Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí
Thời Tinh Thảo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 79: Chương 79
“Con sao vậy?”
Bùi Chi Hành làm bộ không nghe thấy.
Lời này là thật.
“Niên Niên yêu ai yêu cả đường đi đấy ạ.”
Sau bữa cơm, Lộ Tuệ Tuệ thiếu chút nữa đã nhịn cười đến mức nội thương. Cô rất thích không khí ở nhà họ Bùi, mà dĩ nhiên, nhà họ Lộ cũng thích không kém.
Dì Trần đã làm ở nhà họ Bùi rất nhiều năm, sớm được Nghiêm Tư Nhân coi như là bạn bè, thỉnh thoảng lễ tết, bọn họ đều sẽ gọi dì ấy ra ăn cùng.
Nhìn thấy khuôn mặt của mình xuất hiện trên màn hình, Lộ Tuệ Tuệ dở khóc dở cười.
Nhưng Lộ Tuệ Tuệ không nói, anh cũng không hỏi lại.
“Tiểu Hoắc chăm sóc con rất tốt.”
Nghiêm Tư Nhân không hiểu gì, lẩm bẩm nói.
“Dì Nghiêm thích chương trình giải trí này ạ?”
Một bữa cơm, bốn người vật vã trong bếp.
Nghiêm Tư Nhân cười nói.
Sếp Bùi: Mọi người như vậy mà coi được à? Không chừa cho con chút mặt mũi nào?
“Tuy trước đó dì có xem ít chương trình giải trí, nhưng cái của con thì chưa, vậy nên phải đóng góp chút ít quan điểm chứ.”
Lộ Tuệ Tuệ bị Nghiêm Tư Nhân chọc cười, cũng lấy điện thoại ra, chụp vài tấm ảnh.
Trước lúc về, Nghiêm Tư Nhân có dặn cô mấy câu.
Nghe vậy, Lộ Tuệ Tuệ sửng sốt.
Chụp ảnh xong, Nghiêm Tư Nhân giục hai người.
“Trước đây dì chưa xem phát sóng trực tiếp ạ?”
Lộ Tuệ Tuệ nhướng mày, không nói nửa lời.
“Nhà Tuệ Tuệ cũng ở đây mà.”
Bà ấy là thật lòng nhận xét.
Lộ Tuệ Tuệ đang trầm ngâm suy nghĩ, Nghiêm Tư Nhân nói tiếp.
Chương 79: Chương 79
Chụp xong, cô đi đến ngồi bên cạnh Bùi Chi Hành.
“Ra vẻ.”
“Thật vậy sao?”
“Không có gì đâu dì.”
Lộ Tuệ Tuệ: “Con chờ dì cho nhận xét.”
“Có được không?”
“Cũng rất đẹp trai.”
Nghiêm Tư Nhân: “Không hẳn.”
“Để tôi thử xem.”
“Cứ cắt làm đôi là được, tôi làm thịt bò hầm khoai tây.”
Nghe vậy, dì Trần suy tư một lúc mới nói.
Dì Trần nhìn Bùi Chi Hành.
Hai người không sợ Bùi Chi Hành xấu hổ, lơ hết mọi thứ, mạnh ai nấy nói.
Lộ Tuệ Tuệ khẽ “ồ”, nhìn vào sườn mặt anh tuấn của anh trong vài giây, rũ mắt nói.
“Chuyện này con cũng không rõ.”
“Ăn ngon! Nạm bò hầm rất mềm, cho vào miệng là tan, hương vị quá ngon rồi.”
“À mà Tiểu Hoắc có đến xem chương trình đấy.”
Lộ Tuệ Tuệ kinh ngạc.
Bà ấy đồng ý, nhìn về phía Bùi Chi Hành.
“Tiểu Hoắc?”
Nghiêm Tư Nhân bị anh làm cho nghẹn lời.
Lộ Tuệ Tuệ mỉm cười đồng ý.
Hay giữa họ có mâu thuẫn gì đó?
Lộ Tuệ Tuệ kinh ngạc.
Nghiêm Tư Nhân không truy ra được manh mối nào, bất chợt nói.
Nghe thấy thế, mặt Lộ Tuệ Tuệ cũng giãn ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai người xem chương trình giải trí, Bùi Chi Hành ngồi trên văn phòng hồi lâu lúc này mới đi xuống.
Bùi Chi Hành: “… Không biết.”
Nghiêm Tư Nhân sửng sốt, lúc này mới nhớ ra cô cũng biết nấu cơm, bà ấy gật đầu.
Bùi Chi Hành và Nghiêm Tư Nhân chỉ làm vướng tay vướng chân, may mắn chính là dì giúp việc và Lộ Tuệ Tuệ nấu nướng không tồi, nỗ lực cứu vớt được không ít.
“Vậy anh giúp tôi gọt vỏ khoai tây đi.”
Nói xong, Nghiêm Tư Nhân mới nhận ra có gì đó không đúng.
“Được.”
Bà ấy không có chút nào phong thái của mấy người lớn, cười nhạt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô nhớ lại câu mà Bùi Chi Hành nói lúc đến đón cô, anh nói mình không thân với Hoắc Chính Khanh bằng cô, chẳng lẽ là lừa cô?
