Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Thán Khảo Tra Tra
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 99: Chương 99
Nếu không phải là do nguyên chủ xui xẻo thì ông ấy cũng sẽ không biến mình thành dáng vẻ này.
“Đúng vậy, nếu muốn ăn thịt thì phải thường xuyên đi săn, nhưng mà nếu anh đã hỏi như vậy thì em sẽ nói thật một chút, cơ thể của ông bà nội còn tốt chứ?”
Mục Nghiệp Kiêu nghe thấy lời của Tần Sương thì cũng không đoái hoài tới chuyện khác mà nhấc chân chạy về phía nhà đại đội trưởng.
Lúc Dương Minh Thần thấy em gái xẻ con lợn rừng thành tám phần thì lại có nhận thức mới với cô em gái này.
Chờ đến khi tiễn người đi thì Tần Sương mới than thở nói: “Ba à, con thấy ba nên xuất ngũ đi, thật sợ ngày nào đó người trên giường bệnh này sẽ là ba.”
“Kiêu Kiêu, có thư của cậu, cậu mau đi xem một chút.”
Trong hoàn cảnh trước kia, nếu người còn sống sót thì trên người ít nhiều vẫn sẽ có chút vết thương.
Chờ đến khi ăn cơm trưa xong, Tần Sương liền ra ngoài một chuyến.
Chờ đến khi người phát thư trông thấy người tới, liền nói: “Thanh niên tri thức Mục, đây là thư khẩn cấp của quân đội, cô ký nhận một chút.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Mặc dù bình thường lúc nào cô cũng hi hi ha ha với cha già, nhưng mà cô cũng quan tâm không ít chút nào.
Nhưng mà hai chân đau đớn, không phải thấp khớp thì là gai xương.
“Nhất là chân của ông nội, mỗi lần đau nhức thì sẽ khó ngủ cả đêm.”
“Cũng được, vậy thì vất vả cho Viên Viên rồi, buổi tối hôm nay chúng ta sẽ ăn một bữa tiệc thịt lợn.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Em gái, em đi săn mà sao không gọi anh, lợn rừng này nguy hiểm đến mức nào chứ, em có bị thương hay không?”
Tần Phong thấy con gái nhanh chóng mang lợn rừng về như vậy thì lập tức nghĩ đến điều gì đó.
Cô đột nhiên nghĩ tới trong không gian còn một con hổ chưa xử lý.
“Mỗi lần mấy anh em trong nhà nhìn thấy bọn họ phát bệnh thì cũng không làm được gì.”
Còn về việc bên kia có xe hay không thì cũng chỉ có thể xem may mắn của bản thân.
Dù sao thì người làm lính cũng không thể tránh khỏi việc bị thương.
Trong không gian của cô vẫn còn không ít đồ, đúng lúc trong nhà không còn nhiều thịt lắm, thật vất vả thì anh cả mới tới một lần, cũng nên cho người ta ăn ngon một chút. Nhưng mà, lúc Dương Minh Thần nhìn thấy lợn rừng thì lại sợ hết hồn.
“Nếu như đại đội trưởng hỏi nguyên nhân thì cậu cứ nói là đến chỗ bộ đội chăm sóc anh trai, nhanh đi.”
Tần Sương cho gà ăn xong, lúc quay về thì chỉ thấy Mục Nghiệp Kiêu đứng ở cửa không nhúc nhích. Cô đi đến hỏi: “Kiêu Kiêu, sao vậy? Là trong nhà có việc gấp sao?”
Mà Tần Sương thì trở về phòng tìm chút đồ mà Mục Nghiệp Kiêu có thể sử dụng. Thậm chí còn chuẩn bị thêm một chút tiền giấy, một mình đi ra khỏi nhà, nhất định phải có chút tiền trên người thì mới tốt.
Cũng may là trong những năm này, mọi người đều sùng bái quân nhân cho nên đại đội trưởng không nói hai lời, liền mở thư giới thiệu cho cô ấy, thậm chí còn đưa cho cô ấy một tờ trống để dự bị.
Mục Nghiệp Kiêu ôm lấy Tần Sương: “Cảm ơn cậu, tôi sẽ kiên cường, các cậu ở nhà chờ tôi.”
Tần Phong và Tần Sương nghe thấy lời của anh ấy nói xong thì trong lòng đều có chút không thoải mái.
Mình không thể vừa đi vừa về, vậy thì hoạt động bổ củi này là thích hợp với ông ấy nhất.
Còn nữa, đến bên kia, hết thảy lấy anh trai cậu làm chủ, chuyện khác đều không quan trọng.”
Đồ tốt như vậy, bán còn không bằng để tự dùng.
Tần Sương thấy cha già chắc chắn thì nghĩ thầm, nếu đã như vậy, vậy thì vẫn nên vào cửa hàng tạp hóa mua cho cha già chút đồ tốt.
Chuyện làm lính này không thể không nguy hiểm.
