Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí
Thời Tinh Thảo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 85: Chương 85
Hôm nay trở về Lộc Thành, trước khi Lộ Tuệ Tuệ lên máy bay nhận được tin nhắn của Lộ Niên Niên.
"Cảm giác thế nào?"
Lúc nghe được ba chữ này, Lộ Tuệ Tuệ nghi ngờ tai của mình có vấn đề.
Tình trạng da của cô ấy vẫn luôn không tốt cho lắm, vốn là tới Cam Sơn cô ấy còn rất lo lắng sẽ vì vấn đề khí hậu bên này mà mặt mũi của mình nát luôn.
"Cô ấy dùng giống em, chị xem tình trạng da của cô ấy thế nào?"
Có một lần, cậu ấy không đành lòng nhìn cô ấy làm ổ ở nhà bà nội mình, đồng ý ra ngoài với cô ấy.
"Xem một bộ phim điện ảnh công chiếu ở nước ngoài mấy tháng trước, nghe nói đạo diễn là người nước ta."
Nhìn thấy cậu ấy, cô gái vừa vui mừng vừa sung sướng, cười khanh khách chào hỏi cậu ấy, ánh mắt cô gái nhìn trong mắt cậu ấy không có bất kỳ sự đồng tình nào, càng không có sự chán ghét, cô ấy đối xử với chàng trai như người bình thường.
"Nhưng phim hay lắm."
Lộ Tuệ Tuệ uống một ngụm nước, Ôn Nhuệ Trạch hỏi.
Từ Uyển kinh ngạc.
Ôn Nhuệ Trạch cũng không ngại, nói tên cho cô.
Không bao lâu, Hạ Lỵ gửi tin tức cho Lộ Tuệ Tuệ, nói với cô là đã ký hợp đồng rồi.
Hạ Lỵ: "Vậy em không có thời gian nghỉ ngơi rồi."
Tốt nghiệp trung học, cha mẹ chàng trai sợ cậu ấy ở nhà nghĩ quẩn, cố ý đưa cậu ấy về nhà ông bà nội ở một thị trấn nhỏ.
"Sắp thôi, cho em một ngày nghỉ ngơi."
"Em thích ăn, nhưng để dân mạng biết người hơn hai mươi tuổi đầu rồi như em mà còn thích ăn thạch trái cây, có phải hơi mất mặt không?"
-
"Trước đây chưa từng nghe nói."
Hạ Lỵ: "Ngoại trừ nhãn hiệu dưỡng da này, chị tìm cho em một thương hiệu khác."
"Hiệu quả tốt vậy sao?"
Lộ Niên Niên: [Chị ơi, chuyến bay của chị cất cánh chưa?]
"Thật sao?"
[Được, cùng nhau về nhà.]
Trong nước, bộ phim này không chiếu lên mạng, nhưng tiêu tiền có thể xem được trên các app lớn.
Cô mở phim ra coi lần nữa.
Cậu ấy ba lần bảy lượt từ chối, nhưng cô ấy bám riết không buông, cậu ấy từ chối thì cô ấy sẽ vào nhà cùng cậu ấy xem phim, xem toàn là phim trẻ con, đều là phim hoạt hình.
Lộ Tuệ Tuệ nhướng mày.
Cô ấy nói.
Ngày thứ mười sau khi tốt nghiệp, hai người không hẹn mà gặp.
Nghe vậy, Hạ Lỵ bật cười.
Đến chiều, cô gái vẫn chưa về.
"Kiếm nhiều tiền, có vui không?"
Lộ Tuệ Tuệ cong môi.
"Thạch trái cây."
Lộ Tuệ Tuệ lên tiếng.
Tiền đại diện so với lúc trước còn cao hơn một tý.
Tiết tấu của bộ phim rất chậm.
Từ Uyển nhìn chằm chằm một lúc, suy nghĩ nói:
Phim điện ảnh không dài, hơn hai tiếng mà thôi.
Ôn Nhuệ Trạch: "Đúng là còn trẻ, nghe nói đây là tác phẩm đầu tay của anh ấy, ở nước ngoài được khen ngợi nhiều lắm."
Không ngờ nhà bà ngoại của cô gái cũng ở đây.
Hai người là bạn học cùng lớp, nhưng khác biệt một trời một vực.
Lộ Tuệ Tuệ mím môi.
...
Cuối câu chuyện, chàng trai không ở bên cô gái.
"Quá ngược."
"Cái gì? Thạch trái cây? Là loại thạch trái cây mà em nghĩ đúng không?"
Gia cảnh cô ấy tốt, lớn lên đẹp, tính cách tốt, thành tích học tập cũng rất tốt, cô ấy có thể hòa mình với tất cả mọi người mà bản thân thích, là một người vui vẻ và là công chúa nhỏ trong lòng mọi người.
"Vâng, vậy sau khi em trở về sẽ quay quảng cáo luôn ạ?"
