chú sẽ làm món ngon cho mấy đứa.”
Không phải là ông ấy nói khoác, trước đây ông ấy đã tận tâm tận lực nuôi áo bông nhỏ nhà mình, ngay cả giấy chứng nhận đầu bếp cũng lấy được loại đầu.
Chỉ là có chút đáng tiếc, áo bông nhỏ lại là sát thủ phòng bếp, có lẽ là vì mẹ cô không biết nấu cơm cho nên cô cũng vậy.
Nghĩ thầm chị Sương bắt gà rừng, lần này có thể sử dụng đúng chỗ.
Nhìn lại đứa con gái đau tim kia một chút, chỉ cho ông ấy một ổ bánh mì, đến bây giờ còn không hỏi ông ấy có đói bụng không.
Mà Tần Sương cười đủ xong thì mới lên tiếng: “Ba à, ba không thể ngồi yên một lúc sao, bọn họ cũng đã đi làm ruộng vất vả cả một ngày, ba bỏ qua cho hai người bọn họ đi, xem đã hù dọa bọn họ rồi kìa.”
Lúc này Lục Thần nói: “Chú à, cháu và thanh niên tri thức Vu biết nấu cơm, chú muốn ăn cái gì, cháu đi làm cho chú.”
Dù sao thì con gái ông ấy cũng có ngón tay vàng, ông ấy cũng có thể ăn thoải mái.
Đây là lần đầu tiên anh ấy gặp chú ba, hình như có chút tỉ mỉ.
Mục Nghiệp Kiêu thì đang vừa làm việc vừa hóng hớt.
Có thể nói cái gì thì đã nói cái đó, nếu chú còn không hài lòng thì cũng chỉ có thể để anh cả tự nói.
Thấy Tần Sương cười vui vẻ như vậy, Tần Phong cũng bất đắc dĩ nói: “Có thể cho ba chút mặt mũi không, buồn cười đến thế sao?”
Cho nên, chờ ông ấy trở về, ông ấy vẫn nên giám định lại huyết thống với ba ruột lần nữa cho chắc chắn.
“Hừ, ba dọa người chỗ nào, ba rất hòa ái được không.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.