Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 166: Chương 166

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 166: Chương 166


Nhưng dù sao Bùi Chi Hành cũng đã nói không nhanh, thế thì coi như không nhanh vậy.

Chỉ tiếc kỹ thuật của cô còn quá kém cỏi, cô chỉ mới vươn đầu lưỡi ra đã bị anh bắt được.

Ngắm tay anh.

“Không có.”

“Anh không thể kiềm chế chút sao?”

Thấy cô vội vội vàng vàng vào nhà, Lộ Cảnh Sơn đang muốn định với cô vài câu nhưng còn chưa kịp nói gì thì Lộ Tuệ Tuệ đã cúi đầu chạy lên cầu thang sát bên người ông.

Cô chỉ vừa phát ra một âm tiết, Bùi Chi Hành đã cúi xuống ngậm môi của cô.

Lộ Tuệ Tuệ sững người, sau khi phản ứng lại, hai má cô đỏ bừng, xấu hổ muốn c·h·ế·t:

Lộ Cảnh Sơn không hiểu, nhìn dì Dương đang định về nghỉ ngơi, khó hiểu hỏi:

“Em cảm thấy anh phải b**n th** không?”

“Bố em và Niên Niên đều ở trong nhà.”

“Ừm.”

Cô không cố ý.

Lộ Tuệ Tuệ chớp mắt: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không muốn.”

Lộ Tuệ Tuệ phục hồi tinh thần, đẩy anh ra.

Hơn nữa, sao mới nửa tháng họ không gặp nhau, vừa gặp mặt đã hôn mãnh liệt như vậy.

Nếu không phải biết họ ở nhà, anh sẽ không buông cô ra nhanh vậy đâu.

“Em bất cẩn thôi.”

Bùi Chi Hành suy nghĩ một chút:

Chạy về phòng, Lộ Tuệ Tuệ vừa khéo đụng phải Lộ Cảnh Sơn đi từ lầu hai xuống.

Bùi Chi Hành cụp mắt, nương theo ánh đèn mờ nhìn cô, anh giơ tay, ngón tay đặt lên đôi môi hồng hào của cô.

Tư thế kia giống như là nếu cô mà chạy chậm thì sẽ xong đời luôn ấy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng ngay lúc anh hôn cô, Lộ Tuệ Tuệ chợt phát hiện, thật ra cô cũng rất nhớ Bùi Chi Hành, cô nhớ con người anh, nhớ hương thơm trên người anh, thậm chí… nhớ anh hôn mình, khát khao được anh ôm.

Lộ Tuệ Tuệ không trả lời.

Lộ Tuệ Tuệ ngước mắt, lườm anh:

“Cẩn thận chút.”

Bùi Chi Hành nói cái gì?

Hai người ôm nhau một hồi lâu.

“Hả?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Anh đi làm, em đi theo làm gì?”

Bùi Chi Hành ấn cô vào lòng, ghé vào tai cô, nói:

“Em biết mà.”

...

Muốn hôn cái gì?

Lộ Tuệ Tuệ ngửa đầu nhìn anh, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của anh, đột nhiên có cảm giác mình bị nhìn thấu khiến cô không biết phải làm sao.

“Không đâu.”

Bùi Chi Hành dừng lại, giọng trầm thấp, đầy mê hoặc:

“Em có thể đọc kịch bản.”

Rõ ràng là anh hôn cô, thế mà anh lại bình tĩnh mà nói câu sưng rồi này.“Anh… b**n th** hả?”

“Có phải nên thu ngón tay lại rồi không?”

Lộ Tuệ Tuệ không nói gì:

“Có thể là vội đi ngủ.”

Lộ Tuệ Tuệ nói:

Lúc tách ra, môi Lộ Tuệ Tuệ càng đỏ hơn, thậm chí còn sưng lên.

Trong lúc th* d*c, đầu óc Lộ Tuệ Tuệ mơ hồ, cô bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.

Lộ Tuệ Tuệ giật mình, dùng cặp mắt phượng xinh đẹp nhìn anh.

Được anh hôn, Lộ Tuệ Tuệ vô thức buông lỏng tay nắm chặt quần áo của anh, chủ động đáp lại.

Nhưng lúc này, cô thật lòng tán thành.

Cô cụp mắt, nhìn chằm chằm bàn tay của Bùi Chi Hành, muốn nói lại thôi.

Bùi Chi Hành đáp lời, nhưng vẫn không buông cô ra.

Chủ yếu là cô đến đó cũng không biết phải làm gì.

“Mấy giờ rồi, nếu em không về thì bố em sẽ đi tìm em đấy.”

Bùi Chi Hành: [Nghỉ ngơi sớm chút.]

“Muốn tới công ty không?”

Cô thật sự cần phải ở nhà nghỉ ngơi một chút.

Thời gian hôn dài hơn so với lần đầu tiên, làm cho người ta mặt đỏ tới mang tai.

“Hết rồi hả?”

Hai người vẫn ôm nhau, trán chạm trán, thở hồng hộc.