Sau đó nhanh chân chạy về trước, chàng trai kia đuổi theo sau. Ánh chiều tà hắt lên hai người, làm nổi bật lên tinh thần phấn chấn và rạng rỡ của bọn họ.
Chương 85: Chương 85
Lúc Hạ Lỵ gửi tin tức tốt tới, Lộ Tuệ Tuệ đọc kịch bản cũng gần đến lúc kết thúc, cô có thể về Lộc Thành nghỉ ngơi vài ngày.
Hạ Lỵ: "Đúng, là thạch trái cây ăn được." (đọc tại Qidian-VP.com)
Lộ Tuệ Tuệ im lặng, có chút ngượng ngùng.
Thiết lập chàng trai là chân tàn tật, từ nhỏ đến lớn chàng trai đều bị ánh mắt khác thường chú ý, bởi vậy chàng trai rất ghét ra ngoài vào ban ngày, cậu ấy không thích người khác đồng tình với mình, thậm chí chán ghét cậu ấy.
"Phải. Nhưng gần đây mụn trứng cá biến mất rồi, mặt cũng không đỏ nữa."
Lộ Tuệ Tuệ bỏ ra mấy đồng mua, kết nối wifi trên máy bay bắt đầu xem, bởi vì vấn đề bản quyền, bộ phim này không thể tải xuống được.
Cậu ấy cố gắng rồi, nhưng cậu ấy vẫn thất bại.
Đến bảy giờ tối, cậu ấy nhịn không được, tự mình đẩy xe lăn vào thang máy, sau đó xuống lầu.
Nội tâm chàng trai nhạy cảm lại tự ti, cậu ấy hận bản thân, hận bản thân tại sao người khuyết tật, hận bản thân tại sao không thể lạc quan, cởi mở như cô ấy, cậu ấy cảm giác mình giống như rác trong thùng rác, bị người khác vứt bỏ.
Cậu ta khoác vai cô ấy, thậm chí đưa lên, chạm vào tóc cô ấy, còn kéo nhẹ.
Hạ Lỵ hiểu rõ, tỏ ý sẽ nói chuyện với đối phương.
Bởi vì đọc kịch bản xong rồi, tinh thần của cô cũng không tệ lắm.
Lộ Tuệ Tuệ vừa đặt điện thoại xuống, Ôn Nhuệ Trạch bên cạnh đột nhiên hỏi một câu.
Lộ Tuệ Tuệ: [Vừa mới lên, lát nữa sẽ cất cánh.]
Cô ấy không nghĩ tới bây giờ không chỉ không nát, da còn sáng lên không ít, cũng không bị bong tróc da như những nhân viên công tác khác. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lộ Tuệ Tuệ: “???”
Ôn Nhuệ Trạch: "Ừm, nghe nói kịch bản này là do đạo diễn tự viết đó."
Tuy rằng kết cục rất ngược, nhưng phần đầu và phần giữa của câu chuyện có rất nhiều chỗ chữa lành, hình ảnh quá đẹp, sẽ làm cho người ta không tự chủ được nhớ lại thanh xuân năm mười tám tuổi của mình.
"Vậy sao? Nói về cái gì?"
Hạ Lỵ động viên tinh thần cho cô, nói.
Nhạc Nhạc gật đầu.
Hạ Lỵ: "Chị thấy trước đây em từng mua đồ ăn vặt, không phải em rất thích sao?"
"Vậy chị cũng phải thử một chút mới được."
Nhưng cậu ấy ngồi trên xe lăn, hai người mới vừa đi tới đầu đường, còn chưa tới bờ biển đã có người trên trấn chỉ trỏ cậu ấy. Cậu ấy chịu không nổi, lại lần nữa nổi giận với cô gái, cũng nói rằng sau này cô ấy đừng bao giờ tới tìm cậu ấy chơi nữa.
Lộ Niên Niên: [Em cũng tới sân bay rồi! Sau khi hạ cánh em sẽ đợi chị, cảm giác em sẽ về sớm hơn chị một chút.]
Cũng là ngày này, cậu ấy ý thức sâu sắc rằng, cậu ấy không muốn nhìn thấy cô gái đi chơi với những người khác, cậu ấy muốn nụ cười của cô ấy chỉ thuộc về mình, cậu ấy muốn cô ấy tìm mình.
"Được."
Không phải cô cố ý từ chối xem phim với Ôn Nhuệ Trạch.
Có điều Cam Sơn khá xa, cho nên Lộ Tuệ Tuệ ngồi máy bay hơn một tiếng.
Cô ấy về nhà bà ngoại, tất nhiên phải đi qua cửa nhà ông bà nội của cậu ấy. Cậu ấy vẫn ở trên lầu chờ đợi, nhìn người qua đường.
