Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí
Thời Tinh Thảo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 170: Chương 170
“Chuyện đó có kết quả chưa?”
“Nghĩ ra rồi nói sau nhé?”
Suy xét đến ngày hôm sau có việc, Lộ Tuệ Tuệ không dám chơi b.ắ.n cung quá lâu, thế là cô kéo Bùi Chi Hành đi chơi nhảy đệm.
Cô không có ý kiến gì.
“Ăn cơm Tây nhé?”
Lộ Tuệ Tuệ đoán, có lẽ Bùi Chi Hành rất thạo việc này.
Bùi Chi Hành cúi đầu, nắm ngón tay cô dẫn cô đi vào:
Đừng có bỉ ổi như vậy.
“Anh biết chỗ nào quyên góp đáng tin cậy không?”
Bùi Chi Hành bất đắc dĩ, nhéo nhéo xương chân mày nói:
Lúc học cấp hai, Lộ Tuệ Tuệ rất thích chơi nhảy đệm cùng đám bạn, dùng sức nhảy lên đệm, sau đó được bật lên rất cao, rất sung sướng.
“Không tăng ca.”
“Không phiền.”
Nơi đó rất hẻo lánh, hơn nữa người nơi đó không thích người ngoài, bạn muốn biết chút gì đó, hỏi trực tiếp sẽ không ai nói đâu.
Bùi Chi Hành: “Được.”
“Không đâu.”
“Nếu em thắng, anh phải làm theo một yêu cầu của em. Nếu anh thắng, anh cũng có thể sai em làm một chuyện.”
Bùi Chi Hành đến gần thu dọn đồ đạc cho cô, thì thầm:
Bùi Chi Hành: “Sau đó thì sao?”
Bùi Chi Hành sửng sốt:
Lộ Tuệ Tuệ gật đầu, cũng không bảo Bùi Chi Hành chơi cùng mình.
Bùi Chi Hành suy nghĩ một lúc, đổi suy nghĩ.
Lộ Tuệ Tuệ quay đầu nhìn về phía người đàn ông ngồi ở ghế lái, tầm mắt lướt từ sống mũi cao thẳng và sườn mặt đường nét khôi ngô tuấn tú của anh, rồi nhìn bàn tay đặt lên vô lăng của anh.
Hai người thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn đối phương một cái, khi thì họ sẽ ăn ý đối mặt nhau, sau đó ăn ý rời đi, tiếp tục bận việc trong tay.
Cô hối hận:
Không hiểu sao, Lộ Tuệ Tuệ cảm thấy cô tự đào hố chôn mình.
“Anh đã sắp xếp người đến nơi bố mẹ nuôi em sinh ra, chờ thêm một chút nữa.”
Bùi Chi Hành hiểu rõ.
“Đi ăn trước.”
“Dẫn em đến chỗ tiêu hao thể lực.”
Bùi Chi Hành ở bên cạnh nhìn cô, cô sung sướng nhảy tới nhảy lui vài tấm đệm, nhảy tới mức thở hồng hộc mới lưu luyến đi sang một bên.
Bùi Chi Hành cong môi.
Đến sáu giờ, Lộ Tuệ Tuệ nhìn đồng hồ, ngước mắt nhìn Bùi Chi Hành:
Đang đọc, điện thoại di động rung lên.
Cô có thể chờ.
Lộ Tuệ Tuệ như một thẳng nam.
Anh thì thầm hỏi:
“Xem ai b.ắ.n trúng nhiều tên hơn.”
“Ừm.”
Cô quay đầu nhìn người đàn ông ngồi sau bàn làm việc:
“Trước mắt chơi b.ắ.n cung đi, tiêu hao chút thể lực, sau đó chúng ta chơi nhảy đệm, cuối cùng chơi đua xe, thế nào?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bùi Chi Hành thắng.
“Tối nay anh phải tăng ca à?”
“Có.”
Lộ Tuệ Tuệ đứng dậy đi tới đứng trước mặt anh hỏi:
Lộ Tuệ Tuệ trả lời.
Lộ Tuệ Tuệ chớp mắt, chỉ vào một trò, nói:
“Biết rồi.”
Nói xong với Bùi Chi Hành, Lộ Tuệ Tuệ trở lại sofa tiếp tục đọc kịch bản.
Vốn dĩ bữa tiệc khánh công này phải tổ chức sớm hơn nhưng vì Lộ Tuệ Tuệ và Giang Húc không có thời gian, bên phía đạo diễn liền lùi thời gian lại, muốn chờ khi nào hai người đều rảnh rỗi lại tổ chức.
Cách Hằng là công ty của nhà họ Lộ.
Bùi Chi Hành nói với cô:
Bùi Chi Hành dừng một chút, thì thầm nói:
Bùi Chi Hành biết trình độ b.ắ.n cung của cô tốt, thế là anh để cô tùy ý phát huy.
“Sao ở đây không có ai hết?”