Lộ Tuệ Tuệ nhấp môi.
“Dì ơi, để con giúp dì nhé?”
Nghiêm Tư Nhân vừa định đưa đũa ra gắp, đã thấy đũa của Bùi Chi Hành nhanh hơn mình.
Dì ấy đặt bát canh lên mặt bàn, nhìn đồ ăn trước mắt.
“Có chỗ nào cần xử lý nữa không?”
Nghiêm Tư Nhân không nhịn cười nổi, bật cười ra tiếng, cùng dì Trần trêu chọc anh.
Một hồi lâu sau, nhà họ Bùi cuối cùng cũng ăn cơm tối.
“Tôi biết, fitter có chọn lọc.”
“Là người này.”
“Vâng, để tôi nếm thử xem.”
Bùi Chi Hành: “Mẹ.”
Bùi Chi Hành: “Không có.”
Vừa ngồi xuống, Bùi Chi Hành đã nghiêng đầu sang bảo cô.
“Thằng bé có bạn gái chưa nhỉ?”
“Đây.”
“Mọi người ngồi yên, mẹ chụp bức ảnh làm kỷ niệm cái đã.”
“Thật ạ.” Lộ Tuệ Tuệ gật đầu nói.
“Con cảm thấy dì Trần làm ngon hơn.”
“… Dạ cũng tốt.”
“Anh biết nấu cơm á?”
Nghiêm Tư Nhân gật đầu.
Dứt lời, nghĩ đến đám khoai chỉ còn tí xíu, cô sửa lời.
Lộ Tuệ Tuệ gật đầu, nhìn mấy củ khoai sau khi gọt vỏ chỉ còn lại một phần ba, rất bình tĩnh nói.
Anh nhắc nhở.
Nghiêm Tư Nhân chỉ vào Hoắc Chính Khanh nói.
“Dì và mẹ thằng bé đó thỉnh thoảng sẽ hẹn nhau đánh mạt chược, nó nhỏ hơn A Hành hai tuổi, khi trước hai đứa nó còn học cùng trường nên có gặp qua vài lần.”
“Mau ăn cơm không lát nguội giờ.”
Bùi Chi Hành đã thấy nhiều nên không phản ứng, kéo ghế ra ngồi xuống.
“Dì biết anh ấy ạ?”
Lộ Tuệ Tuệ cong môi.
“Có gì cần tôi giúp không?”
Còn Lộ Tuệ Tuệ là thực sự không nghe thấy.
Tác giả có lời muốn nói:
Cô quay đầu nhìn về phía Bùi Chi Hành.
Nghiêm Tư Nhân ở một bên nhịn cười.
Cũng may phòng bếp nhà họ Bùi đủ lớn, ba người ở bên trong cũng không thấy quá chật chội.
“Dì chưa xem, cái hồi con ghi hình đấy, dì ra bên ngoài dạo phố với đi spa với mấy người bạn.”
Niên Niên: Cầu sếp Bùi không cần học theo tôi, cảm ơn. Chính mình tự tìm phương pháp mà theo đuổi vợ đi.
Dì Trần đang mang canh từ phòng bếp đi ra tình cờ nghe thấy câu này.
“Khoai tây này có chỗ nào bị hư à?”
“Đúng thật là không tồi, khó trách A Hành nói ăn ngon hơn đồ dì làm.”
Thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi xem chương trình giải trí xong, Lộ Tuệ Tuệ đành phải ra về.
“Công ty bận rộn đến vậy cơ à?”
“Hương vị có ngon không ạ?”
Lộ Tuệ Tuệ cũng kịp khen một câu.
“Bà mau thử xem, tay nghề của Tuệ Tuệ không tồi đâu.”
Cô ngượng ngùng nói.
Dì ấy đang định nói, Nghiêm Tư Nhân đã nói tiếp.
Trùng hợp sao, chương trình Nghiêm Tư Nhân mở là “Mật thất gan dạ” mà cô đã ghi hình trước đó, “Mật thất gan dạ” tuy được ghi hình và phát sóng trực tiếp, nhưng sau khi ghi hình xong, biên tập viên sẽ tiến hành chỉnh sửa, sau đó giữ lại đoạn video dài hơn hai tiếng trên trang web, dành cho những khán giả không kịp theo dõi phát sóng trực tiếp, hoặc là không có đủ thời gian để xem buổi phát sóng trực tiếp dài.
Chỉ tiếc thay Tô Từ qua đời từ sớm, Lộ Cảnh Sơn ngồi ở vị trí cao đã lâu, mỗi năm tìm được thời gian ăn cơm với cô và Lộ Niên Niên đã khó, chứ đừng nói là nấu một bữa cơm.
“Vậy anh cắt nhỏ thành miếng đi.”
Nghiêm Tư Nhân gật đầu, nhỏ giọng nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Dì muốn nếm thử thịt bò hầm khoai tây của Tuệ Tuệ trước.”
Bùi Chi Hành quan sát thái độ của cô, không rõ nguyên do hỏi.