Bùi Chi Hành buông cô ra, thì thầm hỏi:

“Ngày mai anh phải đi làm.”

Lộ Tuệ Tuệ mím môi, trả lời.

Hết lần này tới lần khác không có cách nào.

“Anh nhớ lần trước em hôn nó phải không?”

Môi cô mấp máy nhiều lần, mãi không thốt ra được nửa chữ.

Đây là nụ hôn thứ hai trong đêm nay.

Tai của Lộ Tuệ Tuệ càng nóng hơn, nhỏ giọng nói:

“Thật không?”

“Sưng rồi này.”

Lộ Tuệ Tuệ giật mình, ngạc nhiên nhìn anh:

Lộ Tuệ Tuệ ngượng ngùng.

“Không phải là vì nguyên nhân này.”

“Ngày mai làm gì?”

Đối diện với đôi mắt đào hoa của Bùi Chi Hành, Lộ Tuệ Tuệ có chút rối rắm.

Một hồi lâu, Lộ Tuệ Tuệ mới nói:

“Còn có thể ngắm…”

Lộ Tuệ Tuệ nằm trong lòng anh một hồi lâu, mới lên tiếng:

Lộ Tuệ Tuệ đang định nói ai thèm ngắm anh, câu tiếp theo của Bùi Chi Hành làm cô sượng tại chỗ.

Người ta lúc mới yêu, ngày đầu tiên sẽ không hôn đâu.

Nói xong, cô mặc kệ Bùi Chi Hành, xoay người chạy vào trong.

Cô giơ tay, ôm lấy cổ anh, hôn lại.

Nhắc tới đây, Lộ Tuệ Tuệ lại vừa tức vừa xấu hổ.

Không hiểu sao Lộ Tuệ Tuệ cũng rất thích mùi trên người anh, mùi gỗ nhàn nhạt, không gay mũi, không tính là lạnh, rất dễ ngửi, làm cô thấy rất có cảm giác an toàn.

Bỗng dưng, trong đầu cô nhảy ra lời bình luận của Lộ Niên Niên với Bùi Chi Hành. Cô ấy nói Bùi Chi Hành vừa thất thường vừa mưu mô, rất xấu xa. Lúc đó Lộ Tuệ Tuệ nghe thấy cũng bình thường mà, thậm chí cô muốn phản bác Lộ Niên Niên.

Bùi Chi Hành chú ý tới phản ứng của cô, cười khẽ:

Đã gần nửa tháng từ nụ hôn lần trước.

Mười phút nữa trôi qua. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bùi Chi Hành: [Ngày mai có tới không?]

Trở về phòng, điện thoại Lộ Tuệ Tuệ đặt trong phòng nhận được tin nhắn Bùi Chi Hành gửi tới.

“Tới gần thêm thì sẽ không thấy.”

Bùi Chi Hành nhướng mày, đại khái hiểu được ý của cô.

“Kinh Thịnh á?”

“Bùi Chi Hành.”

Thậm chí cô có thể cảm giác lòng bàn tay nóng bỏng của Bùi Chi Hành đang để sau lưng cô.

Hình như họ như không có mấy hành động mất tự nhiên hay xấu hổ khi mới yêu, trực tiếp tiến thẳng vào giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt?

“Có… hơi hơi.”

Bùi Chi Hành không miễn cưỡng.

Anh cúi đầu, hít lấy mùi hương trên cổ cô, đồng ý, không nói nữa.

Lộ Tuệ Tuệ nhịn không được giơ tay vỗ vai anh, buồn cười nói:

Không khác Bùi Chi Hành nhiều lắm.

“Ngày mốt phải quay một quảng cáo.”

Bùi Chi Hành cọ chóp mũi của cô, giọng nói khàn.

Lộ Tuệ Tuệ “ồ” một tiếng, hít mũi nói:

Tất nhiên Bùi Chi Hành biết lần trước là do cô bất cẩn, yết hầu của anh lên xuống, thấp giọng hỏi:

Lộ Tuệ Tuệ lảo đảo, vấp chân, quay đầu lườm anh.

“Nhưng anh muốn.”

Cô nghĩ tới ánh mắt Bùi Chi Hành nhìn mình, còn có một số hành động gần đây của anh, phát hiện hóa ra ham mê nhỏ của mình biểu lộ rất rõ ràng.

Bùi Chi Hành dừng lại một chút, đề nghị:

“Sẽ không bị chụp hình đâu”

Ngắm cái gì của anh?

“Trên tay anh có gì sao?”

Họ đã lãng phí rất nhiều thời gian.

[Để xem thế nào, em muốn ngủ cho đã.]

Cô há miệng hỏi:

Bùi Chi Hành nói:

Lộ Tuệ Tuệ nghẹn lời, nhịn không được hỏi.

Ban nãy dì Dương thấp thoáng nghe giọng của Bùi Chi Hành, bà ấy cười cười:

Bùi Chi Hành cố ý dùng ngón cái ấn lên môi cô, quyến rũ cô:

Ngày mai ở nhà nghỉ ngơi.