Sau khi cô ấy ký nhận thì lập tức mở bức thư ra. Trong thư viết, anh trai bị thương nặng, chị dâu tương lai hủy hôn sự, cô ấy tức rưng tưng.
Khi chuẩn bị xong, Tần Sương liền bảo Hoắc Đình Xuyên dùng xe của mình chở người lên huyện.
Bạo lực như vậy, chẳng lẽ không sợ sau này mình bị bạo lực gia đình sao?
“Bệnh của bà nội cũng là vì mất con vào lúc sinh ra chú ba, trong ngày ở cữ bị bệnh cho nên mới có căn bệnh này.”
Chuyện m.á.u tanh như vậy, nếu đổi thành cô gái khác thì có lẽ là đã bị dọa sợ phát khóc.
Nghe thấy hai từ khẩn cấp thì cô ấy lập tức lo lắng. Bởi vì bình thường thì thư khẩn cấp của quân đội đều không phải chuyện tốt gì.
Mục Nghiệp Kiêu bên này đi tìm đại đội trưởng thì cũng nói thẳng nguyên nhân.
Cô đã mất cha già một lần, thực sự là không muốn lại mất đi lần thứ hai.
Mà Dương Minh Thần thấy em gái hỏi như vậy thif cuxng nosi: “Hai người bọn họ còn khỏe, mỗi khi trời trở gió đầy mây thì vết thương cũ trên người sẽ bị nhức, đã đi khám không ít chỗ nhưng mà vẫn không có tiến triển.”
“Ừ, lên đường bình an.”
Lúc mặc bộ đồ kia lên người thì coi như bản thân đã chuẩn bị kỹ, lúc nào cũng sẵn sàng hi sinh cho đất nước.
Dù sao thì da hổ cũng đã bị hỏng, không bán được giá tốt nhất, còn không bằng tự mình xử lý một chút, giữ lại cho người lớn trong nhà dùng.
“Còn có thể làm sao, bây giờ cô đi đến chỗ đại đội trưởng xin phép nghỉ nửa tháng, sau đó thu dọn đồ mau chóng tới chỗ đó, anh ấy cần cậu chăm sóc, dù sao thì cũng đã sắp vào đông, nhất định là đại đội trưởng sẽ cho cậu nghỉ.”
“Kiêu Kiêu, đã chuẩn bị hết rồi, nếu như có chuyện gì không giải quyết được thì cứ gọi điện về cho đại đội, sau lưng cậu còn những người bạn này, cậu biết không?” “
Có lẽ là cũng chỉ có một mình em gái mình như vậy, không có chút biểu cảm nào. Tiếp đó hỏi: “Em gái, em thường xuyên làm loại chuyện này sao?”
Sau đó ai có việc thì người đó làm, nên nấu cơm thì nấu cơm.
“Anh cả, em không sao, vì thường xuyên đi săn cho nên đây cũng là chuyện nhỏ, anh đi nấu nước giúp em để em xử lý con lợn rừng này.”
Chương 99: Chương 99
Tần Sương nghĩ đến cửa hàng tạp hóa của mình, cũng không biết ở đó có thuốc tây trị bệnh này không.
Nếu không phải là bạn bè của anh trai biết địa chỉ của cô ấy thì có lẽ là đến c.h.ế.t cô ấy cũng không biết chuyện này.
Lúc này Vu Viên Viên đi tới nói: “Sương Sươn, tớ đi nấu nước giúp cậu cho, dù sao thì chiều nay cũng không có việc gì.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đợi đến khi cô trở lại thì trong tay đã mang theo một con lợn rừng.
Cô đi đến hậu viện gọi Mục Nghiệp Kiêu đang cho gà ăn tới.
Ông ấy không có thói quen ngủ trưa cho nên lúc này hoàn toàn không buồn ngủ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Xem ra, sau này mình hoàn toàn không cần lo lắng con gái không thể dưỡng lão cho mình. Tiếp đó cúi đầu tiếp tục chẻ củi.
Mục Nghiệp Kiêu nghe vậy thì không cho gà ăn nữa mà chạy đi.
Cũng không biết em rể tương lai thích điểm nào của em gái nhất.
Nghe thấy người ta tìm Kiêu Kiêu thì Tần Sương nói: “Chờ chút, tôi đi gọi cậu ấy.”
Nếu đổi lại là anh ấy, anh ấy nhất định sẽ không tìm người bạo lực như em gái. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau đó liền bảo Vu Viên Viên chuẩn bị màn thầu và sốt nấm còn lại trong nhà.
Mà Tần Phong thấy con gái nói như thế thì cũng biết cô đang lo lắng chuyện gì. Sau đó nói: “Lần này ba trở về thì cũng không ra tiền tuyến nữa, con không nên suy nghĩ nhiều, ba của con lợi hại chưa.”
Khi mọi người nghe tin anh trai của đứa nhỏ này xảy ra chuyện thì cũng không biết an ủi ra sao.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.