Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí
Thời Tinh Thảo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 130: Chương 130
Bùi Chi Hành: “Vậy em nghe nhiều chút, còn lời thoại nào không, tôi sẽ đọc cho em nghe?”
Như vậy mới xem như tròn vai.
“Không có tí sức nào!”
-
Cô trả lời, nhập tâm đọc lại câu kia lần nữa.
Cả buổi chiều và buổi tối, Lộ Tuệ Tuệ lặp lại cùng một câu thoại, một câu thoại lặp đi lặp lại mấy chục lần, thậm chí hơn trăm lần. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lộ Tuệ Tuệ cười:
Mà bất kỳ quyết định nào của cô cũng đều được fans ủng hộ.
“Anh là khán giả đúng không, tôi muốn anh nghe cảm giác tôi đọc thoại.”
Cả một trang, toàn là lời thoại của cô.
Đọc đến khi Lâm Khúc Ngâm miễn cưỡng hài lòng, mới đọc câu tiếp theo.
Lộ Tuệ Tuệ nhìn Dụ Hạ.
Đọc xong.
Đó là vấn đề của cô.
Tay săn ảnh còn chụp được nhóm Lộ Tuệ Tuệ và nghệ sĩ nữ khác thử vai ở phòng làm việc của ông ấy.
Lộ Tuệ Tuệ nói:
Cô nhìn Dụ Hạ, nhẹ giọng nói:
“Còn hai ngày nữa thử vai, chị giới thiệu cho em một giáo viên.”
Lộ Tuệ Tuệ: [Ừm.]
Mặc dù Lâm Khúc Ngâm cảm thấy Lộ Tuệ Tuệ không xứng làm diễn viên nhưng vẫn dạy cô.
“Em đọc lại lần nữa xem.”
Sau khi gửi đi, Bùi Chi Hành hồi lâu vẫn không có động tĩnh gì.
Nếu một diễn viên cần lồng tiếng tức là đã mất điểm ở chỗ ông ấy rồi.
Cô không ngờ vừa mới tới đã đi thẳng vào vấn đề.
“Cô không căng thẳng à?”
“Trong kịch bản, bắt đầu đi.”
“Tôi có thể nghe, nhưng tôi sợ ngày mai cổ họng của em nói không nổi.”
Vừa ngồi xuống, Lâm Khúc Ngâm nói:
Nghe vậy, Lâm Khúc Ngâm hừ nhẹ:
Hai người hẹn nhau uống trà chiều, đặt một phòng riêng, một bên nói một bên đáp.
“Các cô như vậy mà cũng làm diễn viên được à?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nếu em không nhận được vai này, sau này không được nói với bên ngoài là tôi đã dạy em đọc thoại, mất mặt.”
Cô mới gửi tin nhắn, Bùi Chi Hành lại bắt đầu gửi tin nhắn thoại cho cô.
“Xin chào.”
“Còn định đọc nữa à?”
Bùi Chi Hành đồng ý.
Bùi Chi Hành biết Lộ Tuệ Tuệ muốn thử vai một bộ phim điện ảnh nghệ thuật nhưng lại không biết kịch bản ngược như vậy.
Anh xoa dịu cô theo cách của anh.
“Cô Lâm.”
Bùi Chi Hành nói không phải, anh đọc dở hơn Lộ Tuệ Tuệ.
Có người cảm thấy Lộ Tuệ Tuệ đang mơ mộng hão huyền, cũng có người cho rằng không chừng cô có thể lấy được thì sao? Lần trước đấu với Phùng Chỉ San, chẳng phải cô đã thắng đó à?
Mỗi ngày cô đều quan sát vẻ mặt của Lâm Khúc Ngâm, cô phát hiện Lâm Khúc Ngâm không hài lòng với lời thoại này lắm, nhưng so với lúc mới bắt đầu thì đỡ hơn rất nhiều.
Nhưng những gì bà ấy nói lại đúng hết.
Buổi tối trước khi đi thử vai, Lộ Tuệ Tuệ rời khỏi nhà của Lâm Khúc Ngâm.
“Không cần em thông báo.”
Dụ Hạ cười cười, kéo Lộ Tuệ Tuệ ngồi xuống.
Lộ Tuệ Tuệ rối rắm ba giây, gửi anh tấm hình kịch bản.
Bùi Chi Hành đúng là người ngoài ngành, chỉ có thể nói cảm giác đầu tiên mình nghe được lời thoại của cô nói cho cô biết, đánh giá không chuyên nghiệp nhưng đối với Lộ Tuệ Tuệ mà nói lại rất hữu ích.
Bà ấy hy vọng cô có thể nhận được vai diễn này.
Hai ngày sau, mỗi ngày Lộ Tuệ Tuệ đều xuất hiện trong nhà của Lâm Khúc Ngâm với giọng vịt.
thu âm hậu kỳ.
Một lát sau, Bùi Chi Hành trả lời cô bằng tin nhắn thoại.
“Chắc không sao, buổi tối dì Dương đã cho tôi uống thuốc rồi.”
Bùi Chi Hành: “Giọng tôi hay?”
