Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 190: Chương 190

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 190: Chương 190


Lộ Tuệ Tuệ gật đầu, ngước mắt lên nhìn Dụ Hạ một hồi, lại cúi mặt nhìn xuống cây cầu dưới chân.

Lộ Tuệ Tuệ muốn đi ngủ để đẹp da. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không cần nghiêm túc thế.”

Bà ấy cười rộ lên: “Sáng nay ăn gì thế?”

Dụ Hạ sửng sốt:

“Không đâu.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ông ấy lấy cương vị của một người từng trải dặn dò một cách nghiêm túc.

Bùi Chi Hành nghĩ rồi cũng nói:

“Được ạ.”

“Em cũng không rõ vì sao tự nhiên lại dừng lại.”

Hai người nhìn nhau, đều thấy sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương.

“Rất ngon ạ.”

Dụ Hạ: “Cũng tạm, tự chụp thì không ra sao lắm nhưng chụp cho người khác thì vẫn được.”

Còn đang rối rắm, Dụ Hạ đã đi đến bên này.

Bọn cô đang đi qua một cây cầu, không dài cũng chẳng ngắn, chỉ mất có một hai phút là qua được bên kia cầu.

Chẳng ai lại không thích nghe những lời âu yếm, Lộ Tuệ Tuệ thấy mình cũng chỉ là người thường, tất nhiên là rất thích.

“Được đấy, giữ vững thói quen này nhé.”

“Không biết á?”

“Em muốn thì chị diễn cùng.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Còn anh?”

“Sao anh biết?”

Người dân ở thị trấn Khê Thủy ban ngày thì đi làm, chăm sóc ruộng vườn, buổi tối cả nhà quây quần cùng chơi đánh bài, mạt chược, ăn khuya ca hát nhộn nhịp.

“Em cũng thấy thế.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô ấy nhìn xung quanh:

Lộ Tuệ Tuệ kinh ngạc cảm thán.

Chương 190: Chương 190

Cô nói với Bùi Chi Hành một tiếng rồi tắt điện thoại.

Cô xoay xoay cuốn kịch bản trong tay, khẽ lẩm bẩm:

Lộ Tuệ Tuệ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Hai người ở hai đầu, ai bận việc người đó.

Thị trấn Khê Thủy đúng là nổi tiếng với món bún gạo, rất nhiều chủ quán ở các địa phương khác đều nhập bún gạo từ đây. Bún gạo nơi này hương vị khác hẳn các nơi khác, dù là bún nước hay bún xào đều có vị rất đặc biệt, ăn ngon hơn bên Lộc Thành rất nhiều.

Bùi Chi Hành biết cô đang nói về kịch bản lần này.

Hạ Tư Nam sống trong căn nhà này thường xuyên bị những yêu cầu vô lý của họ ép đến ngạt thở.

Bùi Chi Hành nhướng mày:

Anh thích nhìn cô lúc chăm chỉ diễn như thế.

“Chị, Lộc Thành cũng có mà.”

“Về còn tập diễn nữa không ạ?”

Dụ Hạ xua tay nói:

“Em không biết.”

Nhạc Nhạc quay đầu nói với người bên cạnh:

“Có một thứ là được rồi.”

Dụ Hạ nói: (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhìn người trước màn hình điện thoại, Lộ Tuệ Tuệ bỗng thấy thương anh hết sức.

Dụ Hạ buồn cười nói:

Bùi Chi Hành vừa bận việc xong đã vội gọi điện thoại cho cô.

“Vâng.”

Dụ Hạ nhìn theo hướng tay cô ấy chỉ, giật mình nói:

“Khó quá.”

“Sắp đi ngủ rồi à?”

Bùi Chi Hành “ừ” một tiếng, nhẹ giọng nói:

“Anh nói xem hiện giờ tâm trạng chị Tuệ Tuệ có ổn không?”

“Sẽ không sao chứ ạ?”

Nghe nói đồ ăn sáng ở thị trấn Khê Thủy vừa ngon vừa phong phú đủ chủng loại. Nghệ sĩ các cô cũng chỉ có bữa sáng là được ăn đồ nhiều calo, thời gian còn lại trong ngày đều phải kiềm chế để giữ dáng.

Dụ Hạ: “Mì sợi ạ.”

Đi một lát, Lộ Tuệ Tuệ bỗng dừng bước chân.

Dụ Hạ “ôi” một tiếng:

Cô kéo Dụ Hạ đi tập diễn cùng mình một hồi lâu mới để cô ấy về phòng nghỉ ngơi.

“Hả?”

Lãnh Tùng Nguyệt nhướng mày:

Dụ Hạ: “Nửa tiếng trước ạ.”

Lộ Tuệ Tuệ im lặng một lát mới trả lời:

Hai người đứng trong phòng học một lát, tìm được cảm hứng rồi lại tiếp tục đi dạo một vòng quanh sân thể d·ụ·c.

Còn Hạ Tư Nam lại không may mắn như thế, không có ai cả.

Phần lớn thời gian sau này của Lộ Tuệ Tuệ là quay tại đây.

