Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 100: Chương 100

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 100: Chương 100


“Chị Tuệ Tuệ nè.”

Một lúc sau, Bùi Chi Hành mới trả lời cô.

Đó là phân cảnh giữa Lộ Tuệ Tuệ và Hoắc Chính Khanh, cả hai không có nhiều cảnh quay chung ở Cam Sơn, ở đây cô chủ yếu có nhiều cảnh diễn với Ôn Nhuệ Trạch và Từ Uyển.

Khu mà Bùi Chi Hành đang sinh sống, người ngoài muốn đi vào phải đăng ký, nhân viên giao hàng càng không thể vào, thủ tục đăng ký lại lâu lắc, chỉ đành để khách ra nhận hàng.

Kẻ có tiền là đây sao?

“Vậy tôi vào trước đây.”

Nhìn Lộ Tuệ Tuệ và đội trợ lý đi vào sân bay, Bùi Chi Hành mới lái xe rời đi.

“Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô nhìn chằm chằm vào cuộc trò chuyện tối qua giữa hai người, suy nghĩ hồi lâu rồi quay lại nhìn Nhạc Nhạc.

Lộ Tuệ Tuệ liếc nhìn Nhạc Nhạc.

“Chào ngài.”

Lộ Tuệ Tuệ cũng tranh thủ chia sẻ lại bài đăng, giới thiệu xong cô đăng xuất khỏi Weibo.

“Tôi biết rồi.”

Bùi Chi Hành nhìn kĩ, phát hiện trên hóa đơn mua hàng có dòng ghi chú.

Cũng may đạo diễn Trần không để ý chuyện này cho lắm, vừa nhìn thấy cô đã nhiệt tình chào đón.

Cái này là do đoàn phim mua.

“Chỉ khi tất cả chúng ta đều diễn tốt thì mới có thể cho ra đời một bộ phim tốt.”

Kỹ năng đọc thoại của Lộ Tuệ Tuệ vẫn còn quá kém, cần phải nỗ lực trau dồi.

“Em vừa tới à?”

Nhạc Nhạc nghi ngờ nhìn cô.

“Anh quay về nhớ chú ý an toàn.”

Là bữa sáng lành mạnh kiểu Trung Quốc.

Bùi Chi Hành xách hành lý giúp cô, thấy trợ lý của cô đến lại dặn dò.

Nhạc Nhạc sửng sốt.

Lộ Tuệ Tuệ: [Đương nhiên rồi, tôi và Niên Niên rất thích quán này.]

[Ba tháng được không? Ba tháng ăn sáng lòng vòng quanh khu chúng ta sẽ ngán đấy, anh có chắc mình có thể ăn lâu như vậy không?]

Hoắc Chính Thanh: “Được thôi.”

Bùi Chi Hành vòng lại chỗ cổng ra vào, nhận túi đồ ăn từ nhân viên giao hàng.

Hai người trò chuyện ngắn ngủi vài câu ở trong xe, đến tận khi Nhạc Nhạc báo tin cô ấy đã tới nơi thì Lộ Tuệ Tuệ mới chuẩn bị xuống xe.

“Tối nay chúng ta có một cảnh chung, bây giờ tập thử nhé?”

Những việc như vậy thường sẽ do đích thân đạo diễn hướng dẫn.

Bùi Chi Hành: “Anh là…?”

Lộ Tuệ Tuệ cười một cái.

“Tôi đi đóng phim chứ không phải đi phiêu lưu nguy hiểm đâu.”

“Sếp Bùi…”

Bùi Chi Hành: “... Em là người đầu tiên.”

“Được, cậu nói đi.”

Ôn Nhuệ Trạch đọc từng chữ rõ ràng, lời thoại nói ra mang theo một cảm giác rất đặc biệt.

“Được.”

Lộ Tuệ Tuệ suy nghĩ, nhớ đến giá cả của cái váy kia, hình như đúng thật.

“Cô Từ, chừng nào cô mới trả nữ nhi cho tôi đây?”

“Không lâu đâu.”

Cô nhìn Bùi Chi Hành, không nhịn được hỏi.

Chủ nhật là ngày nghỉ của dì Trần, vậy nên dì cũng không có mặt ở đây.

