Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Mặc Tây Kha
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 139: Chương 139
Lưu Nhã Đình tức đến đỏ mắt, chỉ tay về phía mấy nam sinh không xa: “Chính là bọn họ.”
Cậu nhìn dòng tin nhắn vừa soạn xong, đắn đo suy nghĩ có nên đổi từ “người ta” thành “lão tử” hay không, để thể hiện bản lĩnh đàn ông của mình.
Ngụy Lam đang đứng cạnh đó từ nãy, nghe xong lời của Lý Tân Ninh thì thật sự phục sát đất – đúng là trà xanh đạt tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh (điêu luyện vô cùng).
Đồng Duyên vừa nghe thấy đã nhíu mày theo bản năng, sau khi giải tán đội hình liền dắt theo Ngụy Lam và Tô Uy đi khắp sân trường tìm Hứa Hân Đóa. Cô sợ lạnh, nếu bị ai đó ném trúng bằng cục tuyết thì chắc chắn chịu không nổi.
Cậu không về lớp mà đứng ngay chỗ rẽ ấy, dựa vào lan can, lấy điện thoại ra định nhắn tin phàn nàn với Hứa Hân Đóa.
Đồng Duyên giơ tay phủi tuyết trên đầu cô, trầm giọng nói: “Đi thôi, tôi đưa cậu về lại khu giảng đường.”
Suy nghĩ một chút lại xóa tiếp, nói kiểu này thế nào cũng bị Hứa Hân Đóa chửi ngược.
Sau khi giúp Hứa Hân Đóa đánh xong trận tuyết, Đồng Duyên nhìn thấy cô bên trái có Lâu Hử, bên phải có Lưu Nhã Đình, thản nhiên bước vào khu dạy học, còn cậu thì chỉ lủi thủi đứng đó, tay cầm đôi găng tay vẫn còn bám tuyết.
Hứa Hân Đóa lạnh lùng liếc sang một cái, sau đó quay đầu nói với nhóm Đồng Duyên:
Đồng Duyên đang mải suy nghĩ cách gửi tin nhắn, bị tiếng hét của cô làm giật mình suýt đánh rơi điện thoại. Cậu ngẩng đầu nhìn cô một cái, chẳng rõ cô muốn làm gì, cũng không trả lời.
Rõ ràng hôm qua còn đang giận dỗi, nói là phải giữ khoảng cách, vậy mà hôm nay vì muốn bảo vệ cô, Đồng Duyên lại không nhịn được mà chủ động đến gần.
“Không có cái ‘nếu’ đó đâu.”
Lần thứ ba cậu gõ: “Người ta lạnh đến mức tay đánh chữ cũng khó khăn nè,
Sau khi chạy xong hai vòng, các lớp tập hợp lại giữa sân trường, ban lãnh đạo đứng trên bục phát biểu: “Tiếp theo, toàn trường sẽ tham gia trò chơi ném tuyết!”
“Đi, vùi bọn họ.”
Bình thường Lưu Nhã Đình nóng tính nhưng cũng là kiểu con gái vô tư, hay đùa giỡn với con trai. Nhưng mấy nam sinh hôm nay quá đáng, thấy cô chạy tới tận cửa khu giảng đường mà vẫn không tha, hợp sức “ném hội đồng”.
Hứa Hân Đóa do dự một chút, rồi liền cúi đầu, khẽ thổi hơi ấm lên tay Lưu Nhã Đình, khiến cô nàng vốn tính tình mạnh mẽ lại bất giác đỏ mặt. Rõ ràng trước đó không ưa gì Hứa Hân Đóa, thậm chí còn xem nhau như tình địch, vậy mà lúc này lại không từ chối được cô.
hu hu hu~
dùng tuyết chôn sống
Đồng Duyên cúi đầu đi theo sau ba cô gái, đến tầng của khối lớp 11 thì tách ra: Hứa Hân Đóa và Lâu Hử đi về lớp Hỏa Tiễn, Lưu Nhã Đình thì quay về lớp quốc tế.
Lần thứ hai cậu gõ: “Dạo này cậu hơi bất lịch sự đó nha, đi cũng không chào tôi một câu?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đồng Duyên đứng bên cạnh nhìn mà có chút ghen tị, cũng chìa tay ra, nói với Hứa Hân Đóa: “Tay tôi cũng lạnh nè.”
Cô muốn sao cũng được.