Cô nói:

Lộ Tuệ Tuệ ngoái đầu.

“Được.”

Từ những việc trước kia mà nói, nếu nội tâm không đủ mạnh mẽ sao có thể kiên trì chịu đựng được chứ. Lộ Tuệ Tuệ lúc này chẳng qua chưa nghĩ thông suốt thôi.

“Sao giống nhau được.”

Lộ Tuệ Tuệ chớp mắt:

Đoàn Lộ Tuệ Tuệ thẳng tiến về đường lớn, thỉnh thoảng có thể nghe âm thanh vọng từ trong nhà ven đường vọng ra, còn có tiếng còi ô tô xe máy inh ỏi trên đường, vô cùng náo nhiệt.

Bỗng tiếng điện thoại chụp ảnh của Dụ Hạ làm cô bừng tỉnh.

Cảnh diễn hôm nay là cảnh cãi nhau với bố mẹ, cũng không thể nói là cãi nhau, chỉ là bố mẹ của Hạ Tư Nam rất biết đặt áp lực lên vai người khác, bọn họ không giống một cặp bố mẹ bình thường, không có tư duy của người bình thường.

Sáng hôm sau Lộ Tuệ Tuệ hẹn Dụ Hạ cùng đến phim trường ăn sáng.

Lộ Tuệ Tuệ cúi đầu nhìn, thấy đúng thật.

Cảnh diễn của buổi sáng kết thúc Lộ Tuệ Tuệ cũng thấy hậm hực trong người.

Bùi Chi Hành mỉm cười:

“Nhưng nơi này kém xa Lộc Thành đó, không có gì cả đâu.”

“Mấy đứa bận gì cứ làm đi, cứ để cô ấy ngồi một mình một lát là được.”

“Chị Dụ Hạ ơi, từ lúc chị Tuệ Tuệ quay xong cảnh buổi sáng là cứ thế kia.”

“Tuệ Tuệ cũng thế, lúc nào rảnh thì nán lại phim trường một chút nhìn mà học hỏi thêm nhé.”

“Em muốn đọc kịch bản thêm một lát.”

Lộ Tuệ Tuệ thở dài:

“Chị chụp ảnh đẹp thế?”

Đoàn của Lộ Tuệ Tuệ ở tại một nơi cách trường học khá xa, hai người ban đầu định gọi xe trở về, nhưng nghĩ đến tối nay ăn quá no, rồi lại nhớ đến trách nhiệm giữ dáng của diễn viên nên mọi người quyết định đi bộ về để tiêu cơm.

Cô đứng trong phòng học tối đen, bên ngoài phòng học là cây đại thụ cành lá xum xuê, có một cành vươn dài ngả trên cửa sổ phòng học.

Cô ấy nói:

“Tiếp tục thế này có ổn không?”

Lãnh Tùng Nguyệt ngắt lời:

Từ nhỏ đến lớn cô ấy chỉ có thể lẻ loi đơn độc, không ai vươn tay với cô ấy.

Cành lá rậm rạp đã chắn hầu hết ánh sáng, chỉ còn vài vạt nắng xuyên qua cành lá lọt vào phòng học, chiếu trên người cô thành một vầng sáng nhỏ.

Cô lẳng lặng đứng yên hồi lâu, Dụ Hạ cũng không lên tiếng, không quấy rầy cô.

Cô ấy còn định nói gì đó thì Lộ Tuệ Tuệ đã nhấc chân đi tiếp:

“Chụp em à?”

“Cũng tàm tạm.”

Bùi Chi Hành nhìn cô:

“Vậy em xem kịch bản đi, anh xử lý mấy tài liệu.”

Lý Mặc cũng không biết.

Trước khi ngủ có cuộc gọi video của Bùi Chi Hành gọi tới.

Lộ Tuệ Tuệ: “… Khéo thế.”

11 giờ 30 đêm.

“Cháu biết rồi ạ, đạo diễn Khổng.”

“Anh thì sao?”

“Tâm trạng em không tốt à?”

Phòng học không lớn cũng chẳng nhỏ. Bàn học xếp dày đặc, lối đi chật hẹp, bàn ghế nhìn qua hơi cũ kỹ, trên bàn đặt vài quyển sách giáo khoa.

Lộ Tuệ Tuệ cười:

“Anh làm sao?”

Trở lại khách sạn, Lộ Tuệ Tuệ liền quăng hết mớ cảm xúc kì lạ lúc nãy ra khỏi đầu.

“Cũng có khi là thế.”

Ông ấy lại nhìn Lộ Tuệ Tuệ, nhẹ giọng nói:

Không ngoài dự đoán, câu này của Bùi Chi Hành đã lấy lòng Lộ Tuệ Tuệ.

Khi Lộ Tuệ Tuệ học kịch bản thường sẽ lẩm bẩm vài câu, cô thích đọc lời thoại ra. Cũng may Bùi Chi Hành không chê cô ồn ào, tình cờ nghe được còn vui vẻ nhếch khóe miệng.