“Ngày mai đừng làm cô mất mặt.”
Cô chớp mắt nói tiếp:
Bùi Chi Hành cũng tức giận, nhắn lại:
“Em đảm bảo sẽ biểu hiện thật tốt, có tin tốt em sẽ thông báo cho cô đầu tiên.”
Lộ Tuệ Tuệ: [Cô Lâm dữ quá.]
“Vô cùng biết ơn.”
“Thật ra với đa số diễn viên, em đọc thoại đã không tệ rồi nhưng đạo diễn Khổng yêu cầu cao, để đảm bảo, chúng ta tạm thời ôm chân Phật.”
Nghe giọng khàn như vịt đực của cô, Bùi Chi Hành cau mày:
Lộ Tuệ Tuệ cúi đầu nhìn, là lời nữ chính nói với bố mẹ sau khi xảy ra chuyện.
[Em gửi cho cô Lâm nghe thử.]
Bà ấy ngồi trên xe lăn, ngẩng đầu quan sát Lộ Tuệ Tuệ.
Nhận máy, Lộ Tuệ Tuệ nói:
“Có chứ, nhưng không thể hiện ra ngoài thôi.”
[Cô ấy nói tôi không xứng làm diễn viên, đọc thoại dở như vậy, cô ấy tùy tiện tìm một người cũng đọc tốt hơn tôi!]
“Sao giọng lại thành ra như vậy?”
Bà ấy nói:
Lộ Tuệ Tuệ đang trò chuyện với anh, bỗng nhiên gọi điện thoại cho anh.
Dụ Hạ nhìn cô:
Không khó nghe, chỉ là hơi đau lòng.
Lộ Tuệ Tuệ biết bà ấy nói chỉ đang nói mấy câu khích tướng mà thôi.
Đọc xong, Lâm Khúc Ngâm nhìn cô ấy, lạnh nhạt nói:
“Xin lỗi.”
Diễn viên thử vai nhiều, sau khi Lộ Tuệ Tuệ lấy được số thứ tự của mình liền ngồi xuống im lặng chờ đợi.
Nghĩ tới Lộ Tuệ Tuệ đi một mình, Dụ Hạ trực tiếp dẫn cô đến chỗ giáo viên.
“Không phải.”
Diễn viên bên cạnh bỗng dưng bắt chuyện với cô:
Lộ Tuệ Tuệ: [Đúng là có một chút, nhưng tôi thích.]
“Câu này.”
“Thấy thì thế nào?”
Bùi Chi Hành đang trả lời câu kia của Lâm Khúc Ngâm – Cô tùy tiện tìm một người cũng đọc tốt hơn Lộ Tuệ Tuệ.
Lộ Tuệ Tuệ uống một ngụm nước:
“Thế nào?”
Lâm Khúc Ngâm nhìn cô:
Trước khi đi, Lâm Khúc Ngâm nhìn cô:
Buổi thử vai phim điện ảnh mới của Khổng Nghị Nhiên có thể coi là sự kiện lớn trong giới.
“Đọc thoại nhiều, có phải rất khó nghe không?”
Trước khi đến Dụ Hạ đã gọi điện cho Lâm Khúc Ngâm, nói rõ tình huống.
Lộ Tuệ Tuệ sửng sốt.
“Cô Lâm.”
Bà ấy là giáo viên nhập môn lớp biểu diễn của Dụ Hạ, tên là Lâm Khúc Ngâm.
Lộ Tuệ Tuệ nhẹ giọng gọi:
Khi lên hot search, cư dân mạng thảo luận điên cuồng.
“Tôi vẫn sẽ biết.”
Dụ Hạ trầm ngâm một lúc, nhìn cô:
Mắt Lộ Tuệ Tuệ cong cong, nằm sấp trên giường gõ chữ.
“Vâng.”
Cô thích, Bùi Chi Hành sẽ không nói gì nữa.
Dụ Hạ đẩy vai cô:
Trong nhất thời, hai người như học sinh tiểu học bị răn dạy, ngồi song song cúi đầu nghe khuyên răn.
Anh buông công việc trên tay xuống, bắt đầu nghe cô tập thoại.
Bởi vì quanh năm không ra khỏi cửa, Lâm Khúc Ngâm rất trắng, cũng rất gầy.
“Thụt lùi rồi.”
Không nói đến có giành được vai diễn không, có dũng khí đi thử là đủ rồi.
Buổi tối, Bùi Chi Hành bớt chút thời gian gọi điện thoại cho cô.
Mặc dù ông ấy không gióng trống khua chiêng nhưng có rất nhiều người biết.
Lộ Tuệ Tuệ há miệng, thì thầm:
“Tuệ Tuệ.”
Lộ Tuệ Tuệ tủi thân:
Lộ Tuệ Tuệ trả lời.
“Bà ấy rất giỏi về lời thoại, chị cảm thấy bà ấy có thể giúp em.”
Lộ Tuệ Tuệ mở nghe, giọng trầm thấp của anh vang lên, cô lắng nghe cẩn thận, phát hiện Bùi Chi Hành đang đọc lời thoại cô gửi qua.
