Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí
Thời Tinh Thảo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 117: Chương 117
“Ông còn nhớ người lúc trước đến tìm chúng ta không?”
Lộ Tuệ Tuệ suy nghĩ một lúc.
Bằng không dựa vào độ hiểu biết của chị ấy đối với Lộ Tuệ Tuệ lúc này, cô không đời nào lại đi tiếp nhận lòng tốt của Bùi Chi Hành.
Lộ Tuệ Tuệ giơ tay sờ thử, ngồi dậy.
“Bà nghĩ nó ngu đến vậy à?”
Nói chuyện với Bùi Chi Hành được một lúc, Lộ Tuệ Tuệ bị cơn buồn ngủ đánh gãy, ôm điện thoại ngủ thiếp đi.
Cơ mà, thời tiết bên ngoài cũng lạnh chẳng kém độ đẹp của chiếc váy.
… (đọc tại Qidian-VP.com)
Không hiểu vì sao giấc ngủ này, Lộ Tuệ Tuệ lại mơ thấy rất nhiều chi tiết liên quan đến nguyên chủ.
Cô vén chăn đắp lên người, giọng lè nhè khàn đục.
Câu Tiểu Tuệ lảo đảo, ngã phịch xuống đất trừng ông ta.
Bỗng Câu Tiểu Tuệ mở điện thoại lên, giọng nói quen thuộc bên trong truyền ra.
Lộ Cường: “Bà có cách gì à?”
Thông qua lời nói, Lộ Tuệ Tuệ có thể cảm nhận được nỗi lo lắng của Lộ Cảnh Sơn.
Phải chăng là vì cô đã chiếm lấy cơ thể của cô ấy, vậy nên tất cả, bao gồm cả ký ức và cảm xúc cũng đều được ‘kế thừa’ hay sao?
[Không phải. Con chỉ mơ thấy một số chuyện trong quá khứ thôi.]
“Cái thứ đ* đi*m!”
Lộ Tuệ Tuệ nhấp miếng nước giải khát, nhìn qua hai người đang chăm chú quan sát mình, lúc này mới lên tiếng.
[Để bố xem đã.]
“Không thể cứ tiếp diễn như vậy được.”
Lộ Tuệ Tuệ xuống xe, một lần nữa thay đổi tạo hình.
Đối diện với ánh mắt đầy hóng chuyện của Hạ Lỵ, Lộ Tuệ Tuệ im lặng một lúc, nói gọn lỏn:
“Đẹp quá.”
Họ quan sát cô từ trên xuống dưới. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lộ Cường sửng sốt.
Nhưng Lộ Tuệ Tuệ thì không, đa phần trường hợp từ chối được cô sẽ từ chối, thỉnh thoảng gặp những tình huống như đóng máy hoặc tiệc mừng, đối phương tặng một món quà trị giá một vạn cho cô, cô nhất định sẽ gửi lại người nọ món quà từ một đến một vạn năm, đối phương mời cô một bữa, cô nhất định sẽ đãi lại người nọ bữa khác nội trong một tuần.
Dù gì chị ấy cũng là người đại diện, có thể coi trọng chút được không?
Nghĩ đến những chuyện vừa mới xảy ra, ông ta tức giận đá vào ghế Câu Tiểu Tuệ.
Vừa xuống xe, Lộ Tuệ Tuệ không hiểu vì sao lại hắt hơi một cái.
Chụp ngoại cảnh chẳng dễ chút nào.
Nghe vậy, Lộ Cường cười lạnh.
Không phải mạng mẽo gặp vấn đề thì cũng phát sinh tai nạn ngoài ý muốn trên đường.
“Chị Tuệ Tuệ, sao đổ mồ hôi vậy nè?”
Lộ Cảnh Sơn: [Sao tự dưng con hỏi về bọn họ?]
“Lộ Cường! Ông có bệnh hả! Ông tức là tức Lộ Tuệ Tuệ hiểu không! Trút giận lên người tôi là ý gì? Xem tôi là không khí à?”
Lộ Cảnh Sơn: [Xin lỗi, bố để Tuệ Tuệ nhà chúng ta phải chịu khổ rồi.]
Cô là kiểu người phân rõ ranh giới giữa bạn bè.
Hạ Lỵ cảm thấy câu này không quá chính xác, chị ấy nghĩ một lúc rồi lại đổi sang câu khác.
Nhìn thấy tạo hình này của cô, Nhạc Nhạc nhỏ giọng nói.
Đang là mùa đông mà.
Lộ Tuệ Tuệ đồng ý.
Người đó yêu cầu ông ta sau khi ra tù phải sống thành thật, nếu như còn dám mơ tưởng lộn xộn gì đó, ông ta sẽ không chỉ ngồi tù nửa tháng, mà là ngồi cả nửa phần đời còn lại.