“Thầy Hoắc là người khá tốt.”
Nhìn thấy chương trình giải trí trên màn hình lớn, anh hơi khựng lại, rất nhanh đã biến mất hút khỏi phòng khách.
“…..”
Tuy rằng hai nhà không phải hàng xóm liền kề, nhưng đi qua đi lại chỉ mười phút là đến nhà nhau. Nghiêm Tư Nhân nói lời này cứ như Tuê Tuệ lần đầu đến đây vậy.
Lộ Tuệ Tuệ: “…”
Sau khi ăn xong, Lộ Tuệ Tuệ và Nghiêm Tư Nhân bắt đầu xem chương trình giải trí.
“Lát nữa gửi cho tôi mấy bức ảnh vừa chụp.”
Bùi Chi Hành: “…”
Anh đứng tại chỗ suy nghĩ trong chốc lát, hỏi Lộ Tuệ Tuệ đang đứng trong góc bếp.
Lộ Tuệ Tuệ chớp chớp mắt, quay đầu nhìn về phía Nghiêm Tư Nhân.
“Nhưng nói thật thì, tôi thấy tay nghề của hai người không phân cao thấp đâu.”
“Lần sau biết thì nhớ nói với dì.”
Bùi Chi Hành “ừ” một tiếng, đối mặt với ánh mắt lấp lánh hy vọng được khen của cô, thấp giọng nói.
Ánh mắt Bùi Chi Hành lãnh đạm liếc cô một cái, cô mím môi, tiếp tục nhịn cười.
Trước khi ăn cơm, Nghiêm Tư Nhân vui mừng nói.
Hai người một trước một sau gắp lên thưởng thức, Lộ Tuệ Tuệ giương mắt nhìn hai người.
Bàn ăn yên tĩnh mấy giây, Lộ Tuệ Tuệ nhịn không được, nhịn cười đến nội thương, ho khù khụ hai tiếng.
Nghiêm Tư Nhân lắc đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô “a” một tiếng, chớp chớp mắt.
Mà về đến nơi, Nghiêm Tư Nhân lên giường ngủ từ rất sớm, vậy nên mãi cho đến ngày hôm sau bà ấy mới biết chuyện của Lộ Tuệ Tuệ ở sân bay.
“Được, dì còn chưa được ăn đồ con nấu bao giờ đâu, Niên Niên kể rằng đồ con nấu ăn ngon lắm.”
“Còn ngon hơn cả dì Trần làm.”
Dì ấy cầm đũa gắp một miếng thịt bò ăn thử, nhận xét.
Bà ấy nói với Lộ Tuệ Tuệ.
Lộ Tuệ Tuệ ngẩn ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
…
Lộ Tuệ Tuệ không nói nên lời.
Vài phút sau, Lộ Tuệ Tuệ nhìn mấy củ khoai tây mà anh gọt vỏ, mí mắt giật giật.
“Còn lúc nữa mới có cơm ăn, con có muốn đưa Tuệ Tuệ đi dạo quanh đây không?”
Sự thật chứng minh, Bùi Chi Hành chưa từng bước chân vào phòng bếp, đến gọt vỏ khoai cũng không biết.
“Tuệ Tuệ con nếu mà có thời gian, lại không chán ghét Bùi Chi Hành thì nhớ liên lạc với thằng bé nhiều một chút.”
Tay nghề làm bếp của cô còn kém hơn dì Trần nhiều.
Bùi Chi Hành đồng ý.
“Tuệ Tuệ, dì Trần cũng muốn nếm đồ ăn con làm.”
Nghiêm Tư Nhân là người đầu tiên giơ ngón tay cái.
Bà ấy liếc nhìn Bùi Chi Hành, lẩm bẩm.
Tận khuya mới về nhà.
Tác giả: Mặt mũi quan trọng hay theo đuổi vợ quan trọng?
Lộ Tuệ Tuệ im lặng, nghi ngờ trí nhớ của mình có vấn đề, cô nhìn về phía cầu thang bên kia, lắc đầu nói.
Bùi Chi Hành cảm thấy hai câu này của cô có rất nhiều ẩn ý, anh cũng chuẩn bị tư tưởng rồi.
Bùi Chi Hành vừa mới tan tầm, lúc đầu định về thư phòng xử lý một số tài liệu chưa kịp giải quyết xong, nhưng trong phòng bếp đang không ngừng truyền đến những tiếng cười rộn rã, khiến cho căn nhà thêm sức sống.
“Dạ được.”
Nghe vậy, Lộ Tuệ Tuệ nhướng mày.
Lộ Tuệ Tuệ hỏi.
Dì Trần: “Vậy lời A Hành vừa mới nói có tính là…”
“Dì với anh đừng hi vọng quá nhiều, con chỉ biết nấu chút cơm nhà bình thường thôi.”
Bước chân của dì ấy hơi ngừng lại, rồi lại giả như chưa nghe thấy gì tiếp tục bưng canh lên.
Nghiêm Tư Nhân và dì Trần như bình thường, tiếp tục kẻ xướng người hoạ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.