Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí
Thời Tinh Thảo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 49: Chương 49
“Sếp Bùi muốn ăn gì?”
Cũng chính vì vậy mà ông mới gọi điện thoại cho Lộ Tuệ Tuệ.
Lộ Niên Niên cười.
Nghe được âm thanh của cô, Bùi Chi Hành nhíu mày.
“Không, em làm bạn diễn cho chị.”
Không đợi Bùi Chi Hành hỏi lại, Lộ Tuệ Tuệ chuyển đề tài.
Từ từ, Lộ Tuệ Tuệ được cô ấy dẫn vào trong cảm xúc.
Trước đây Lộ Tuệ Tuệ thường ăn lẩu cay không có cảm giác gò bó gì, Lộ Niên Niên cũng vậy, mặc dù cô ấy được nhà họ Lộ nuôi rất tốt, sơn hào hải vị đều ăn qua, nhưng lúc quay phim thường xuyên gặp phải các tình huống khác nhau, cũng thường xuyên nấu ăn với nhân viên đoàn làm phim, quán ven đường gì gì đó cũng hay ăn.
“Chị em mời khách.”
Ánh mắt cô ấy sáng ngời, vui vẻ nói.
Mà người ở bên cạnh Lộ Cảnh Sơn cũng như thế.
“Lần sau để chị Hạ Lỵ chọn cho chị một nhân vật vui tươi được không?”
Bùi Chi Hành nhướng mày, không có tự giác mình là đàn ông nên phải mời khách, nói với cô ấy.
Lộ Tuệ Tuệ gật đầu.
“Tôi còn tưởng đó là con gái của cậu và Tô Từ đó, cô bé đó lớn lên có nhiều điểm tương tự với Tô Từ.”
Lộ Tuệ Tuệ gật đầu, nhìn Lộ Niên Niên.
Lộ Niên Niên tò mò.
Lộ Tuệ Tuệ kinh ngạc.
Quan trọng hơn là, ba người ăn cơm nhưng Bùi Chi Hành để chị cô ấy mời khách, hơi keo kiệt một chút.
Bùi Chi Hành còn chưa trả lời, Lộ Tuệ Tuệ dở khóc dở cười nói.
Lộ Tuệ Tuệ: “Không phải.”
“Chị cảm thấy có thể.”
“Tối nay chúng ta ăn gì?”
“…”
“Các em chọn là được.”
“Vui.”
Anh đã hiểu.
“Vậy chị tìm Giang Húc để làm bạn diễn à?”
“Lý do đâu?”
Hai người cười cười nói nói đi ở đằng trước, hoàn toàn quên mất Bùi Chi Hành ở phía sau.
“Chị ơi!”
Bùi Chi Hành: “…”
“Vì sao lại khóc?”
Lộ Niên Niên: “Vâng!”
“Vâng.”
“Em muốn ăn gì?”
Dứt lời, cô ấy nhìn Bùi Chi Hành.
Bùi Chi Hành nhíu mày, nhìn chằm chằm ánh mắt của Lộ Tuệ Tuệ, khẽ hỏi.
“Xảy ra chuyện gì?”
Đối với ánh mắt của Lộ Tuệ Tuệ, anh im lặng một lát.
Đề tài quay lại thành ăn cái gì, Lộ Niên Niên nghiêm túc suy nghĩ một hồi, nói mình muốn ăn gì.
“Sếp Bùi, anh mời khách ạ?”
“Vậy có muốn đi ngủ một lát không?”
Bởi vì buổi chiều hai chị em diễn với nhau, lúc Bùi Chi Hành gọi điện thoại tới, cổ họng Lộ Tuệ Tuệ có hơi khàn khàn.
“Hả?”
Lộ Tuệ Tuệ lắc đầu.
Lộ Tuệ Tuệ bật cười.
Lộ Cảnh Sơn: “Bố không tra được.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Năm phút sau, Bùi Chi Hành nhìn thấy hai người.
“Không có.”
