Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 395

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 395


“Sao rồi?” Ngô Hạo gật đầu, vừa đi vào trong vừa hỏi tình hình.

Tô Hồng Bảo nhìn trái nhìn phải rồi bổ sung: “Nhưng bọn họ chỉ giám sát thôi chứ không có ý định đến gần, nên cháu mới mặc kệ bọn họ đấy ạ.”

Đợi khi tiến lại gần, từng tiếng gọi “đội trưởng” lần lượt vang lên, Ngô Hạo vừa gật đầu vừa đi vào sâu bên trong, đến khi thấy rõ dáng vẻ của đám người đó thì không khỏi sửng sốt.

Đội viên lắc đầu: “Hỏi người xung quanh thì không có ai biết tại sao những người này lại nằm ở đây. Hơn nữa camera giám sát ở gần đó lại tình cờ bị hư hai ngày nay rồi, cho nên không điều tra được gì cả. Vì thế mà bên phía họ mới chuyển vụ án này cho Lục Bộ của chúng ta giải quyết.“

Đội viên cau mày, nghi hoặc lắc đầu: “Không có vết thương ngoài da, chỉ là... tiêu hao quá nhiều năng lượng và đói bụng nên mới thành ra như vậy.”

“May mà có bé ngỗng.” Thẩm An mỉm cười xoa đầu của Tô Hồng Bảo.

Anh ấy nói được nửa chừng thì dừng lại, nhìn Tô Hồng Bảo một cái rồi lại nói tiếp: “Hơn nữa sau khi bé ngỗng đến thì đáng lẽ ra phải càng không có xảy ra sơ suất gì mới đúng.”

-----

“Chà... may mà bọn họ vẫn còn trẻ đó.” A Lai có hơi ngạc nhiên, mở miệng giễu cợt: “Nếu không thì sẽ không biến thành dáng vẻ năm mươi mấy tuổi như bây giờ, mà đã trực tiếp được chôn cất luôn rồi nhỉ?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Hai mươi lăm ư? Nói bọn họ năm mươi hai tuổi tôi cũng tin nữa đấy.” Phụ tá A Lai đứng kế bên cảm thán, nhìn chằm chằm mấy người đang ngồi dựa vào chân tường. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Vậy thì lạ thật.” Thẩm An nghe thế, nhìn xung quanh: “Chúng ta đã bố trí camera khắp nơi nhưng không hề phát hiện ra có chỗ nào bất thường cả? Hơn nữa...” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tô Hồng Bảo được khen thì có hơi xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng cả lên.

Tô Tái Tái nhìn thấy dáng vẻ này của tiểu sư điệt nhà mình thì không nhịn được mà cười khúc khích.

“Thấy trong căn cước công dân để... người lớn nhất cũng chỉ mới có hai mươi lăm tuổi thôi.” Đội viên gãi đầu.

“???!” Chu Phổ và Nghiêm Thanh.

“Đội trưởng, đội phó.”

“Nói một cách đơn giản thì...” Đội viên có chút ngượng ngùng, nhìn Ngô Hạo một cái rồi lại tiếp tục phân tích: “Có lẽ chính là... bất tỉnh do kiệt sức?”

Ba người Chu Phổ đồng loạt giật mình lùi về phía sau. Vừa kinh ngạc vừa có chút xấu hổ.

“Trùng hợp vậy sao?” A Lai nghe thế, vừa hỏi vừa nhìn về phía Ngô Hạo.

“Vừa lúc ở gần đây nên tôi tiện đường ghé qua xem thử luôn.” Ngô Hạo trả lời, không hề cảm thấy đây là chuyện phiền phức gì.

Có điều A Lai vừa mới châm chọc xong, Ngô Hạo đã lập tức quay sang trừng mắt nhìn anh ấy một cái, thế là anh ấy nhanh chóng tự tát vào miệng rồi im bặt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bọn họ giống như khúc gỗ mục, ngồi đó với đôi mắt đờ đẫn, dáng vẻ cứ như đã mất hết hồn phách, trông chẳng khác nào một thây ma biết đi.

Đợi khi đội viên tốt nghiệp từ Luyện Đan Viện đứng lên, Ngô Hạo mới mở miệng hỏi: “Thế nào rồi?”

Ở lối vào của quán bar dưới lòng đất, Ngô Hạo và phụ tá A Lai vừa bước xuống xe thì thành viên của Lục Bộ đã tiến lại gần nghênh đón họ.

Nhưng rốt cuộc là loại đồ vật như thế nào thì Tô Tái Tái hoàn toàn không thể xác định được.

“???!!” Thì ra là vậy?!

Đội viên cũng gật đầu: “Đúng vậy, tôi và những người khác cũng cảm thấy chuyện này quá là trùng hợp.”

——Sao họ lại không biết nhỉ?!

Có điều Thẩm An vừa dứt lời, Tô Hồng Bảo đã lên tiếng.

Dù sao thì anh ấy cũng là một người đáng thương bị phái đi mua đồ ăn vặt cho đứa bé quỷ.

Những người đó vô cùng gầy ốm, hốc mắt trũng sâu, đôi má hóp lại. Cả người chỉ có da bọc xương, hơn nữa tóc cũng gần như bạc trắng.

Anh ấy dừng một chút, ngượng ngùng gãi đầu rồi lại nói: “Tôi vốn không muốn làm phiền đến đội trưởng, nhưng không ngờ anh lại đích thân đến đây.”

Anh ấy đứng cứng đờ tại chỗ một lúc rồi mới quay đầu lại nhìn về phía đội viên, hỏi: “Bọn họ bao nhiêu tuổi?”

Chương 395

“Không phải đâu, thật ra luôn có người núp ở xung quanh theo dõi bác Chu và bác Nghiêm đó.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hóa ra trong lúc mà mình không hề hay biết gì... họ đã được bé ngỗng - đứa trẻ nhỏ tuổi nhất ở đây bảo vệ sao?!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 395