Mùi hương trên người hai người trộn lẫn vào nhau, gió thổi qua, toả hương rất xa.

Lộ Tuệ Tuệ: [Ngủ ngon.]

Lộ Tuệ Tuệ hơi không xác định.

[Ừm.]

Cô tuyệt đối không thừa nhận mình muốn.

[Được, ngủ ngon.]

Lông mi Lộ Tuệ Tuệ khẽ run, trái tim như muốn lao ra khỏi cổ họng.

“Hơi khó đấy.”

Cho dù có, cũng sẽ không hôn lưỡi.

Anh im lặng một lúc, vén tóc của cô ra sau tai, thấp giọng nói:

“Em phải về ngủ rồi, ngủ ngon.”

Bùi Chi Hành cụp mắt nhìn cô:

“Muốn nói gì?”

“Hửm?”

Không hiểu sao cô lại thích cảm giác hôn môi với anh, cảm giác đó như thể mình và người đàn ông trước mặt là chân thật.

“Ở vị trí này…bố em có thấy không nhỉ?”

Trái tim của họ đang đập vì đối phương.

Bùi Chi Hành gật đầu.

Thật ra, trước khi gặp anh, Lộ Tuệ Tuệ cũng không biết mình nhớ Bùi Chi Hành đến vậy.

Lộ Tuệ Tuệ nhanh chóng rời mắt đi, chọc chọc ngón tay của anh:

Tay?

“Ngày mai anh phải đi làm sao?”

“Sao?”

Lộ Tuệ Tuệ nghe tiếng th* d*c của anh, vành tai hơi nóng, gò má phiếm hồng. Đột nhiên, cô cảm thấy e thẹn.

Chương 166: Chương 166

Bùi Chi Hành không ngăn cản.

Bùi Chi Hành trả lời:

Ngày mai là ngày làm việc, Lộ Cảnh Sơn cũng phải đi làm.

Bùi Chi Hành nhếch môi, thong thả nhìn cô, không nói gì nữa.

“Nghỉ ngơi.”

Anh đang nói đến ngón tay.

“Tốc độ tiến triển của hai ta có phải hơi nhanh rồi không?”

Lộ Tuệ Tuệ hỏi anh:

Lộ Niên Niên không hổ là đã quen Bùi Chi Hành từ nhỏ, đã quá rõ ý đồ xấu xa của người này rồi.

“Không có gì.”

Anh há miệng, cắn môi cô, khàn giọng nói:

Lộ Tuệ Tuệ: "..."

“Đợi lát nữa.”

Cô vùi đầu vào gối, sau khi giải tỏa cảm xúc ngượng ngùng của mình, mới lạnh lùng trả lời anh:

“Vậy muốn hôn không?”

Bùi Chi Hành nhìn cô, nói thẳng ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tuệ Tuệ chạy gì vậy?”

Họ dây dưa thân mật, đầu lưỡi quấn quýt, triền miên.

Bùi Chi Hành cũng chú ý tới, anh vừa xoa khóe môi cô, vừa lẩm bẩm:

Cô không rối rắm vấn đề này nữa, được anh ôm chặt vào lòng.

A, không đúng, là có một vài những suy nghĩ b**n th**.

“Anh đừng nói nữa.”

“Đối với em, đúng là có hơi.”

Toàn thân Lộ Tuệ Tuệ dán vào n.g.ự.c anh, nhiệt độ nóng hổi trên người anh truyền đến thân thể cô qua lớp quần áo mỏng manh, khiến thân thể cô bất giác cũng nóng lên theo.

“Tay anh.”

Ầm một tiếng, đầu óc Lộ Tuệ Tuệ trống rỗng.

Anh nghiêng người, nhìn bóng lưng hoảng loạn của cô, mắt cong cong.

Lộ Tuệ Tuệ hỏi.

Bùi Chi Hành: “... Anh biết.”

Không biết hôn bao lâu, khi Lộ Tuệ Tuệ sắp không thở nổi, Bùi Chi Hành mới buông cô ra.

Bùi Chi Hành gật đầu.

Dưới bóng đêm, Bùi Chi Hành cong môi, một lần nữa kéo cô vào lòng.

Ông lắc đầu, không hiểu lắm, nhưng con gái lớn rồi có bí mật của mình, Lộ Cảnh Sơn sẽ không tra hỏi đến cùng.

Bùi Chi Hành: [Anh về rồi.]

Lộ Cảnh Sơn: "?"

Bùi Chi Hành suy nghĩ, cau mày:

Cô thật lòng xin Bùi Chi Hành đừng nói nữa, làm tổng tài bá đạo lạnh lùng chín chắn không được à?

Bùi Chi Hành nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm. Anh nhìn theo tầm mắt của cô, cố ý hỏi:

“Không nhanh.”

“...”

“Ừm.”

Lộ Tuệ Tuệ tức.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 166: Chương 166