Nói thật, Lộ Tuệ Tuệ không biết. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bùi Chi Hành: “Giọng nói của em bị gì vậy?”
Lộ Tuệ Tuệ: “…”
Ba người tìm một góc ngồi xuống, gọi ba bộ bát đũa.
Trong vai diễn này của cô, đúng là một vở kịch lớn.
“…”
“Được được được, vậy các con ăn ngon miệng nhé, ăn xong thì tìm bố để thanh toán.”
“Vui không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Em lên xe trước!”
Lộ Tuệ Tuệ bị lời của cô ấy chọc cười, vẻ mặt nghiêm túc.
Lúc Bùi Chi Hành xuống xe, anh nhíu mày. Đây là phố ăn vặt, đủ mùi khói dầu mỡ chui vào mũi, anh chịu không nổi.
“Chị ơi, em muốn ăn lẩu cay.”
Bạn học cũ quan sát vẻ mặt của Lộ Cảnh Sơn.
Quan sát biểu cảm của Bùi Chi Hành, Lộ Niên Niên ghé vào bên cạnh Lộ Tuệ Tuệ nói.
“Để chị mời.”
“Anh ấy không thể ăn lẩu cay với chị, như vậy chồng chưa cưới có ích lợi gì?”
Bùi Chi Hành còn chưa ăn lẩu cay bao giờ, mặc dù không để ý lắm, nhưng hai đôi mắt khóc sưng húp đang nhìn thẳng vào anh, anh cũng không thể nói lời từ chối.
Nghe Lộ Cảnh Sơn nói như vậy, Lộ Tuệ Tuệ cũng không nhớ được.
Anh nghiêng người, mở cửa xe cho cô, ra hiệu.
“Đúng không?”
“Đúng vậy.”
Hai chị em liếc nhau, Lộ Tuệ Tuệ hỏi.
“Có thể thử xem.”
Lộ Cảnh Sơn cũng không rõ lắm, ông làm việc quá nhiều, thường xuyên bay trên không, bởi vì có Uông Trân nên trợ lý cũng không báo cáo hành trình hằng ngày của Lộ Niên Niên cho ông biết.
Cô chỉ biết trong tiểu thuyết viết nguyên chủ bị lừa bán, sau đó trời xui đất khiến bị lưu lạc đến trại trẻ mồ côi.
Lộ Tuệ Tuệ nghẹn ngào, giải thích: “Buổi chiều tôi diễn kịch bản với Niên Niên.”
Lộ Tuệ Tuệ lúng túng, kịp phản ứng lại, nói.
Lộ Niên Niên chọn lẩu cay, là kiểu ngồi quanh một cái bàn nhỏ tự mình nấu đồ ăn, cuối cùng lúc tính tiền đếm số đĩa đồ ăn.
“Anh ấy còn đang quay phim ở trường quay, không tiện lắm.”
“Vậy còn chị?”
“Chắc chắn không nghỉ ngơi?”
Cô cũng nghĩ vậy.
Người đấy không nhịn được nói.
Lộ Niên Niên nức nở.
“Để em diễn nhân vật Tề Định.”
Cô cười nói.
“Chị đọc kịch bản.” Lộ Tuệ Tuệ chỉ chỉ: “Cảnh ngày mai diễn chung với Giang Hc hơi khó.”
“Em chỉ muốn ăn lẩu cay thôi à?”
Hai người bắt đầu diễn.
Lộ Tuệ Tuệ: “Anh muốn ăn gì?”
Cô suy nghĩ một lát, ánh mắt dừng trên người Bùi Chi Hành, chần chờ nói.
“Con bé qua đấy quay phim à?”
Lộ Tuệ Tuệ phát hiện, Lộ Niên Niên không hổ là ngôi sao nhí được diễn xuất từ nhỏ đến lớn, mặc dù cô ấy không diễn nhiều lắm, nhưng diễn xuất tốt, sức cuốn hút và sức dẫn dắt rất mạnh.
Anh gật đầu.
Bùi Chi Hành nghĩ thầm, anh được lựa chọn sao?
