Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 152: Chương 152

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 152: Chương 152


Hai người khen nhau một phen.

“Wow, Giang Húc manly quá.”

Lộ Tuệ Tuệ chớp mắt.

“Có gì để ăn không?”

Cô ta nhìn hành lý xung quanh, hỏi: (đọc tại Qidian-VP.com)

Lê Mạn cũng nhận.

“Chỗ này có gì để đặt nhỉ?”

Mắt Triệu Khả Nhi sáng lên.

Lộ Tuệ Tuệ: “…”

“Vậy tôi đi nấu nước.”

Hai chiếc xe khá lớn, có thể để được hành lý của họ nhưng phải chia ra đi.

Lộ Tuệ Tuệ tủi thân.

Cô ta ngừng một lúc rồi nói tiếp:

Mạnh Kha ngồi sau lưng ăn đồ ăn vặt Lộ Tuệ Tuệ cho, vừa ăn vừa nói:

“Tiểu Kha đi tắm trước, vậy thì không cần đợi quá lâu.”

Lộ Tuệ Tuệ hỗ trợ thống kê.

Lộ Tuệ Tuệ cứng họng.

“Không thể gì cũng được, gì cũng được chị Khả Nhi sẽ khó mua lắm.”

“Chị biết rồi, em giúp chị một việc lớn đó.”

Lộ Tuệ Tuệ hỏi.

“Ừm.”

Lê Mạn gật đầu.

Hành lý của Lộ Tuệ Tuệ có kha khá đồ ăn vặt, cô không quan tâm mình đang ở ngoài đường, trực tiếp mở hành lý ra lấy bánh quy.

“Chị Tuệ Tuệ, thật ra tiếng Anh của em cũng tốt mà.”

Lộ Tuệ Tuệ: “Nếu có thì pizza nhé?”

Mắt Triệu Khả Nhi sáng lên.

Cô ta nhìn Triệu Khả Nhi.

Triệu Khả Nhi nghe mà đau đầu, lúc trước cô ta rất hay nói “gì cũng được” nhưng bây giờ nghe xong, cô ta thật sự rất ghét ba chữ này.

Nghĩ đến Mạnh Kha và hai nam trong nhóm muốn ăn món chính, Lộ Tuệ Tuệ mở hành lý ra, hỏi:

Khách sạn tổ chương trình đặt cho họ không tệ nhưng cũng không tốt lắm.

“Cô sợ à?

Lộ Tuệ Tuệ mỉm cười.

Mạnh Kha: “Ăn.”

“Chị Tuệ Tuệ, chị khác những gì trên mạng nói.”

“Không có gì phải sợ, chúng ta đông người mà.”

“Chị Lê có đói không ạ?”

Lộ Tình Hoạ hết cách, chỉ có thể đưa một trăm euro cho Triệu Khả Nhi.

Lộ Tuệ Tuệ nhìn Lộ Tình Hoạ:

Lộ Tuệ Tuệ nói.

“Dạ.”

“Chị Lê, lát nữa chị muốn ăn gì?”

“Chị không biết.”

“Vâng ạ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Gọi xong, Triệu Khả Nhi thông báo, gần đây khá ít đồ ăn nhưng có nhiều trái cây.

Giang Húc cười:

Vốn dĩ Lộ Tuệ Tuệ đi chung với Triệu Khả Nhi là được nhưng Giang Húc không yên tâm lắm nên ra ngoài chung. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tiểu Ấp ăn không em?”

Lúc đưa cho Lộ Tình Hoạ, Lộ Tình Hoạ khách sáo từ chối:

Cô chỉ chỉ.

Lộ Tuệ Tuệ im lặng một lúc rồi nhìn Giang Húc:

“Ngoài em ra thì có sáu người muốn ăn, một trăm euro vừa đủ.”

“Chị Tình Hoạ không ăn đúng không?”

