Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Nhất Oản Xoa Thiêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 405
Chương 405
Dừng một chút thì nói đùa rằng: “Không phải lại thấy ma nữa chứ?”
Ông ta nhìn lướt qua khuôn mặt Tô Hồng Bảo, thấy cậu ấy không có phản ứng gì, thế là ông ta lại nhìn sang Mễ Ông Thành, cười nói rằng: “Ông Mễ, bây giờ ông có rảnh không? Hai ông già chúng ta tụ họp một bữa nhé?”
Khi Tô Hồng Bảo nhìn ngược lại cậu ấy thì cậu ấy khẽ mím môi lại, sau đó giọng nói của Phụng Hồng Bác vang lên: “Tiểu Cảnh, đi thôi.”
Mễ Ông Thành đang đi theo ông ta thậm chí không để ý đến Trình Hồng Huy, mà quay sang nhìn con trai, dùng ánh mắt ra hiệu cho con trai làm việc gì đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Dạ.” Phụng Cảnh đáp lại, nhìn Tô Hồng Bảo nhíu mũi, liếc cậu ấy rồi mới xoay người đuổi theo Phụng Hồng Bác.
Tô Hồng Bảo hơi rũ mắt xuống khi thấy vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ là trên suốt đường đi, anh ta đều không khỏi liếc nhìn về phía nhà kính.
Một người trong số đó vô thức nhìn về phía nhà kính khi đi ngang, tình cờ nhìn thấy Trình Hồng Huy đi vào, không khỏi “ủa?” một tiếng.
Đồng nghiệp nghe thấy vậy thì lập tức nhìn theo tầm mắt của anh ta, nhưng chỉ thấy tấm màn đung đưa, nên nhìn anh ta hỏi: “Sao vậy?”
… Kỳ lạ.
Mễ Ông Thành vừa mừng vừa lo, gật đầu lia lịa rồi làm ra động tác “mời” với Phụng Hồng Bác, sau khi Phụng Hồng Bác rời đi trước thì ông ta mới đi theo.
Chu Phổ dời mắt đi chỗ khác, không muốn nói chuyện.
Chỉ là họ có chút lo lắng khi Phụng Hồng Bác lại dễ dàng rời đi như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phụng Hồng Bác nhìn Mễ Ông Thành rồi lại nhìn Chu Phổ, nói với vẻ mặt đầy áy náy: “Giáo sư Chu, thật xin lỗi, thật ra tôi không phải một hai lấy cho bằng được cỏ Vọng Bắc Đông của cậu, và tôi cũng không biết tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này. Ôi, xem ra là tôi đã làm khó cho cậu rồi, thật xin lỗi.”
Chu Phổ vừa nhìn Ôn Liễu, vừa sờ vào chỗ bị chọc, bực bội trả lời: “Không dám.”
Lời nói này lập tức khiến người kia quay đầu lại, xùy đồng nghiệp của mình rồi rời mắt sang chỗ khác, tiếp tục đi về phía trước.
Hôm nay Chu Phổ không chút nể mặt Phụng Hồng Bác, ông ta cũng không cần phải lo hai sư huynh đệ này có quan hệ gì với nhà Phụng, cho nên đám thuộc hạ đương nhiên cũng không cần phải ở lại đây nữa.
Phụng Hồng Bác gật đầu cười ha hả, như thể vừa nãy không hề xảy ra chuyện gì không vui cả.
Ôn Liễu thấy vậy, mỉm cười với Phụng Hồng Bác và nói: “Ông Phụng đừng nói vậy, chúng tôi cũng có chỗ không phải phép, nên hy vọng ông đừng trách chúng tôi.”
Anh ta nhớ Trình Hồng Huy, nhưng… hai ngày trước anh ấy rõ ràng vẫn ngồi liệt trên xe lăn, trông như một kẻ tàn phế cả đời cũng không thể đứng dậy nổi mà, tại sao bây giờ… lại có thể chống gậy đi lại chứ?
Phụng Cảnh đi theo phía sau và còn liếc nhìn Tô Hồng Bảo khi cậu ấy rời đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ bệnh tật ốm yếu của Trình Hồng Huy thì ông ta lập tức mất hứng và nhìn sang chỗ khác. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mễ Nghĩa Văn chỉ đơn giản gọi một cú điện thoại thì đám thuộc hạ phụ trách giám sát lập tức nhanh chóng rời đi.
“Không có, không có.” Phụng Hồng Bác cười, dừng một hồi rồi nói tiếp: “Hôm nay không phải thời điểm tốt, hôm khác tôi sẽ mời mọi người đến nhà họ Phụng chơi, cũng coi như là xin lỗi giáo sư Chu.”
Ôn Liễu thấy vậy, trở tay cầm cây gậy tre chọc vào lưng của ông ấy, khiến cho Chu Phổ giật mình nhảy dựng lên.
Có lẽ do anh ấy còn trẻ mà đã chống gậy như ông già nên hơi thu hút sự chú ý của mọi người, hoặc là vì một lý do nào khác, tóm lại là khi Phụng Hồng Bác đi ngang qua thì ông ta đã liếc nhìn anh ấy.
Mễ Nghĩa Văn đương nhiên hiểu ý của ba mình, biết rằng đang bảo mình rút hết những người đang giám sát Chu Phổ về.
Thuộc hạ nhún vai rồi quên sự thắc mắc này đi.
Khi Trình Hồng Huy đến đây, đám người Chu Phổ cũng không bất ngờ lắm, suy cho cùng thì họ đều biết chuyện mà Tô Hồng Bảo phải giải quyết khi ở lại đây là có liên quan đến anh ấy.
Khi Trình Hồng Huy chống gậy đến nơi thì tình cờ nhìn thấy Phụng Hồng Bác và Mễ Ông Thành rời đi.
Chu Phổ nghe xong vẫn quay đầu đi không lên tiếng.
Ngược lại, một người ngoài cuộc như Trình Hồng Huy thì có thể nhìn nhận mọi việc rõ hơn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.