Nói chung, hiện tại ngủ bù không nằm trong những điều mà anh cần cân nhắc.

“Hai diễn viên chính đứng bên cạnh tôi.”

Bố và con gái.

Ôn Nhuệ Trạch mỉm cười.

“Chị thấy cái nào thuận mắt thì mua.”

Bùi Chi Hành còn chưa kịp quyết định thì điện thoại di động đã reo lên.

Lộ Tuệ Tuệ cười nói:

Cô lấy điện thoại ra xem giờ, ước tính thời gian Bùi Chi Hành về đến nhà. Lúc tới đây không có kẹt xe, nhưng lúc về thì chưa chắc.

Lộ Tuệ Tuệ làm theo.

Ánh mắt anh sâu thẳm nhìn Lộ Tuệ Tuệ.

Offical Weibo cũng đăng một bài “khai máy thuận lợi”, diễn viên trong đoàn sôi nổi chia sẻ về trang cá nhân, công bố tên nhân vật của mình trong phim.

Lộ Tuệ Tuệ cảm động không thôi.

“Là ngài Bùi phải không ạ?”

“Có chuyện gì cứ gọi cho tôi hoặc trợ lý của tôi. Nếu gọi tôi không được thì em cứ tìm Quý Minh Tân.”

Nhưng hiện tại thì cô chưa thấy cái nào thuận mắt cả.

Nghi thức khai máy kết thúc, Lộ Tuệ Tuệ đi theo mọi người đến trường quay. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lộ Tuệ Tuệ: “…”

“Đúng vậy.”

Nhạc Nhạc nhìn sang Lý Mặc ở đằng xa, nhỏ giọng hỏi:

Anh ta ngồi xuống bên cạnh cô.

Hai người đối mặt với nhau, Hoắc Chính Khanh từ bên kia đi tới, cà lơ phất phơ nói.

Từ Uyển: “Đúng vậy, chị còn trông đợi bộ phim này sẽ mang về giải thưởng cho chị đó.”

Vì bị trì hoãn ít thời gian ở sân bay, trên đường về bỗng xuất hiện tình trạng ùn tắc giao thông, khi Bùi Chi Hành về đến nhà cũng đã gần tám giờ.

Lộ Tuệ Tuệ ngượng ngùng.

“Không cần phải cậy mạnh.”

“Giữ trạng thái này nhé.”

“Tôi nói câu thoại này thử, cô nghe rồi cảm nhận thoại nhé.”

Cuối cùng, Lộ Tuệ Tuệ nghiến răng gọi phụ thân tận hai lần để có thể sống sót và trả thù.

“Cô nói lại câu thoại đó lần nữa đi.”

Lộ Tuệ Tuệ: “…”

Nhìn vào đôi mắt hoa đào quyến rũ của Bùi Chí Hành, Lộ Tuệ Tuệ nói.

Lần đầu tiên Lộ Tuệ Tuệ nhìn thấy đã trố mắt ra.

“Sếp Bùi, có ai từng…”

Lộ Tuệ Tuệ: “Chị đi một vòng xem đã, có cái gì thì mua cái đấy.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Đột nhiên, từ hai người đang tập diễn biến thành bốn người tập diễn.

Quán ăn mà cô từng nếm thử qua, hương vị chắc chắn không thể tệ được.

Còn là vai phụ chuyên nghiệp nữa đấy.

Cảnh quay đầu tiên được sắp xếp vào buổi chiều.

“Để em đi với chị.”

“Vừa đúng lúc mà.”

Các nghệ sĩ khác đến sớm một ngày, riêng Lộ Tuệ Tuệ đến muộn một chút vì cô có lời hứa với Tống Tinh Trì.

Lộ Tuệ Tuệ hừ nhẹ, kiêu ngạo nói:

Không thèm.

Trước đây lúc đọc kịch bản có lẽ Lộ Tuệ Tuệ không có cảm giác gì nhiều, nhưng Bùi Chi Hành đánh giá khi đóng phim có thể cô sẽ phải chịu khổ nhiều.

Ông ấy nói:

Cô nhìn sang biểu cảm cạn lời của Nhạc Nhạc, giải thích.

“Xin chào.”

-

“Chị Tuệ Tuệ, chị muốn mua gì?”