Ngoài mì gói, Lộ Tuệ Tuệ còn mang rất nhiều thức ăn nhanh, cô có một chiếc hành lý chất toàn đồ ăn. Nếu không phải khách sạn tổ chương trình đặt không có bếp, thậm chí cô còn định nấu mì cho mọi người.

Triệu Khả Nhi hít một hơi thật sâu, bắt đầu công tác hướng dẫn viên du lịch, tổ chức cho mọi người xuống máy bay, lấy hành lý.

Cô nghĩ một lúc rồi hỏi:

“Wow! Chị Tuệ Tuệ, chị có mang mì gói à?”

Giang Húc và Triệu Khả Nhi mỗi người ngồi một chiếc, Lộ Tuệ Tuệ, Triệu Khả Nhi, Mạnh Kha và Triệu Ấp ngồi chung một xe, ba người Giang Húc ngồi chung một xe.

Cô ta là hướng dẫn viên du lịch, hết cách đành vậy.

Hai nam chung phòng, còn lại là một phòng ba người và một phòng hai người.

Triệu Khả Nhi cũng không biết.

“Ăn không em?”

“Không sao đâu, để tôi làm.”

Lộ Tuệ Tuệ bật cười:

“Vậy anh đi thuê xe với chị Khả Nhi đi, chúng tôi ở lại trông hành lý.”

“Cũng đúng, vật giá ở La Mã khá cao.”

“Hơi hơi.”

Lộ Tuệ Tuệ cũng không ngập ngừng, nhìn sang Triệu Ấp.

Lộ Tình Hoạ tự biết hình như ấn tượng của Lê Mạn về mình khá kém nên ra sức lấy lòng chị ấy, định hỏi han chị ấy. (đọc tại Qidian-VP.com)


Mạnh Kha ôm bụng.

“Vậy em và chị Khả Nhi sẽ ra ngoài mua.”

Ăn trái cây xong, mọi người rửa mặt rồi đi ngủ sớm.

Lộ Tình Hoạ nhíu mày.

Mạnh Kha: “Em muốn ăn tinh bột.”

Mọi người đứng gặm bánh quy, rõ ràng là cảnh tượng rất đau lòng nhưng lại trông rất hoà hợp.

Cô ta nói: “Chị có thể tắt đèn được không, em muốn đi ngủ.”

Cô ta nói: “Em không biết Giang Húc giỏi thế nào đâu, ban nãy cậu ta xử lý hết đó.”

Ngoài ba người ra có khá nhiều nhân viên trong tổ chương trình đi theo, nghệ sĩ quay chương trình, tổ chương trình vẫn phải đảm bảo an toàn cho nghệ sĩ để tránh chuyện ngoài ý muốn.

“Sao em biết Giang Húc giỏi tiếng Anh?”

“Ừm, chị muốn nghỉ ngơi sớm.”

Trước khi xuất phát, cô cũng rà lại một lượt các địa điểm mình có ấn tượng, cô cũng ghi kế hoạch và hành trình ra để ghi nhớ.

Lộ Tuệ Tuệ nhìn cô ta rồi nói:

“Dạ vâng.”

Lê Mạn cười cười, không để ý, nói:

Triệu Khả Nhi đang lên kế hoạch nhưng Lộ Tình Hoạ thì muốn đi ngủ.

Hết pizza rồi nên ba người chỉ mua ít trái cây về.

“Ăn mì gói không?”

Sau khi lên xe, Triệu Khả Nhi quay đầu nhìn Lộ Tuệ Tuệ:

“Lúc trước em có đọc vài thông tin về anh ấy.”

“Vậy hành lý làm sao đây?”

“Nhưng bọn em bảo đảm chị Lê sẽ được ăn ngon.”

Tổ chương trình nhìn họ rồi lại nhìn Lộ Tình Hoạ đang đứng kế bên cúi đầu bấm điện thoại, có người nói.

Lộ Tình Hoạ đưa ra một lý do nghe không thể bắt bẻ được gì.

