Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 9
Cổ họng ta như đột nhiên bị ai đó bóp chặt, tiếp theo là cơ thể ta, toàn thân cứng đờ, sắp ngã khỏi ngựa!
Chúc Vân Thanh cười: "Còn thấy tiếc không?"
Ta âm thầm trao đổi với Chúc Vân Thanh.
"Ừ. Giấy thông hành đã chuẩn bị xong chưa?"
Cuối cùng, ta vẫn không đi tìm Chúc Vân Thanh.
Ta đáp lại hắn: "Tống Địch, đã gặp nhau thì ắt có lìa xa, hà tất phải làm khó nhau như vậy?"
Tuy vậy, hắn vẫn hỏi ta: "Nếu ta để Thanh Thanh bỏ đứa bé trong bụng, từ nay về sau con của chúng ta chỉ sinh ra từ bụng nàng, nàng có thể không rời đi không?"
Ta không muốn giải thích với bọn họ rằng ta muốn đi tìm người khác.
Nhưng không ngờ, hắn lại lấy ra từ trong ống tay áo một tờ giấy...
Thấy ta tỉnh lại, hắn mừng rỡ đến phát khóc.
Ta mới ngớ người ra một lúc mới hiểu nàng đang hỏi chuyện tam hoàng tử.
Ta khuyên nên hoãn binh trước.
Hắn ta mang vẻ mặt "nàng ấy có ta trong lòng". (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngoài phòng ta, một nhóm người đang bận rộn.
"Đây là..." Ta hỏi cha mẹ đang giám sát bên cạnh.
Nhưng xem mãi xem mãi, cũng chẳng có tâm trạng thưởng cảnh: "Tiền pháo hoa một đêm này có thể đủ tiền quân nhu mấy tháng."
"Chỉ là thứ mà hắn chắc chắn sẽ không bao giờ rời xa, đột nhiên lại không nắm giữ được nữa mà thôi."
Ta đáp một tiếng, kéo con ngựa, nhanh chân định ra ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vì vậy ta chuẩn bị cầu hòa với Tống Địch.
"Yêu nghiệt phương nào, trả Thanh Thanh lại cho ta!"
Hai là giả vờ hòa hoãn với Tống Địch trước.
Một tờ giấy bị vo lại, rồi lại cẩn thận trải phẳng, gấp lại ngay ngắn.
Đó là tờ giấy chứng cứ ta dùng để tố cáo Tống Địch với đại hoàng tử. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng tam hoàng tử đã lên tiếng: "Đồng Đồng, ta biết trước đây nàng từ chối ta là có nỗi khổ riêng. Nàng chờ ta, đợi ta xin chỉ dụ của phụ hoàng!"
Là Chúc Vân Thanh.
Liễu Thanh Thanh ở bên cạnh Tống Địch.
Ta vô thức nắm chặt miếng ngọc bội trong tay, không biết Chúc Vân Thanh thế nào rồi.
Trên đó vẫn chưa viết đến thông tin quan trọng nhất.
Ba ngày sau, ta đứng trên thành ngóng về phía xa.
29
"Nhạc mẫu có quản chuyện con cái của nàng, ta cũng sẽ thay nàng xoay xở, ta sẽ đưa nàng đến biên cương, ở Kinh Thành cũng bên nàng thôi...
Nhưng không sao.
Tiếng Chúc Vân Thanh vang lên: "Kiều Đồng muội muội đừng lo, ba ngày nữa ta sẽ đến biên cương."
Ba ngày hai đêm, đủ để ta đi về một chuyến!
Vì vậy, ánh mắt cha ta nhìn ta đột nhiên trở nên kỳ lạ.
Nhưng không ngờ, sau bao ngày, ta từ đơn thương độc mã chiến đấu, đã trở thành cùng Chúc Vân Thanh bàn bạc mọi chuyện.
Chương 9
"Ồ."
32
Mau mau đối phó với đại hoàng huynh của ngươi đi!
"Tam hoàng tử sắp hồi kinh rồi, cha mẹ và điện hạ đang cùng nhau dọn dẹp hành lý."
Ta vô cùng quen thuộc.
Ta lại nhìn sang tam hoàng tử, quả nhiên…
Cho dù là cóc nhà ta, cũng đừng hòng mơ tưởng đến thịt thiên nga!
"Không tiếc nữa."
Bây giờ mọi chuyện đã hoàn thành gần hết, chỉ chờ Tống Địch ký giấy hòa ly.
Nhìn lại, ta thấy căn phòng của ta ở biên cương.
Ta vốn tưởng mọi chuyện đã xong xuôi, lần này lên đường chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió.
Nhưng không ngờ, vừa ra khỏi cổng thành, đã bị Tống Địch chặn đường.
Nhưng nét chữ đã tố cáo ta, không còn gì để chối cãi.
Chúc Vân Thanh không nói gì, đại khái là tùy ta xử lý.
"Tiểu nữ tử không coi trọng điện hạ, xin cáo từ!"