Lộ Tuệ Tuệ nghe giọng vịt đực của mình, không rõ lý do.
Lộ Niên Niên mở to mắt, cảm thán một tiếng.
Buổi chiều Lộ Tuệ Tuệ chỉ nói với cô ấy buổi tối ăn cơm với Bùi Chi Hành, nhưng không nhắc tới ăn cái gì.
“Lẩu cay đi.”
Bạn học cũ cười nói.
Nếu như không phải bởi vì Lộ Niên Niên vào giới giải trí, có lẽ ngay cả wechat trong điện thoại di động của Lộ Cảnh Sơn cũng không có. Đương nhiên mặc dù vì Lộ Niên Niên nên ông có tải wechat, nhưng một hai tháng ông mới mở ra xem một lần.
Lộ Tuệ Tuệ: “....”
Hai chị em một trước một sau đều đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt đỏ sưng vì khóc.
“Ngày mai là vở kịch lớn.”
Lộ Tuệ Tuệ không nói gì.
“Vâng ạ.”
Chương 49: Chương 49
“Có gì cần thì cứ tìm A Hành hỗ trợ, đừng khách sáo với nó nhé.”
Lộ Niên Niên vui vẻ nói.
Người bên cạnh ông cũng không chú ý đến tin tức của giới giải trí, có cũng chỉ bí mật tán gẫu với bạn bè.
Công việc ngày thường bận rộn không nói, mà với cái địa vị của Lộ Tuệ trong giới giải trí, một nghệ sĩ còn không lên được poster quảng cáo, cô rất khó khiến người ta chú ý.
…
Ở với vị trí như Lộ Cảnh Sơn, thật ra có rất ít người chú ý đến giới giải trí.
Lúc này, trong đầu ông chỉ có một suy nghĩ, chính là tìm Lộ Tuệ Tuệ, đi gặp cô.
Cảnh ngày mai Lộ Tuệ Tuệ phải quay, là cảnh cô bị ép lập gia đình.
Lộ Niên Niên: “Vâng!”
Nghe vậy, Lộ Cảnh Sơn vui vẻ nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cho nên chị muốn đọc đi đọc lại nhiều một chút.”
Lộ Tuệ Tuệ sờ đầu cô ấy.
Cô nói.
“Thật sự không phải à?”
Đoạn phía sau bạn học cũ nói cái gì, Lộ Cảnh Sơn đã hoàn toàn không nghe thấy.
Lộ Tuệ Tuệ: “Vâng, bố cũng đừng gấp, nói không chừng mấy ngày nữa con sẽ nhớ ra.”
“… Có gặp.”
“Không tra được?”
Lên xe, Lộ Niên Niên mới nhớ ra hỏi.
Không bao lâu sau khi cúp điện thoại, Lộ Niên Niên đã trở lại.
Ánh mắt cô ấy cong cong, nói.
“Chị ơi, nhân vật này của chị thảm quá.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lộ Niên Niên trực tiếp nằm trên sô pha, chen chúc bên cạnh Lộ Tuệ Tuệ.
“Không có việc gì, chỉ là khóc nhiều thôi.”
“Bố đã cho người đi điều tra trại trẻ mồ côi, bây giờ vẫn chưa có kết quả trở về.”
“Cảnh nào ạ?”
“Được, đúng rồi A Hành đi công tác ở An Thành, con có gặp nó không?”
“Lúc sáng tôi nhìn thấy tin tức còn kinh ngạc, suy nghĩ sao cậu lại để cho con gái của mình lăn lộn trong giới giải trí thành như vậy, chẳng lẽ cậu và Tô Từ không cho phép cô bé tiến vào giới à?”
“Lên xe đi.”
Lộ Niên Niên liếc mắt nhìn hai người, nhỏ giọng.
Cuối cùng, do Lộ Niên Niên lựa chọn, chọn một quán lẩu cay ven đường.
“Vậy để chị xem gần đây quán lẩu cay nào được đánh giá cao nhất!”
“Mệt c.h.ế.t rồi.”
“Vâng ạ.”