Nửa tiếng sau, Lộ Tuệ Tuệ theo Bùi Chi Hành xuống xe lần nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lộ Cảnh Sơn không thể phân thân, huống chi phía dưới còn có hai em trai, mỗi người chịu trách nhiệm khác nhau. Theo những gì Bùi Chi Hành biết, hình như quỹ là do chú ba của Lộ Tuệ Tuệ phụ trách.
Anh nhìn chăm chú vào vành tai đỏ bừng của cô.
Lộ Tuệ Tuệ vui vẻ, giống như một cô gái bình thường, ánh mắt lấp lánh, vui mừng:
“Tập đoàn Kinh Thịnh và Cách Hằng đều có quỹ.”
“Lần sau lại dẫn em tới chơi.”
“Hay là chúng ta đừng đi chơi nữa, về nhà chạy bộ đi?”
Có thể cũng không khoa trương đến vậy, nhưng quả thật không phải sàn lót xi măng.
“Chơi cũng được, nhưng không thể chơi quá lâu.”
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ vừa vặn từ trên cửa kính chiếu vào, vô cùng ấm áp.
“Đây là?”
Hạ Lỵ còn nói cho cô một tin tức tốt, “Vô Tận” muốn tổ chức tiệc khánh công vào tối thứ sáu này.
Anh cụp mắt, đưa khăn mặt cho cô, mở chai nước cho cô:
“Mệt rồi?”
Nhảy đệm rất tốn thể lực, nhưng cũng sẽ khiến bạn tạm thời quên đi phiền não.
“Ngoại trừ ăn cơm, chúng ta còn có thể làm chút chuyện khác.”
Quả là thế.
Lúc Lộ Tuệ Tuệ đang tự tẩy não mình, cô nghe tiếng cười của người bên cạnh.
“...”
Cô xấu hổ, không được tự nhiên quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm hỏi:
Chương 170: Chương 170
“Quỹ của Cách Hằng là do bố em quản lý sao?”
“Mệt, nhưng rất vui.”
Thỉnh thoảng Lộ Tuệ Tuệ cúi đầu ghi chép gì đó, hết sức nghiêm túc.
Bùi Chi Hành lắc đầu:
Cô lướt xem cuộc trò chuyện với Hạ Lỵ, bỗng nhiên nhớ tới chuyện quyên tiền.
“Anh muốn em làm gì cho anh?”
Nói xong việc này, Lộ Tuệ Tuệ hỏi:
Lộ Tuệ Tuệ yên tâm.
Mặc dù Lộ Tuệ Tuệ không quan tâm tin tức, nhưng cũng biết điều này.
Cô đã chờ lâu rồi, chờ thêm một lúc cũng không sao.
Khóe môi Lộ Tuệ Tuệ cong cong:
“Bùi Chi Hành.”
Cô tin tưởng Lộ Cảnh Sơn, nhưng không tin chú ba của cô.
“Muốn quyên góp tiền livestream hôm đó?”
Nếu ngày mai cô không mặc vừa quần áo thì phải làm sao?
Lộ Tuệ Tuệ: “Ở đâu?”
”Lên xe.”
Cô quay đầu, nhìn về phía xe đua nói:
“... Không có gì.”
Bùi Chi Hành sẽ không từ chối cô, tất nhiên là đồng ý:
“Phiền không?”
Hai người đều bận rộn của mình.
“C·h·ế·t rồi, ăn nhiều quá.”
“Đấu thế nào?”
Lộ Tuệ Tuệ là người có thể tự chơi tự vui.
Chỉ là Lộ Tuệ Tuệ có ý nghĩa khác, cô hăng hái bừng bừng muốn thi đấu với anh.
Lộ Tuệ Tuệ nhìn chằm chằm một hồi lâu, ép mình rời mắt đi.
Nhà Lộ Tuệ Tuệ làm đồ điện, cũng là tập đoàn lớn xuyên quốc gia.
Cô ngước mắt nhìn tòa nhà trước mặt.
Nghe vậy, mắt Lộ Tuệ Tuệ sáng lên.
Lộ Tuệ Tuệ uống ừng ực hơn nửa chai nước mới phấn khích nói:
Bùi Chi Hành nhếch môi, kéo dài giọng:
“Thích trò này?”
Lộ Tuệ Tuệ mở ra xem, là Hạ Lỵ gửi nội dung quay quảng cáo ngày mai.
“Ví dụ như đi hẹn hò.”
Chẳng có ai ở đây ngoài nhân viên công tác cả.
“Muốn ăn gì?”
Lộ Tuệ Tuệ chỉ muốn cảm thán, có tiền thật tốt.
Lộ Tuệ Tuệ hào phóng đồng ý.
Bùi Chi Hành: “Được, anh sắp xếp người xử lý thay em nhé?”
Mười phút sau đã có thành tích của hai người.
Lộ Tuệ Tuệ nghĩ nghĩ, chế nhạo hỏi:
“Chắc là không phải.”
“Có muốn đi đâu không?”
Chủ yếu là cô cảm thấy cho dù mình có gọi, Bùi Chi Hành cũng sẽ không chơi. Trò này quá trẻ con, chắc chắn anh không muốn chơi.
Bùi Chi Hành cười khẽ:
“Tạm thời không nghĩ ra.”