"Cô nương đã chiếm thân thể muội mấy hôm trước..." Huynh ấy ngượng ngùng: "Muội có thể..."
Ngày hôm sau, khi nhận được giấy hòa ly, ta không về Chúc gia.
Vì vậy ta cũng hỏi nàng: "Đến biên cương với ta, Chúc tỷ tỷ có hối hận không?"
Hắn lại hỏi: "Từ nay về sau, mẫu thân sẽ không quản chuyện trước đây của chúng ta nữa. Khi bà ấy định nhét người vào, ta sẽ không để nàng ra mặt, tự ta sẽ từ chối.”
Ta lật người một cái, từ trên giường nhảy xuống, định ra ngoài.
"Ta đã nghi ngờ tại sao ngươi lại nhất quyết muốn hòa ly với ta." Tống Địch chĩa mũi tên vào ta: "Ngươi căn bản không phải Thanh Thanh."
Bởi vì, miếng ngọc bội lại sáng lên.
Cuối cùng còn chuẩn bị lừa một đại tiểu thư đến biên cương.
Có khùng không vậy?
28
Ta đã xem pháo hoa Tết Nguyên tiêu.
Mà đến Nam thị mua một con ngựa, lại chuẩn bị hành lý.
Liễu Thanh Thanh vô cùng kinh hãi.
Đây vốn là kế hoạch ta đã định sẵn khi mới xuyên vào thân thể Chúc Vân Thanh.
Nhưng không ngờ, ta vừa mới lên ngựa, đã bị cha ta kéo xuống.
"Đi Kinh Thành!"
Ngày ký giấy hòa ly, hắn cố gắng níu kéo lần cuối.
Lại có người gọi ta.
Ta thậm chí không còn tâm trạng đến trường bắn, cả ngày chỉ ở trong phòng, buồn bã chán nản.
Nhưng trên mặt, ta vẫn phải tỏ ra tôn trọng tam hoàng tử.
Nơi đây, là một vùng đất tự do hơn.
Tam hoàng tử buồn bã bỏ đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi ta mở mắt ra thì thấy huynh trưởng đang ngồi bên cạnh ta.
...
"Kiều Đồng?"
Ta liếc nhìn huynh trưởng, hỏi có phải hắn có ý đồ gì không.
Chúc Vân Thanh không đánh lại Tống Địch nhưng ta thì đánh lại được.
Nhưng tỷ lệ thành công chỉ khoảng hai, ba phần.
Chúc Vân Thanh đến đúng hẹn.
Hứ!
"Tống Địch! Ngươi làm gì vậy?" Ta kinh hãi hét lên.
Ngươi về đó có sống được hay không còn chưa biết đó!
Chỉ là, chúng ta không ngờ rằng việc bắt Tống Địch ký giấy hòa ly lại khó khăn đến vậy.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
"Không hối hận." Nàng trả lời.
Cho đến khi huynh trưởng dẫn đến một thiếu niên đẹp trai cho ta.
Ngay ngày nhận được giấy hòa ly, ta đã tìm người chuyển đồ hồi môn về nhà riêng của Chúc Vân Thanh.
...
Nhưng dù ta có làm thế nào, miếng ngọc bội cũng không sáng lên nữa.
Ba ngày ư! Ba ngày trôi qua như ba năm.
Ta sẽ dạy nàng.
"Sao hắn đột nhiên lại trở nên si tình như vậy?" Ta hỏi Chúc Vân Thanh.
Phiền c.h.ế.t đi được!
Nàng thậm chí còn không biết cưỡi ngựa nên đành phải ngồi xe ngựa đến. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Trong tình huống này, chỉ có hai cách giải quyết."
Hành lý được xếp thành từng thùng trên mặt đất, người hầu đang chuyển đồ ra ngoài, chuẩn bị chất lên xe ngựa.
Cha ta sa sầm mặt.
Ta nói: "Được!"
"Ta không thay lòng nữa, không gặp người khác nữa..."
Hắn đột nhiên đổi ý!
"Đi đâu?"
Một là cá c.h.ế.t lưới rách, ta cưỡi ngựa xông thẳng lên, liều mạng khống chế Tống Địch, rời khỏi Kinh Thành.
"Muội tỉnh rồi!" Huynh trưởng thở phào nhẹ nhõm: "Muội là Kiều Đồng phải không?"
Không được! Ta phải cứu người!
"Cha mẹ ta chắc chắn sẽ vui lắm, nhà ta lại có thêm một nữ nhi!"
Nhưng ngay khoảnh khắc ta cầu hòa với Tống Địch.
31
Còn ta, chỉ bình tĩnh nhìn hắn.
"Muội muội, nghe nói hắn đã ngưỡng mộ muội từ lâu, ta đưa người đến cho muội, hai người cứ trò chuyện cho vui!"
Ta là Kiều Đồng.
"Kiều Đồng?" Giọng ai đó vang lên bên tai ta.
Chỉ nghe tiếng vó ngựa vang lên, một cỗ xe ngựa do ba con ngựa kéo từ xa chạy đến...
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.