Rất gần gũi, đời thường.
Mài tới mài lui mười mấy lần, mắt Lộ Tuệ Tuệ đã đỏ lên vì khóc.
Lộ Tuệ Tuệ cong môi dưới, sảng khoái đồng ý.
“Anh có ăn được không?”
Nghe cô nói như thế, Lộ Cảnh Sơn hài lòng.
Mặc dù cô không tính là thích Bùi Chi Hành, nhưng đối với lý do thoái thác này của cô ấy, cô rất bất ngờ.
“Có tin tức gì bố sẽ nói cho con biết.”
Lộ Cảnh Sơn bật cười.
“Ừ, em nói rất có lý.”
“Tuy mệt, nhưng gặp fan rất vui.”
Lộ Niên Niên suy nghĩ một chút, cũng đúng.
Là khóc.
Lộ Tuệ Tuệ đưa kịch bản cho cô ấy xem.
Lộ Tuệ Tuệ bật cười, lấy điện thoại ra tìm kiếm.
“Em ấy có tham gia một sự kiện ở đây, tụi con sẽ ăn tối cùng nhau.”
“Không phải anh mời hả?”
Lộ Niên Niên: “Hả?”
Lộ Niên Niên nhìn thời gian, còn sớm.
“Rồi.”
“Chị, chị có biết lẩu cay ở An Thành rất nổi tiếng không, hiện nay có rất nhiều cửa hàng lẩu cay nổi tiếng trên toàn quốc, đều làm giàu ở An Thành đấy.”
Cô ấy không ăn nhiều lắm, nhưng Bùi Chi Hành thì khác, anh là một người đàn ông, dạ dày chắc chắn không nhỏ.
Sau khi ông nhìn thấy bức ảnh của cô, trái tim ông giống như có gì đó bóp lấy, có một trực giác xuất hiện nói cho ông biết, đó chính là con gái của ông và Tô Từ.
Đồng thời, Lộ Cảnh Sơn dặn dò trợ lý, điều tra tất cả tư liệu của Lộ Tuệ Tuệ.
Lộ Tuệ Tuệ nhìn cô ấy.
Bùi Chi Hành: “Ừ.”
“Chị ơi, nếu Bùi Chi Hành hôm nay không thể kiên trì ăn lẩu cay với chị, chúng ta về nhà bảo bố hủy hôn ước đi.”
Nghĩ đến đây, Lộ Niên Niên rất hiểu ý nói.
Lộ Niên Niên nói hợp tình hợp lý.
Cô nhíu mày.
Lộ Niên Niên tự biết không nên làm bóng đèn, nhanh chóng mở cửa ghế lái phụ.
Lộ Tuệ Tuệ buồn cười nhìn cô ấy.
Lộ Tuệ Tuệ: “...?”
Lộ Cảnh Sơn đau đầu xoa huyệt thái dương, thở dài nói.
“Anh đã đến chưa?”
“Vậy viện trưởng lúc trước đi đâu rồi ạ?”
Ông nghĩ Lộ Tuệ Tuệ cũng không nhớ rõ, an ủi.
Mà Lộ Niên Niên cũng không ngoại lệ, cô ấy lấy khăn giấy lau nước mắt, giọng nói mang theo tiếng nức nở.
Cũng bởi vậy nên cô rất sợ mình làm hỏng, cô sợ mình diễn không ra được nội tâm hỗn loạn của cô gái câm.
Cô cảm thấy món lẩu cay cũng không dở lắm, mùi vị cũng không tệ lắm, cô rất ít khi gặp phải kén ăn.
“Hai ngày này Niên Niên cũng ở An Thành, bố biết không?”
Lộ Niên Niên nghĩ đến chút tiền gửi ngân hàng của Lộ Tuệ Tuệ, nhớ lại trước mắt cô vẫn chưa có bất kỳ hợp đồng quảng cáo nào, không đành lòng để cô chi một số tiền lớn mời khách lần nữa.
Lộ Niên Niên cái hiểu cái không gật đầu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.