“Sao thế?”
Hai người rời khỏi công ty đúng vào giờ cao điểm, đường xá tắc nghẽn.
Bùi Chi Hành "ừm" một tiếng, nói:
Bùi Chi Hành cong môi dưới:
“Vậy thì Kinh Thịnh đi.”
Lộ Tuệ Tuệ nói:
Hai người đặt một phòng riêng, Lộ Tuệ Tuệ không lo sẽ bị người khác chụp được.
Lộ Tuệ Tuệ nghĩ nghĩ: (đọc tại Qidian-VP.com)
Bùi Chi Hành giơ tay, cưng chiều vuốt mũi cô.
Cô nói:
Bùi Chi Hành chọn cửa hàng có tính bảo mật cực kỳ cao.
Sau khi đi vào, Lộ Tuệ Tuệ hiểu ra.
Tất nhiên Bùi Chi Hành biết.
Không giống với khu vui chơi điện tử, tất cả trò chơi ở nơi này đều là trò cảm giác mạnh, lại còn tiêu hao thể lực.
Tuy Lộ Tuệ Tuệ không có bằng lái, nhưng chạy trong nhà thì không cần bằng lái.
“Anh cảm thấy thế nào?”
Anh nhìn cô:
Cô đồng ý, nhẹ giọng nói:
“Em muốn quyên góp thông qua Kinh Thịnh hay Cách Hằng?”
Bùi Chi Hành trả lời:
Lộ Tuệ Tuệ: “Anh ăn cơm không?”
Salad, bít tết ít calo hơn.
“...”
Lộ Tuệ Tuệ đồng ý.
Cô vô cùng phấn khích, lập tức sắp xếp ổn thỏa.
Lộ Tuệ Tuệ hiểu rõ:
Lộ Tuệ Tuệ không phải là một người thích vận động, nhưng cô lại rất thích những trò cần thể lực này.
Có rất nhiều tổ chức như Hội Chữ thập đỏ hay gì đó, nhưng trong đó đều có mấy con mọt.
“Em nhờ chị Hạ Lỵ hỏi thăm rồi, trường tiểu học bên đó rất xập xệ, mặc dù bọn nhỏ có thể đi học bình thường nhưng trường học không có căn tin, hơn nữa vào mùa mưa, phòng học sẽ bị dột.”
“Gì cũng được, ngày mai em phải quay quảng cáo, không thể ăn nhiều.”
“Được.”
Anh cụp mắt nhìn cô:
Huấn luyện viên hướng dẫn Lộ Tuệ Tuệ cách sử dụng và những điều cần chú ý của trò chơi rồi tự giác lui ra.
“Không phải anh nói đi hẹn hò sao?”
Lộ Tuệ Tuệ cũng biết trình độ của Bùi Chi Hành.
“Em sẽ thích.”
Lộ Tuệ Tuệ quay đầu nhìn anh.
“Em rất thích chơi trò này.”
Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi:
“Còn có đua xe nữa sao?”
Lộ Tuệ Tuệ nhìn chằm chằm chữ viết trên tường.
“Em muốn cho trạm cuối trong chuyến du lịch của tụi em.”
“Muốn chơi cái đó, anh biết lái không?”
-
Bùi Chi Hành nói cho cô:
Bùi Chi Hành cong môi: “Đi chơi đi, anh ở bên cạnh xem.”
“Được.”
Anh sợ Lộ Tuệ Tuệ mệt.
Lộ Tuệ Tuệ có chơi có chịu, nhìn anh:
Hoàng hôn lúc chiều tối rọi vào từ ngoài cửa xe lên mu bàn tay và ngón tay của anh, giống như mạ một lớp filter, trông càng đẹp hơn.
Anh khựng lại, nhìn Lộ Tuệ Tuệ: (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhìn nụ cười trên mặt Lộ Tuệ Tuệ, Bùi Chi Hành nhéo nhéo mặt cô:
“Bao hết rồi.”
Bùi Chi Hành: “Được.”
Bùi Chi Hành vươn tay kéo cô lên.
Bùi Chi Hành ngước mắt nhìn cô.
Nơi này đều được đảm bảo an toàn, các loại đường đua đều ở trong phòng, không cần lo lắng quá nhiều.
Đi được hai bước, Lộ Tuệ Tuệ kịp phản ứng:
“…”
“Không được nhường em.”
“Ví dụ?”
Đến nhà hàng dùng cơm xong, Lộ Tuệ Tuệ lầm bầm:
Đây là khu vui chơi.
“Muốn chơi đua xe hay là chơi cái khác?”
“Nhất định phải đưa tiền cho họ nhanh nhất có thể nhé?”
Càng quan trọng hơn là, trường tiểu học đó đến cả sân thể d·ụ·c cũng không có, trời mưa, ngoài phòng học toàn bùn lầy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bùi Chi Hành nhướng mày:
“Cười cái gì?”
Thua thì phải nhận.
“Vâng.”
Lộ Tuệ Tuệ ngước mắt:
Nhịn nào, nhịn nào.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.