Bởi vì những diễn viên khác đều có công việc bay đi nơi khác, cũng bởi vì cô đổi giờ bay, trên chuyến bay này, ngoại trừ diễn viên đọc kịch bản của đoàn làm phim “Hắc Nguyệt Quang” là cô ra, cũng chỉ có một người tình cờ gặp được là Ôn Nhuệ Trạch. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lộ Tuệ Tuệ: “A?”
Đây là lần đầu tiên cậu ấy không cần người thuyết phục, yêu cầu, tự mình lăn bánh xa lăn bước ra khỏi cửa nhà.
Lộ Tuệ Tuệ: "Nếu bộ phim này chiếu trong nước, tôi sẵn lòng bỏ tiền ra xem lại."
Nghe vậy, Lộ Tuệ Tuệ có chút tò mò.
"Một bộ phim cứu rỗi, nói về câu chuyện tình yêu."
- (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nhạc Nhạc là da dầu phải không? Ban đầu có phải còn mọc mấy cái mụn trứng cá phải không?"
Lộ Tuệ Tuệ nói:
"Thầy Ôn xem phim gì?"
Ngày đó, cậu ấy ở bên cửa sổ sát đất trên lầu, lấy rèm cửa che người của mình, nhìn hai người họ đi qua cửa nhà của mình, trên mặt cô gái nở nụ cười tưo itawsn, tay của chàng trai xa lạ đặt sau lưng cô ấy, chỉ giơ lên một lần sau đó không buông xuống nữa.
Bộ phim mới của Lộ Niên Niên vừa đóng máy tối hôm qua, hôm nay cô ấy cũng về Lộc Thành, lúc hai chị em chọn thời gian chuyến bay, cố ý chọn thời gian hạ cánh gần nhau.
Cảnh tượng này này, đ.â.m thẳng vào chàng trai ngồi xe lăn trên tầng.
Trùng hợp thay, cậu ta còn ngồi bên cạnh cô.
Lộ Tuệ Tuệ gật đầu.
"Mất mặt cái gì! Cho dù em hơn năm mươi tuổi cũng có thể ăn."
Bộ phim tên là “Ngày thứ ba mươi”, một cái tên không mới mẻ, nhưng nói về một câu chuyện tình yêu cứu rỗi chữa lành.
Cô gái cảnh giác, hất tay của cậu ta ra.
Lộ Tuệ Tuệ chỉ Nhạc Nhạc.
Lộ Tuệ Tuệ xem xong, một hồi lâu cũng không kịp phản ứng. Bộ phim này quá ngược.
Mà cô gái là một người trời sinh lạc quan.
Cô kinh ngạc, nhìn lên màn hình theo hướng cậu ta nhìn.
"Vậy đạo diễn này cũng rất có tài hoa, chắc còn rất trẻ nhỉ?"
Cô lớn chừng này rồi mà còn đi quảng cáo thạch trái cây.
Hai người ở thị trấn nhỏ tạm thời không có bạn cùng lứa tuổi quen thuộc khác, cho nên mỗi ngày cô gái đều tới tìm cậu ấy chơi.
Bởi vì chân của cậu ấy thật sự rất xấu.
"..."
"Thầy Ôn nói tên cho tôi đi, nhìn như vậy không tiện lắm." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tuệ Tuệ, có muốn xem phim chung không?"
Lộ Tuệ Tuệ: “Hả?”
Cô nhiều lần bị hình ảnh trong đó làm cảm động, nước mắt cũng không kìm được rơi mấy lần.
Lộ Tuệ Tuệ sửng sốt, cười nói.
"...Vui."
Trên máy bay, Lộ Tuệ Tuệ không có việc gì làm.
Đến ngày thứ ba mươi, Lộ Tuệ Tuệ nói với Hạ Lỵ một tiếng, kết thúc thí nghiệm, cô muốn nhận nhãn hiệu dưỡng da này.
Lộ Niên Niên: [Dạ, vâng!]
"Chị không tin thì buổi tối đến phòng em xem thử?"
Ôn Nhuệ Trạch chỉ chỉ.
Ba năm cấp ba, bọn họ nói với nhau không quá mười câu. Năm câu trong đó là cô gái nói "Cảm ơn" với chàng trai.
Tựa như là đang dõi theo bước chân từng ngày của họ, bọn họ ở lại thị trấn nhỏ ngày thứ ba mươi, cô gái tìm được một người bạn cùng tuổi trong thị trấn nhỏ, là nam.
"Những hiệu quả khác không lớn lắm, nhưng với sản phẩm cấp nước mà nói, em cảm thấy cũng được."
Lộ Tuệ Tuệ kinh ngạc.
Từ Uyển: "Vậy chị phải đi xem thật rồi."
Phim kể về câu chuyện hai học sinh tốt nghiệp trung học phổ thông.
"Tây Thi dùng rất tốt, mặc dù hết mụn em cảm thấy không phải công lao của nó, nhưng cấp nước không tệ."
"Là cái gì?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.