Hứa Hân Đóa nghe thấy lập tức chạy lại, vừa đứng cạnh Đồng Duyên là lập tức thấy an toàn ngay.
Lâu Hử cười hí hửng đi theo phía sau.
Hứa Hân Đóa liền bước nhanh về phía đó, chắn cho Lưu Nhã Đình mấy quả cầu tuyết đang bay tới, rồi giúp cô phủi tuyết trên đầu và cổ áo. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đồng Duyên cầm lấy đôi găng tay vẫn còn dính tuyết, im lặng một lúc: “……”
Sau đó, Lưu Nhã Đình thấy Hứa Hân Đóa cùng bọn họ thật sự
“Đồng Duyên, tay cậu sao đỏ ửng lên thế kia?!”
mấy nam sinh kia, cảm giác hả giận vô cùng, còn chạy lại góp vui, cùng “thêm gạch đắp ngói”.
Đồng Duyên nhìn bóng dáng Hứa Hân Đóa rời đi, vậy mà cô còn không buồn chào cậu lấy một câu. Cậu tức giận đến mức đảo mắt một vòng.
Đồng Duyên vẫn chăm chú nghiên cứu tin nhắn WeChat, miệng thì đáp lại:
Tay Lưu Nhã Đình đã đỏ bừng lên vì lạnh, bèn lẩm bẩm trả lời: “Lạnh tay quá.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ba người bọn họ đi cùng nhau, như thể có một lớp màng bảo hộ tự nhiên, chẳng ai dám ném tuyết vào họ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chôn xong mấy cậu con trai, Hứa Hân Đóa vừa tháo găng tay vừa đi tới hỏi Lưu Nhã Đình: “Lạnh không?”
Gõ xong lại cảm thấy câu từ không ổn, giọng điệu có phần cọc cằn, đúng là trình văn của cậu hơi tệ, nghĩ một lúc rồi xóa.
Chương 139: Chương 139 (đọc tại Qidian-VP.com)
Đồng Duyên vốn không định xen vào, vì cậu sợ lại khiến Lưu Nhã Đình hiểu nhầm. Nhưng Hứa Hân Đóa đã lên tiếng, thì sao có thể không theo?
Lưu Nhã Đình đứng tại chỗ, bị đánh đến choáng váng, để mặc Hứa Hân Đóa giúp mình chỉnh lại quần áo. Tới khi tầm nhìn dần rõ ràng lại, nhìn thấy là Hứa Hân Đóa, cô nhất thời ngẩn người.
Haizz, cậu phát hiện ra, nguyên tắc sống hiện tại của mình chỉ gói gọn trong ba chữ: Hứa Hân Đóa.
“Haiz… Tay cậu lạnh thế này mà Hứa Hân Đóa cũng không thèm quan tâm chút nào sao? Nếu cậu là bạn trai tớ, tớ tuyệt đối không để cậu như vậy đâu, nhìn mà thấy xót.”
Đúng lúc đó, Lý Tân Ninh từ cầu thang đi lên, vừa thấy Đồng Duyên liền kinh hô một tiếng:
Chuyện gì thế này chứ!
Đồng Duyên thuận lợi đi đến gần khu vực lớp Hỏa Tiễn, vừa nhìn đã thấy Hứa Hân Đóa đang cùng Lâu Hử né đòn trong “chiến trường tuyết”.
Tiếp theo liền nghe thấy Hứa Hân Đóa hỏi: “Ai làm vậy?”
Cậu liền mở miệng gọi: “Còn không mau qua đây?”
“Cậu nghĩ nhiều rồi.”
Hứa Hân Đóa gần như không cần suy nghĩ, liền đưa găng tay cho Đồng Duyên: “Đeo vào đi.”
Cậu không muốn để cô động vào tuyết, nhưng cũng không ngăn được cô, đành mượn một đôi găng tay, lặng lẽ đưa cho Hứa Hân Đóa.
Lý Tân Ninh nhanh bước lại gần, định đưa tay chạm vào tay Đồng Duyên, nhưng cuối cùng lại thu tay về, thở dài đầy khó xử:
Sân trường lập tức vang lên tiếng hoan hô.
Lý Tân Ninh không hiểu: “Hửm?”
Lần đầu cậu gõ: “Gia giúp cậu đánh xong trận tuyết, cậu quay lưng bỏ chạy theo mấy đứa con gái khác?”
”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.