“Tại sao sếp Bùi lại đích thân đưa chị đến đây vậy?”

Nhạc Nhạc: “Được thôi.”

Ký gửi hành lý xong, Lộ Tuệ Tuệ đi cùng Lý Mặc và Nhạc Nhạc vào phòng chờ.

Lúc này, Nhạc Nhạc mới nhìn cô chằm chằm.

Anh rũ mắt nhìn hộp cơm bên trong, sau đó xách vào trong nhà mở ra.

Xong xuôi, cô chuyển điện thoại sang chế độ máy bay, an tâm nhắm mắt ngủ.

Cô ấy nhìn thời gian.

Lộ Tuệ Tuệ ồ lên, nhịn không nổi bật cười.

“Sao vậy?”

Giai đoạn đầu phải treo trên dây thép vất vả thế nào, Bùi Chi Hành đã nghe qua.

Từ Uyển nói.

“Tuyệt vời quá!”

Lộ Tuệ Tuệ nhìn vẻ mặt bĩu môi của Nhạc Nhạc, hơi nheo mắt lại.

Trò chuyện được vài câu, Lộ Tuệ Tuệ cất điện thoại, lấy kịch bản ra đọc để g.i.ế.c thời gian.

“Muốn biết hả?”

Lộ Tuệ Tuệ không ngại sự có mặt của anh ta, nhưng cô không ngờ được một lúc sau Ôn Nhuệ Trạch cũng chạy tới.

Lúc Lộ Tuệ Tuệ nói cô ấy không cần đến đón, Nhạc Nhạc còn tưởng rằng tài xế nhà cô sẽ đưa cô đi.

Cô ra hiệu.

Lộ Tuệ Tuệ cũng không từ chối.

“Chị ra ngoài đi dạo một lát được không?”

Lộ Tuệ Tuệ không hề tức giận, nghiêm túc học hỏi.

Nhạc Nhạc gật đầu, chuyện này ai mà không muốn biết.

“Ừ.”

Từ Uyển đã từng hợp tác với đạo diễn Trần một lần, trước đây cô ấy diễn vai phụ.

Anh liếc nhìn dãy số lạ lẫm, hơi nhướng mày. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Được.”

Cô bước vào vài cửa hàng, nhưng không tìm được món mình muốn mua.

Bùi Chi Hành không nói gì.

“Chị Tuệ Tuệ, rốt cuộc chị muốn mua cái gì?”

Trước đây khi cô xem phim, nhiều cảnh quay mà cô nhìn thấy là sản phẩm sau khi được cắt ghép hậu kỳ, trên thực tế tất cả được quay dưới phông nền xanh. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một cảnh tượng được dàn dựng chân thật và hoành tráng đến vậy.

[Sếp Bùi, nếu anh đã quên số thẻ, vậy để tôi… Mua bữa sáng cho anh một tháng được không?]

“Tôi biết rồi.”

-

Bùi Chi Hành nhìn tin nhắn của cô, khẽ cong môi dưới. Những gì anh nói không đơn giản chỉ là bữa sáng ở quán ăn đó đâu.

Từ Uyển: “...”

“Vậy là vinh hạnh của tôi nhỉ?”

Từ Uyển vỗ vai cô.

Nhạc Nhạc: “…”

Ôn Nhuệ Trạch nhìn cô.

Cô cố ý dừng lại một chút rồi nói tiếp.

Lộ Tuệ Tuệ: [Được.]

Lộ Tuệ Tuệ cầm ly cà phê đen nóng hổi vừa mới mua trên tay, ngáp liên tục.

“Không nói cho em đâu.”

Lúc đọc kịch bản, Lộ Tuệ Tuệ có thể cảm nhận được sở thích tàn ác quái lạ của biên kịch.

Bầu không khí của đoàn phim từ trước đến nay rất tốt, mọi người cùng nhau đọc kịch bản suốt một tháng, đều quen với nhau cả rồi.

Lộ Tuệ Tuệ ngủ một giấc trên máy bay, tỉnh lại mới nhìn thấy tin nhắn trả lời của Bùi Chi Hành.

Bùi Chi Hành: [Một tháng có phải hơi ít không?]

