Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 167: Chương 167
Cô ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo chút vô tội và tủi thân, hỏi Hoắc Nam Châu: “Anh nói xem, nếu em nói với họ là tối qua chúng ta về muộn chỉ vì em mê vẽ bùa, không thể tự thoát ra được, họ sẽ tin không?”
“Chơi trò công sở!” (đọc tại Qidian-VP.com)
…
Vào lúc 10 giờ đêm Hoắc Nam Châu vẫn chưa tan làm, hơn nữa còn phải bế Nguyễn Kiều xuống lầu là gì?
Nguyễn Kiều chớp mắt.
Tin tức về Nguyễn Kiều và Hoắc Nam Châu vừa tung ra, ngay cả người mù cũng có thể nhận ra mối quan hệ của hai người này không bình thường. Cư dân mạng hóng hớt nhiệt tình, liên tục hỏi han ở dưới bài đăng chính thức của Hoắc thị——chủ tịch của các người và Nguyễn Kiều thật sự ở bên nhau sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Nguyễn Kiều nhìn anh với vẻ không tin.
Hiện tại có thể Nguyễn Kiều vẫn nhớ rõ từng chữ từng câu bình luận dưới bài đăng trên Weibo đó:
Đúng như dự đoán, Hoắc Nam Châu lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng anh thấy họ sẽ không tin đâu, trừ khi em đưa đoạn băng giám sát cho họ xem.”
Hoắc Nam Châu: “Ừm?”
Tai đỏ bừng, Nguyễn Kiều véo lấy vành tai nóng hổi rên lên một tiếng: “Không kịp nữa rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nguyễn Kiều như muốn c·h·ế·t luôn: “Mọi người đã nhìn thấy ảnh anh bế em đi rồi.”
Càng nghĩ càng thấy xấu hổ.
Nguyễn Kiều: “…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chẳng phải quá rõ ràng rồi sao?
Hay đến mức khiến Nguyễn Kiều không kiềm chế được mà nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra trên chiếc ghế sofa này vào đêm qua.
Nguyễn Kiều: “…”
Nhìn cũng chẳng sao nhưng khả năng tưởng tượng của đám cư dân mạng này thật sự quá mạnh. Thư ký Cố đã chia sẻ cho cô một bài đăng trên Weibo, một blogger có tên Thám tử tin đồn hăng hái phân tích cho cư dân mạng——
Chương 167: Chương 167
“Tiểu thuyết đồng nhân liên quan mới ra lò, chân thành mời các fan cp Nam Kiều vào xem!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Giọng nói của Hoắc Nam Châu vẫn dễ nghe như mọi khi.
Hoắc Nam Châu cười một tiếng, vỗ đầu cô: “Vậy thì em có thể giải thích thử xem.”
Vì trong lòng vẫn còn thấy ngại, thậm chí Nguyễn Kiều còn không đến nhà ăn của công ty để ăn trưa, cuối cùng là trợ lý Trương mang lên. Ăn trưa xong, Nguyễn Kiều vẫn quyết định phải vùng vẫy một phen, chụp ảnh những lá bùa hộ mệnh mà mình đã vẽ rồi đăng lên, nghiêm túc gõ chữ: Mọi người, lá bùa hộ mệnh của mọi người tôi đã vẽ gần xong rồi, đến lúc đó sẽ sớm gửi cho mọi người nhé.
Cô chậm chạp phản ứng lại, Hoắc Nam Châu tưởng cô như vậy là vì giới truyền thông đã công khai mối quan hệ của họ. Cô gạt tay Hoắc Nam Châu ra, xoa xoa cằm nhỏ giọng nói: “Chúng ta yêu nhau thì bị người khác biết cũng chẳng sao, vấn đề là ở đây sao? Không phải thế!”
Đôi mắt của Hoắc Nam Châu nhìn chằm chằm Nguyễn Kiều, đáy mắt phản chiếu khuôn mặt buồn rầu của Nguyễn Kiều. Anh giơ tay lên, những ngón tay thon dài nâng cằm cô gái, giọng nói trầm thấp pha chút không rõ ý: “Vậy, em không ngại công khai sao?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.