Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 7: Chương 7

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Chương 7


Sau đó, tôi phát hiện rất nhiều ảnh của mình trong phòng Tạ Trì. Tất cả đều là ảnh chụp lén. Thậm chí có vài tấm là tôi đang ngủ trong phòng, ăn mặc rất mát mẻ.

Khi tôi vùng vẫy, anh sẽ đỏ mắt, tủi thân nói: “Vẫn chưa đủ, anh vẫn chưa cảm nhận được hết tình yêu của Nghiên Nghiên. Anh quả nhiên không xứng đáng được bất kỳ ai yêu thương.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng tôi biết, lần này anh sẽ không dừng lại. Bởi vì tôi nhìn thấy thứ anh lấy ra từ tủ đầu giường, rất nhiều hộp.

“Không, không phải vậy, tình yêu không phải như thế.”

Tôi tức giận cầm ảnh đi hỏi tội anh.

Tôi không nói gì, chỉ cần nghĩ đến những chuyện Tạ Trì đã trải qua, tim tôi lại nhói đau. Đồ ngốc này.

18

Hóa ra, những vết thương trên lưng Tạ Trì đều là do mẹ anh đánh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bố của Tạ Trì bên ngoài chưa bao giờ thiếu phụ nữ.

Những ngày sau đó, Tạ Trì gần như dính lấy tôi cả ngày. Nấu ăn cũng dính, ăn cơm cũng dính, ngay cả khi tôi đi vệ sinh, anh cũng muốn dính theo. (đọc tại Qidian-VP.com)

Quả nhiên là sắc đẹp làm mờ lý trí, mỹ sắc hại người.

Dì Tạ bình thường trông tao nhã đoan trang, vậy mà lại là một kẻ điên? Chú Tạ lịch thiệp nho nhã, vậy mà lại là một tên đàn ông ngoại tình? (đọc tại Qidian-VP.com)

Mãi đến khi tôi không thể đứng vững nữa, anh mới đỡ tôi dậy, bế vào phòng.

Bọn họ vẫn luôn giả vờ hòa thuận trước mặt người ngoài.

Nụ hôn của Tạ Trì rất sâu, lực trên tay gần như muốn siết chặt tôi vào lòng.

Tôi không dám tưởng tượng, những năm qua, Tạ Trì đã sống như thế nào?

“Anh là đồ ngốc sao? Bà ấy đánh anh, anh có thể tránh mà.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhiệt độ trên tay Tạ Trì nóng đến mức khiến tôi run rẩy không ngừng.

Tạ Trì cười tự giễu: “Trước đây anh luôn sợ sự bất thường của mình sẽ làm em sợ, cố gắng nhịn, không ngờ vẫn dọa em sợ rồi.”

Người ta nói: Thương đàn ông, xui xẻo cả đời.

Tạ Trì trực tiếp bế tôi lên, giọng điệu rất đương nhiên: “Anh chỉ chụp em, đâu có chụp người khác. Trên người em chỗ nào mà anh chưa nhìn thấy?”

Tôi như thể mang theo một vật trang trí siêu to khổng lồ, mỗi ngày đều phải gánh nặng mà tiến về phía trước.

Anh nhẹ nhàng đóng cửa, bật đèn lên, lại thấy tôi ngồi trên ghế sofa. Tạ Trì mỉm cười, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. “Khuya rồi sao còn chưa ngủ?”

Đối mặt với cảnh tượng như vậy, sao tôi có thể nhẫn tâm từ chối, chỉ có thể phối hợp hết lần này đến lần khác.

Tạ Trì nắm lấy tay tôi, nhướng mày: “Hôm nay em chủ động vậy?”

Tôi không trả lời anh mà trực tiếp c** q**n áo của anh. Vì sợ chạm vào vết thương, động tác của tôi rất cẩn thận.

Nghe xong, tôi chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.

Mấy năm nay bà ấy càng ngày càng điên cuồng, lúc đầu chỉ tát tai, bây giờ đã dùng roi da quất.

Hèn gì trước đây anh không cho tôi vào phòng anh.

Khi môi Tạ Trì hôn lên, tay tôi đã đặt trên eo thon gọn và cơ bụng săn chắc của anh.

Tôi giống như một chiếc thuyền con giữa đại dương mênh mông, mặc cho Tạ Trì chèo lái. Dù sóng dâng hay sóng lặng, mọi cảm giác đều đến từ anh.

Đợi đến rất khuya, Tạ Trì mới về nhà.

“Vậy tình yêu là như thế nào? Nghiên Nghiên, dạy anh đi.”

Cuối cùng tôi cũng hiểu thế nào là thao túng tâm lý. Thử hỏi một người từ nhỏ đã phải chịu đựng những chuyện như vậy, tâm lý làm sao có thể khỏe mạnh được?

Chú Trương thở dài: “Cậu chủ sợ cô sẽ vì chuyện này mà ghét bỏ cậu ấy, sợ hãi cậu ấy. Nên vẫn luôn không dám nói cho cô biết.”

Thấy tôi như vậy, Tạ Trì dường như cũng đoán ra được điều gì đó. Anh thở dài, không ngăn cản nữa, chủ động cởi áo sơ mi ra.

Chương 7: Chương 7

Về đến biệt thự, tôi cứ đợi Tạ Trì.

17

Xem ra vẫn là không nên thương đàn ông. Người mệt mỏi chính là mình.

Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy với cơn đau nhức khắp người. Tối qua Tạ Trì như con thú hoang dã được thả rông.

Mỗi lần Tạ Trì từ nhà cũ về, lưng đều bê bết máu.

Nếu không phải vì dáng người anh đẹp, mỗi lần dính lấy tôi đều không mặc áo, thì tôi đã sớm đẩy anh ra rồi.

Vết thương trên lưng đã được bôi thuốc và băng bó. Nhưng khi nhìn thấy, tôi vẫn không kìm được mà đỏ mắt.

“Bà ấy nói mình không kiểm soát được, nói là yêu anh nên mới đánh anh, nếu không thì sao lại không đánh người khác?”

Tôi vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc.

Còn tôi thì: Thương đàn ông, đau lưng cả ngày.

Được rồi, anh lại khiến tôi không thể phản bác.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Chương 7