Thiên Kim Báo Thù
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 25: Chương 25
"Về chuyện này..." Cô Lâm Uyển ngập ngừng một lát: "Có một nơi các cháu nên đến xem. Kỳ Minh trước khi qua đời đã cất giấu một số tài liệu ở phòng thí nghiệm M."
Hai người mẹ trao nhau một nụ cười đầy bí ẩn.
Thế giới quan của tôi lại một lần nữa bị chấn động. Cô trợ lý bé nhỏ mà tôi vẫn tin tưởng, hóa ra lại là gián điệp do mẹ Kỳ Hành cài vào?!
"Phòng thí nghiệm M?" Kỳ Hành cau mày hỏi: "Nó ở đâu?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Thì sẽ để chúng kết hôn, cùng nhau bảo vệ công thức." Tôi nói nốt câu, không quên đảo mắt: "Thật là một sự lãng mạn c.h.ế.t người!"
"Cẩn thận Mạc Hồng Sơn." Cô Lâm Uyển nghiêm giọng dặn dò: "Hắn bây giờ như c·h·ó cùng rứt giậu, không chuyện gì là không dám làm đâu." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Anh đã hứa là không hỏi nữa mà!" Tôi căng thẳng lùi lại một bước.
Kỳ Hành khẽ siết tay tôi: "Anh đã nói rồi, anh sẽ không vì chuyện này mà..."
"Anh không có ý truy hỏi." Kỳ Hành tiến lên một bước, thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi: "Anh chỉ muốn nói... dù em đã trải qua những gì, ở kiếp này, anh sẽ đảm bảo một kết cục khác."
"Vậy ra Tiểu Lâm là người của mẹ tôi."
"Đi thôi." Cuối cùng anh cũng phá vỡ sự im lặng: "Chúng ta cần giải quyết chuyện của Bạch Linh trước đã."
Cúp máy, tôi nhanh chóng giải thích tình hình. Kỳ Hành lập tức đứng dậy: "Anh đưa em về."
"Vậy... vậy cô ấy có biết chuyện con sống lại không?" Tôi buột miệng thốt ra, rồi ngay lập tức muốn cắn cho rách lưỡi mình.
"Ý con là... xem xét... xem xét lại vụ án này!" Tôi vội vàng chữa cháy: "Ha ha, lỡ lời thôi ạ!"
"À ừm..." Mẹ tôi ấp úng: "Đó chỉ là một trò đùa thời trẻ của chúng ta thôi mà..."
Tôi đón lấy chiếc USB, tim đập thình thịch: "Vậy ra Mạc Trầm tiếp cận tôi..."
Hai người mẹ đồng loạt lộ vẻ bối rối.
Chúng tôi vừa lên xe thì điện thoại của tôi lại vang lên. Lần này là Trình Mặc: "Ninh tiểu thư, có một phát hiện quan trọng. Mạc Trầm và Bạch Linh đang tập hợp giới truyền thông, chuẩn bị tổ chức một cuộc họp báo vào ngày mai, nội dung liên quan đến sản phẩm mới của công ty cô."
Tôi bật dậy: "Tôi về ngay!"
"Là Tiểu Lâm đã nói cho chúng ta biết." Mẹ tôi đáp.
"Không phải là trò đùa." Cô Lâm Uyển vội vàng đính chính: "Đó là một sự đảm bảo. Chúng tôi lo sợ công thức này sẽ gây ra họa sát thân, nên đã giao ước nếu một trong hai nhà sinh con trai, nhà còn lại sinh con gái..."
Tôi vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng: "Thảo nào cô ấy luôn xuất hiện vào những thời điểm quan trọng..."
Vội vã chào tạm biệt hai người mẹ, tôi và Kỳ Hành nhanh chóng ra bãi đỗ xe. Gió đêm thổi nhẹ, khẽ làm dịu đi gò má đang nóng ran của tôi.
"Ninh tổng!" Giọng cô ấy đầy lo lắng: "Bạch Linh vừa dẫn người xông vào phòng thí nghiệm của công ty, bảo vệ đã chặn lại nhưng có lẽ cô ta đã chụp trộm được tài liệu rồi!"
"Sơ Hạ." Kỳ Hành đột nhiên dừng bước, xoay người đối diện với tôi: "Về chuyện em sống lại..."
"Em biết." Tôi cắt ngang lời anh, đột nhiên cảm thấy hơi bực bội: "Điều quan trọng nhất bây giờ là chúng ta phải tìm được bằng chứng về vụ mưu sát của Mạc Hồng Sơn." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đây là bằng chứng cho thấy mùa hè sắp đến."
Mẹ tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: "Sơ Hạ, dù con quyết định thế nào, mẹ cũng luôn ủng hộ con. Nhưng con nhớ..." Bà nhìn Kỳ Hành đầy ẩn ý: "Có những mối duyên phận, vốn dĩ đã được định sẵn rồi."
"Vậy cái thỏa thuận hôn ước kia là thế nào?" Tôi nhớ lại điều mà Kỳ Hành đã từng nhắc đến.
"Tiểu Lâm?!" Tôi suýt làm đổ cả cốc nước: "Cô ấy... cô ấy là người của các người?"
Tôi và Kỳ Hành đồng thời mở to mắt. Hôm nay chúng tôi đã ở đó! Còn chạm mặt cả Mạc Trầm và Bạch Linh nữa!
Chương 25: Chương 25
Kỳ Hành ở dưới bàn đạp mạnh vào chân tôi một cái. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Mẹ!" Mặt tôi đỏ bừng lên tận mang tai: "Bây giờ không phải lúc nói chuyện này đâu ạ!"
Dưới ánh trăng mờ ảo, ánh mắt anh chân thành đến mức khiến tim tôi hẫng một nhịp. Tôi khẽ hé môi, nhưng lại không biết phải nói gì.
"Chính là nơi mà chiều nay hai con đã đến đấy." Mẹ tôi bất ngờ nói: "Tầng hầm của cái nhà máy bỏ hoang kia."
"Là vì công thức." Mẹ tôi quả quyết: "Mạc Hồng Sơn luôn muốn có được bản đầy đủ."
"Là do dì sắp xếp cả." Cô Lâm Uyển bình tĩnh nói: "Ba năm trước dì đã cho cô ấy đến làm việc bên cạnh cháu rồi."
"Mẹ," tôi chợt nhớ ra một điều: "Sao mẹ biết hôm nay chúng con đã đến nhà máy?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Sống lại?" Hai người mẹ đồng thanh hỏi, ánh mắt dò xét.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.