Cô thật sự may mắn, trước kia có bố mẹ thương yêu, đến thế giới này tuy ban đầu cũng bị cư dân mạng mắng một hồi nhưng bên cạnh vẫn không thiếu người thương yêu chăm lo cho cô.

Lộ Tuệ Tuệ ngẩn ra cười hỏi:

Trợ lý bên cạnh chen lời:

“Hết bận rồi ạ?”

Thấy hai cô, Khổng Nghị Nhiên cũng có chút bất ngờ:

“Nhìn mặt em không giống người đang vui vẻ.”

“Yên tâm đi, không có việc gì đâu, chị Tuệ Tuệ của mấy đứa cứng cỏi hơn mấy đứa nhiều.”

“Không biết.”

Nghĩ thông suốt rồi là sẽ ổn trở lại.

Khổng Nghị Nhiên cười, nhìn Dụ Hạ nói:

“Cảm thấy không tệ.”

Không biết vì sao khi đứng trên bục giảng, dù xung quanh không có máy quay, Lộ Tuệ Tuệ vẫn có cảm giác mình đã biến thành Hạ Tư Nam.

Rời khỏi trường học, trời đã không còn sớm.

“Có phải hồi hộp quá không?”

Khóe môi cô khẽ cong lên, ánh mắt thêm rạng rỡ:

Dụ Hạ thấy cô đứng lại, nhướng mày hỏi:

“Anh nói rồi đó.”

Bùi Chi Hành hiếm khi lại nói lời âu yếm:

“Ngày quay đầu tiên thế nào rồi?”

“Đến lúc đó đừng có mà chê bai nơi này.”

Nhạc Nhạc chỉ chỉ, nhỏ giọng nói:

Lộ Tuệ Tuệ cong môi, tâm trạng cũng tốt lên một chút:

Ánh mắt anh nhìn cô sáng ngời, khẽ hỏi:

“Không ổn lắm.”

“Có em.”

Anh rũ mắt nhìn Lộ Tuệ Tuệ trong giây lát mới cất tiếng hỏi:

Phía cuối phòng học có báo tường mà học sinh tự viết, vẽ trang trí mấy đóa hoa nhỏ nhìn rất đáng yêu.

“Sao vậy Tuệ Tuệ?”

“Qua đợt bận này anh sẽ đến thăm em.”

Có em là đủ rồi.

Đến khách sạn mất ba mươi phút, vừa đủ để tiêu hao được phần lớn lượng cơm tối rồi.

Nhạc Nhạc không chắc chắn hỏi lại.

“Trông cũng nghệ thuật nhỉ?”

Từ trường học về khách sạn, vì lạ nước lạ cái, dù có Lý Mặc và một nam trợ lý của Dụ Hạ đi cùng, mọi người cũng quyết định không đi đường tắt.

Cô cũng như vậy.

Thảo luận xong Lộ Tuệ Tuệ lại bắt đầu ngày quay phim của mình.

Cô nhìn Bùi Chi Hành:

Lộ Tuệ Tuệ ngồi ở một góc nhìn trời, Nhạc Nhạc và Lý Mặc đứng ở xa trông chừng, không dám tiến lên.

Vừa ăn xong thì Khổng Nghị Nhiên và Lãnh Tùng Nguyệt cũng đến.

Lộ Tuệ Tuệ cúi đầu, cũng không phủ nhận.

Vừa quay đầu cô đã bắt gặp ánh mắt lo lắng của hai người trợ lý.

Dụ Hạ bật cười:

“Tuệ Tuệ đâu?”

Lộ Tuệ Tuệ cười:

“Chị quên tắt tiếng.”

Cô nghiêng người cúi đầu nhìn xuống dòng sông bên dưới.

“Đứng đây làm cái gì?”

Anh lại cụp mắt nhìn cô:

Tuy chỉ là một thị trấn nhỏ nhưng địa điểm du lịch ăn chơi lại không hề ít.

“Ở Lộc Thành không được ngon như vậy.”

“Cháu tới lúc nào thế?”

Ngồi trong góc gần một giờ đồng hồ Lộ Tuệ Tuệ mới đứng dậy định đi WC.

“Hâm mộ người ở Khê Thủy ghê, sáng nào cũng được ăn mì sợi, bún, bánh quẩy các thứ.”

“Cứ coi là thế đi.”

Chỉ lát sau mọi người đã túm lại thảo luận chuyện bữa sáng.

Nhạc Nhạc thở dài:

Lộ Tuệ Tuệ chớp mắt chần chờ:

Dụ Hạ đưa điện thoại cho cô xem.

“Lý Mặc.”

“Ngon không?”

Cô nghĩ nghĩ lại nhắc Bùi Chi Hành:

Bùi Chi Hành nói.

Lúc Lộ Tuệ Tuệ suy nghĩ không muốn có ai đến quấy rầy. Cô là kiểu người thích rúc vào sừng trâu, không ai kéo cũng chẳng ai đẩy được, chỉ có thể đợi tự thông suốt.

“Sao ạ?”

Lộ Tuệ Tuệ chống cằm nhìn anh:

Lộ Tuệ Tuệ vâng lời:

Lý Mặc trầm ngâm một lát:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 190: Chương 190