Chương 152: Chương 152

Dựa vào đâu chứ.

“Chị đang giảm cân, không ăn đồ nhiều calo.”

“Trông cô ta hơi cô đơn.”

Bay mười mấy tiếng, thật sự quá mệt mỏi.

Đến khách sạn sẽ ở tối nay, lúc xử lý xong đã là chín giờ.

Triệu Khả Nhi buồn cười:

“Chị Khả Nhi, chị gọi điện hỏi phục vụ khách sạn đi.”

Lộ Tuệ Tuệ chưa làm gì mà đã khiến Lê Mạn phải nhìn cô bằng ánh mắt khác, mà cô ta thì ân cần như vậy nhưng Lê Mạn không hề cảm kích.

“Vậy lần tới chị Tuệ Tuệ nhờ em giúp.”

Câu này là thật.

“Mọi người muốn ăn gì? Em ra ngoài mua.”

Cô ta khựng một lúc rồi nói:

Nghĩ mọi người đều đói bụng, Triệu Khả Nhi gọi mọi người.

Lúc họ đáp đã gần bảy giờ.

“Mua đồ ăn bữa tối mà cần tận một trăm euro.”

Anh ấy nhìn Triệu Ấp, dặn dò:

“Đừng giả vờ nữa, bọn chị thấy mà.”

Lê Mạn: “Ra ngoài du lịch, chúng ta là một nhóm.”

Rất nhiều người đồng ý.

Lộ Tuệ Tuệ bật cười.

“Chị Khả Nhi.”

Lộ Tình Hoạ: “Chị Lê bình dị gần gũi quá.”

Giang Húc: “Được.”

Lộ Tình Hoạ mỉm cười.

“Bản thân cô ta nói không cần mà, Tuệ Tuệ đã nể mặt cô ta rồi, nói thật lòng, đã du lịch thì phải tùy cơ ứng biến thôi.”

Mới nói câu này xong, sắc mặt Lộ Tình Hoạ cứng đờ.

“Không có.”

“Mặc quần áo nhiều vào, em tra dự báo thời tiết thấy hôm nay La Mã cổ đại hơi lạnh.”

Cô nhìn Mạnh Kha:

“Thì đất khách quê người, khuya rồi không sợ mới lạ.”

“Ăn ạ.”

“Ý kiến hay.”

Lê Mạn nói: “Đúng là không tệ chút nào.”

Giang Húc nhìn rồi gật đầu: “Ăn.”

Thật ra Lộ Tình Hoạ rất đói nhưng đã nói thế rồi nên cô ta đành căng da đầu đồng ý.

Triệu Khả Nhi: “Để trong hành lý rồi, đợi lát nữa chị xách hành lý rồi mặc thêm.”

“Ăn tạm ít bánh quy này đi, chị nghĩ khuya chúng ta mới được ăn cơm.”

Hoàn cảnh xa lạ, nói thật Lộ Tuệ Tuệ cũng hơi bất an.

Cô đi rất nhanh, giống như có người đang theo dõi cô vậy.

“Xử lý xong là được rồi.”

Người mình muốn giúp, đương nhiên phải tìm hiểu chút rồi.

Triệu Khả Nhi cạn lời.

“Sao chị không cho em nhờ em giúp?”

Lộ Tình Hoạ không hợp rơ với mọi người là do cô ta tự cách ly bản thân, đâu thể trách người khác được.

“Biết.”

“Dạ, chị Lê nói đúng lắm.”

“Chị Tình Hoạ biết không?”

Lê Mạn: “Để xem xem có gì.”

Sau khi lấy hành lý xong, khi đạo diễn báo không có xe, cô ta ngơ ngác.

“Chị không sao, chị giống mọi người là được.”

Lộ Tuệ Tuệ gật đầu, nghĩ nghĩ:

Thấy cô ta khó xử, Lộ Tuệ Tuệ lên tiếng:

Mạnh Kha si mê.