“Anh không muốn nghe à?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lộ Tuệ Tuệ ngước mắt, sững người chút mới nhớ ra người này là ai.
Lộ Tuệ Tuệ kinh ngạc.
[Nhưng giọng anh hay lắm.]
Chương 130: Chương 130
Diễn viên nữ ngây người:
Hạ Lỵ nói cho cô biết thói quen của Khổng Nghị Nhiên, không phải tình huống bất đắc dĩ lắm thì Khổng Nghị Nhiên không thích mời lồng tiếng, họ quay phim thu âm tại chỗ, có người thu âm không tốt mới để diễn viên đó tự chỉnh sửa bổ sung
Lộ Tuệ Tuệ không hiểu, trả lời dấu chấm hỏi.
“Vâng, cô Lâm, em nhất định sẽ cố gắng.”
- (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô không vội không sốt ruột, trông có vẻ không căng thẳng.
Lộ Tuệ Tuệ không nghe máy, nhắn tin cho anh:
Dụ Hạ nói:
Anh nhìn kịch bản hồi lâu, khẽ hỏi:
Lời thoại, diễn viên phải hòa nhập vào tình cảm của nhân vật, phải diễn tả được cảnh người khác không thể nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được cảm xúc của nhân vật.
Bùi Chi Hành không trả lời.
Lâm Khúc Ngâm im lặng một lúc lâu mới nói:
Dụ Hạ: “...”
[Tôi phải giữ giọng, hai ngày nay hạn chế nói chuyện.]
“Không đâu.”
Cô có thể chấp nhận được.
Lộ Tuệ Tuệ làm theo.
Lộ Tuệ Tuệ nhìn câu anh gửi, bối rối rồi bật cười thành tiếng.
Lâm Khúc Ngâm nhìn chằm chằm một cô một lát, gật đầu nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô bật cười, vội vàng gật đầu đồng ý:
Lộ Tuệ Tuệ gõ chữ, gửi một câu trong kịch bản qua.
“Kịch bản này quay không dễ, chắc là sẽ rất cực phải không?”
“Ngồi đi.”
Cô ấy là một diễn viên điện ảnh, cô đã xem phim của cô ấy đóng rồi, chẳng qua cô ấy ít khi đóng nữ chính, phần lớn là vai phụ.
“Đây là Tuệ Tuệ.”
Lộ Tuệ Tuệ: “Thấy thì… lát nữa thử vai có thể ông ấy sẽ cố ý chọn một đoạn khó cho cô diễn, vậy nên đừng căng thẳng quá.”
Lâm Khúc Ngâm lạnh lùng nói:
Bùi Chi Hành: [Sao lại dữ?]
Có lẽ ông ấy sẽ không cần một diễn viên như vậy.
“Đọc một đoạn thoại cho cô nghe.”
[Được, cảm giác hôm nay thế nào?]
Giáo viên này là một giáo viên về hưu của Học viện điện ảnh, bà ấy khoảng năm mươi tuổi, cũng xấp xỉ tuổi Tô Từ đã qua đời, nhưng vì trước đó xảy ra chút ngoài ý muốn, chân bị liệt, không đi dạy học được nữa nên lui về sau.
Lộ Tuệ Tuệ: “...”
Diễn viên nữ chưa từng hợp tác với Khổng Nghị Nhiên, chỉ biết ông ấy rất nghiêm khắc.
Cô ấy nói:
Lộ Tuệ Tuệ bật cười:
Bùi Chi Hành cau mày:
Bùi Chi Hành bất đắc dĩ nói:
Lúc về đến nhà, giọng của Lộ Tuệ Tuệ khàn đặc.
“Em là Lộ Tuệ Tuệ.”
Đọc xong, Bùi Chi Hành dừng một chút mới nói:
Lộ Tuệ Tuệ nhìn bà ấy, cười khanh khách nói:
Người chuyên nghiệp có lời bình của người chuyên nghiệp, người không chuyên nghiệp chắc chắn có lời bình của người không chuyên nghiệp, cô muốn nghe thử hai ý kiến bất đồng.
“Nếu thể hiện ra ngoài, chẳng phải là bị đạo diễn Khổng thấy ư?”
Dụ Hạ biết nhu cầu của cô.
“Dụ Hạ đọc một đoạn.”
Lâm Khúc Ngâm nói chuyện thẳng thắn, không hề nể nang.
Bùi Chi Hành: [Tôi đọc dở hơn em.]
Bùi Chi Hành: [Đọc thoại gì?]
Diễn viên nữ hỏi cô.
Sau khi bà ấy đồng ý, Dụ Hạ mới dẫn Lộ Tuệ Tuệ đến.
“Tôi có một ý tưởng mới.”
Nếu có thể được như lời đạo diễn Khổng Nghị Nhiên nói, dùng một bộ phim như vậy để thay đổi suy nghĩ của một số người, có tác dụng cảnh tỉnh và nhắc nhở, dày vò một chút, khổ một chút thì có sao?
Bà ấy phê bình nghiêm khắc:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.