Lộ Cảnh Sơn: [Đừng để bị cảm, bên ngoài lạnh lắm. Khi nào xong việc nhớ báo với bố một tiếng.]
Trong giấc mộng, cô thấy hình ảnh mình được bố mẹ nuôi đưa về nhà, ngày ấy, họ cho cô ăn một bữa no đủ.
Bà ta mắng.
Mà quan trọng hơn, có lần ông ta gọi điện cho bên truyền thông, vừa nghe ông ta muốn tiết lộ thông tin về Lộ Tuệ Tuệ, chưa kịp dứt câu, đối phương đã nhanh tay ngắt điện thoại cái rụp.
Câu Tiểu Tuệ nói.
Nếu không xúi quẩy đến thế, Lộ Cường sớm đã vạch trần chuyện trước đây của Lộ Tuệ Tuệ rồi, đời nào lại để cô sống yên ổn như hiện tại.
“A.”
Lộ Tuệ Tuệ: [Không sao đâu bố, mọi chuyện đều qua cả rồi mà.]
“Theo tôi nghĩ, người đó còn muốn Lộ Tuệ Tuệ biến mất mãi mãi hơn cả chúng ta…”
…
Câu Tiểu Tuệ hừ lạnh.
Nghe giọng nói của Lộ Tuệ Tuệ, Lộ Cường rủa một câu.
“Nhạc Nhạc, chị muốn uống nước.”
“Chẳng phải người đó dặn bà không được liên lạc lại với hắn sao?”
Ngoài việc Lộ Tuệ Tuệ đã trong trạng thái chuẩn bị tốt thì thời tiết cũng phải thuận lợi.
-
Câu Tiểu Tuệ chăm chú nhìn ông ta.
“Ông có giỏi thì gọi hết đám truyền thông lại đây, nói rõ cho bọn họ biết con người thật của Lộ Tuệ Tuệ là thế nào.”
Lộ Cường chán nản ngồi trên ghế đẩu ăn mì gói.
“Trời đất.”
Đột nhiên, Lộ Cường chửi một tiếng.
Bà ta chén hết mì gói, nhìn chằm chằm gương mặt Lộ Tuệ Tuệ một lúc lâu, phun một câu.
Sự thật không phải Lộ Tuệ Tuệ không muốn nói, mà cô có cảm giác nếu trả lời thích, chắc chắn Hạ Lỵ sẽ gặng hỏi cô thích anh vì điểm gì, bắt đầu thích từ khi nào.
Nhà tạo mẫu đã xem qua những bức ảnh trước đó của Lộ Tuệ Tuệ trên thảm đỏ, vậy nên đã chuẩn bị cho cô một chiếc váy đỏ cao cấp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Váy rất đẹp, mặc vào giống y một nàng công chúa.
“Mẹ nó, đúng là phí công nuôi dưỡng!”
Hạ Lỵ thấy sắc mặt của cô không ổn bèn nhỏ giọng hỏi.
“Không hẳn là ác mộng, nhưng cũng không khác ác mộng là bao.”
“Em mơ thấy cái gì? Ác mộng hả?”
Thậm chí còn thảo luận xem cân nặng phù hợp là bao nhiêu, tiếp đó là sắp xếp chế độ ăn uống và thói quen hằng ngày cho cô.
Trước đó, những gì cô biết về nguyên chủ chỉ giới hạn trong tiểu thuyết, cộng thêm vài ba tin tức linh tinh trên mạng, nhưng lần này, dường như cô đã thật sự biến thành nguyên chủ Tuệ Tuệ.
Hiện giờ Lộ Tuệ Tuệ chưa tìm được đáp án, vậy nên không thể trả lời chị ấy, kéo theo câu mở đầu cũng không biết phải trả lời ra làm sao.
Nhạc Nhạc lập tức quay đầu lại, đưa bình giữ nhiệt sang cho cô.
Lộ Tuệ Tuệ cũng không miễn cưỡng.
Trước đây Hạ Lỵ đảm đương rất nhiều nghệ sĩ, từng gặp qua vô số loại người trong giới giải trí, nhưng nghệ sĩ nữ như Lộ Tuệ Tuệ thì chị ấy mới gặp lần đầu.
Câu Tiểu Tuệ nghe được, sắc mặt lạnh tanh.
Hầu hết các nghệ sĩ đều được mời một bữa ăn hoặc tặng cho một món quà nhỏ, chỉ cần không quá đắt tiền, họ đều sẽ nhận lấy và không quá coi trọng.
Không được ăn quá nhiều thịt, không được ăn đồ ngọt, vì chúng dễ gây tăng cân và tác động xấu đến da, bọn họ muốn huấn luyện cô, nuôi dạy cô sao cho tốt để cô còn kiếm tiền về cho bọn họ.
Chương 117: Chương 117
Còn phần sau, căn bản là không còn phần sau nữa.