“Khách sáo quá, cũng vì suy nghĩ cho mọi người.”

Lê Mạn chợp mắt nghỉ ngơi, Lộ Tình Hoạ nhìn góc mặt chị ấy một lúc, cụp mắt cố nén sự ghen tị.

“Em sắp c.h.ế.t đói rồi chị Tuệ Tuệ ơi.”

“Giang Húc, nếu tôi nhớ không lầm, hình như tiếng Anh của anh khá ổn đúng không.”

Triệu Ấp: “Tuân lệnh.”

“Tối chị ít khi ra ngoài, với lại cũng ít khi ăn.”

Cô ấy uất ức hỏi:

Không bao lâu sau, Giang Húc và Triệu Khả Nhi đã thuê được xe, quay về.

“…”

Mọi người đều đồng thanh: “Chị/em cũng vậy, ăn đại gì cũng được.”

Triệu Khả Nhi: “Ghê vậy.”

Giang Húc ngồi ghế phụ, sau lưng là Lê Mạn và Lộ Tình Hoạ.

“Bảo vệ họ cho tốt nhé.”

Trước khi ngủ, Lộ Tuệ Tuệ gửi tin nhắn cho nhóm gia đình và Bùi Chi Hành, báo mình hạ cánh bình an rồi nhắm mắt ngủ.

Phòng ba người cực kỳ hài hòa nhưng phòng còn lại thì không.

“Chị biết nói tiếng Anh không?”

Lúc sắp ra ngoài, Triệu Khả Nhi đòi tiền Lộ Tình Hoạ.

Lộ Tình Hoạ nhìn như không thể tin nổi:

Chị ấy nhìn Lộ Tuệ Tuệ: “Chúng ta đợi ở đây à?”

Lộ Tuệ Tuệ mặt không đổi sắc:

“Tình Hoạ, đưa chị một trăm euro.”

Mạnh Kha: “Dạ vâng.”

Lúc đầu Triệu Khả Nhi chưa phát hiện, là Giang Húc hỏi trước.

Ngày qua ngày, tích lũy suốt mấy tháng trời, Lộ Tuệ Tuệ đã hơi ấn tượng với những địa điểm ở Châu u đáng để check in, những địa điểm đặc sắc.

Lộ Tuệ Tuệ hiểu rõ, sau khi hỏi hai nam trong nhóm, cô mới nói:

Xe họ nói cười vui vẻ nhưng xe bên chỗ Giang Húc cực kỳ yên tĩnh.

Mạnh Kha dứt khoát đồng ý, nhìn Lộ Tuệ Tuệ, nói:

Lê Mạn: “Chị ăn một quả táo là được.”

Mạnh Kha đồng ý.

Triệu Khả Nhi: “…”

Cô ấy hơi nũng nịu, cũng hơi khó tính nhưng trông rất đáng yêu.

“Cô nghỉ ngơi đi, tôi đi nấu là được.”

Cô thì thầm: “Sau này có việc biết nhờ ai rồi đúng không?”

“Thì thuê xe thôi.”

Giang Húc ngăn cô lại.

“Cô đơn gì đâu?”

… (đọc tại Qidian-VP.com)

Lộ Tình Hoạ nói mình hơi khó ngủ nên chọn phòng hai người, chiếc giường còn lại vốn dĩ nên để cho Lê Mạn nhưng Lê Mạn chủ động xin muốn ở phòng ba người, nghĩ đến việc phải lên kế hoạch du lịch và sắp xếp chi phí cho hành trình tiếp theo, Triệu Khả Nhi ở chung phòng với Lộ Tình Hoạ.

Cô ta cười gượng, khẽ nói:

“Phải làm sao bây giờ?”

Ánh đèn cứ lúc sáng lúc tối, cuối cùng cô ta không nhịn nổi nữa, xốc chăn lên.

Nhân viên khác nói lại.

Bên ngoài đang tối.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 152: Chương 152