Cô cụp mắt, nghiêm túc trả lời.

Ôn Nhuệ Trạch nhíu mày, nhẹ giọng nói.

“Em không biết sao? Tất cả phim truyền hình của đạo diễn Trần đều được quay bằng cảnh thật, ông ấy thích như thế đấy, trừ khi khó quá chúng ta mới phải đến studio quay phông xanh.”

“Được ạ.”

-

“Sắp đến giờ đăng ký rồi, hay chúng ta quay về nhé?”

Từ Uyển bám lấy Lộ Tuệ Tuệ, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô thì bật cười.

Cháo sườn heo và bánh bao nhỏ, ngoài ra còn có một vài món ăn kèm.

Trong kịch bản, lúc Lộ Tuệ Tuệ rơi xuống vực sâu thì vô tình gặp được Hoắc Chính Khanh, người này bắt cô gọi mình là phụ thân, nếu không sẽ không cứu cô.

Lộ Tuệ Tuệ gật đầu.

Vừa hạ cánh cô đã phóng ngay đến trường quay, tình cờ đúng lúc đạo diễn đang khai máy.

Vốn là phim tiên hiệp, rất nhiều cảnh quay là do đoàn phim dàn dựng để tạo nên một thế giới tiên hiệp đúng nghĩa.

“Thầy Hoắc à, đừng lo lắng, tôi hứa lát nữa sẽ trả lại nữ nhi nguyên vẹn cho cậu.”

“...”

Thật lòng mà nói, trong đoàn phim có rất ít bạn bè tình nguyện kiên nhẫn dạy đi dạy lại cho người khác như thế này.

Nhìn thấy ghi chú, khóe môi Bùi Chi Hành nhếch lên.

Lộ Tuệ Tuệ bật cười, ngước mắt nhìn anh.

Chương 100: Chương 100

Một giọng nam xa lạ truyền đến.

“Tuệ Tuệ, đến đây này.”

Quay phim chính thức bắt đầu, cô phải tập trung quay phim cho thật tốt.

“Khi nào có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nhớ đi tìm Hoắc Chính Khanh, cậu ta sẽ giúp em.”

Đến hơn mười một giờ, hình ảnh của buổi khai máy mới chậm rãi xuất hiện trên đầu hot search.

Nhạc Nhạc: “…”

Quả nhiên là… một câu chuyện tình bị cấm đoán.

Bùi Chi Hành: [Tạm tính ba tháng đi.]

Căn phòng trước mắt trống rỗng, Bùi Chi Hành không hiểu sao lại thấy không quen. Anh ném chìa khóa sang một bên, tự hỏi không biết nên ăn sáng trước hay chạy bộ trước.

“Tuệ Tuệ.”

“Ở Cam Sơn sẽ khó khăn hơn em tưởng tượng nhiều.”

Lộ Tuệ Tuệ kinh ngạc cảm thán.

“Cảm ơn đạo diễn Trần.”

Lên máy bay, Lộ Tuệ Tuệ kiểm tra thời gian xong thì bấm vào app đặt đồ ăn.

Hoắc Chính Khanh liếc nhìn cô một cái.

“Tôi là nhân viên giao đồ ăn, có đơn hàng được giao đến cho ngài, ngài có thể ra nhận được không ạ?”

Bùi Chi hành im lặng rồi lại nói.

“Cảm ơn.”

Có không ít người biết “Hắc Nguyệt Quang” sẽ khai máy vào hôm nay, vậy nên họ vẫn đang ngồi xổm trên mạng chờ ảnh chụp được đăng lên.

“Không biết nữa.”

Từ Uyển bị câu nói của Hoắc Chính Khanh làm cho bật cười.

Vì vậy nên gần đây Hoắc Chính Thanh vẫn thường xuyên gọi cô là nữ nhi.

Anh cụp mắt xuống, ngồi vào bàn ăn, cẩn thận thưởng thức khoảng thời gian ăn sáng hiếm hoi này. (đọc tại Qidian-VP.com)

“... Bảo anh nói nhiều chưa?”

[Ăn rất ngon.]

Học theo Ôn Nhuệ Trạch nói mấy lần, Hoắc Chính Khanh và Từ Uyển đều nói.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 100: Chương 100