Lúc này, trong một căn nhà cho thuê cũ nát mà Lộ Tuệ Tuệ đã mơ thấy.
“Chúng ta vẫn còn mạng xã hội, nếu chăm chỉ thả tin ở trên đó, cư dân mạng chắc sẽ nhìn thấy.”
Lộ Tuệ Tuệ: [Do con bất chợt nhớ tới thôi.]
Cô mơ thấy một số chuyện mà Tuệ Tuệ đã trải qua hồi nhỏ.
Cô thấy đau, Lộ Cảnh Sơn và Tô Từ cũng đau.
Phải một lúc lâu sau, Lộ Cảnh Sơn mới nhắn lại cô.
Chắc chắn Lộ Tuệ Tuệ đã sắp sẵn người, nói không chừng bây giờ còn đang theo dõi bọn họ.
Ông ta chộp lấy điện thoại của Câu Tiểu Tuệ, hung tợn trừng mắt nhìn video thảm đỏ của Lộ Tuệ Tuệ cách đây không lâu, phỉ nhổ nói.
Hạ Lỵ: “…”
Trong phòng chỉ có duy nhất một cái cửa sổ, vì tọa lạc ở rìa một ngôi làng trong thành phố nên đến một tia sáng cũng không có, cách âm cũng cực kỳ kém, thỉnh thoảng lại nghe được tiếng khóc nấc của trẻ con, cùng với âm thanh đánh đập, mắng chửi của đàn ông với một phụ nữ ở nhà bên cạnh vang lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đó là chuyện của trước kia rồi, nhìn tình huống hiện giờ của chúng ta xem, trừ người đó ra, còn ai giúp được tôi với ông đây?”
Cô quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, không hiểu vì sao mình lại mơ thấy ký ức đã từng xảy ra với nguyên chủ.
Ban đầu, những bài đăng trên Weibo của bọn họ bị hạn chế. Sau đó, lúc đăng ký lại Weibo thì chẳng hiểu sao lại không đăng ký được.
“Mà cũng không đúng, đáng lẽ phải hỏi, em có thích sếp Bùi xíu nào không cơ?”
Cô cười đáp.
Không biết hai người kia giờ đây đang ở nơi nào, đang làm gì nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc nhìn thấy mồ hôi trên trán cô, Nhạc Nhạc sửng sốt.
Nghĩ đến chuyện liên quan đến nguyên chủ, Lộ Tuệ Tuệ đấu tranh tư tưởng một lúc, sau đó gửi tin nhắn cho Lộ Cảnh Sơn.
Cô đặt ra ranh giới rất rõ ràng, khác biệt hẳn so với những người khác.
Đúng lúc này, Lộ Cảnh Sơn gửi tin nhắn đến.
[Bố à, nếu được thì con muốn gặp bọn họ một lần.]
Lúc Lộ Tuệ Tuệ thức dậy vẫn chưa lên đến đỉnh núi.
Ông nhớ Bùi Chi Hành từng nói, có người bám theo bọn họ cả ngày, hơn nữa nhất cử nhất động đều bị theo dõi, bất kể là ngoài đời hay trên mạng, bọn họ có trốn cách mấy cũng không thoát.
Lộ Cường không phải thằng ngu, nhiều sự việc như vậy gộp lại, ông ta hiển nhiên đã biết rõ nguyên do.
[Vâng, con có chuyện nên đi trước nha bố.]
“Chị vừa mơ một giấc mơ.”
Nhà tạo mẫu chuẩn bị cho cô một bộ váy ống màu đen, tóc được buộc cao để lộ chiếc cổ thiên nga và xương quai xanh thanh tú.
Nghĩ đến những gì mình trải qua suốt quãng thời gian một tháng ở trong tù, Lộ Cường căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ. Ông ta mơ hồ nhớ lại câu nói mà người đàn ông nọ thủ thỉ vào tai lúc bản thân bị đánh ở trong tù.
Lộ Tuệ Tuệ mặc váy bước ra khỏi lều trại, bị gió thổi qua làm run cả người.
Thử đi thử lại rất nhiều lần, nhưng mỗi lần Lộ Cường muốn làm việc gì, kết quả ông ta nhận về chỉ như muỗi đốt chân voi.
Chỉ có quà từ Bùi Chi Hành, Lộ Niên Niên và mấy người bạn nữ như Thích Thư Ngữ là trường hợp ngoại lệ.
“Bà tưởng tôi không muốn chắc?”
Bà ta nhìn Lộ Tuệ Tuệ.
“Không nói cho chị đâu.”
Lộ Tuệ Tuệ không tiếp lời.
Lộ Cường nghiến răng nói, đương nhiên là rất muốn, nhưng trong tay ông ta lẫn Câu Tiểu Tuệ bây giờ chẳng còn dư lại mấy đồng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.