Thiên La
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 168: Trao đổi
Trên đường đến nơi này Lâm Phong đã nghĩ trăm phương ngàn kế nhưng vẫn không có cách nào để yêu nữ thả người, lần này chỉ còn cách liều mạng mà thôi.
Nàng thừa biết tên khốn này không rãnh để tới đây đánh cược với nàng, nhất định là hắn vẫn còn âm mưu phía sau.
Linh Mộng lấy ra một khối linh thạch ném cho hắn, Lâm Phong vừa chụp lấy liền ném ngược lại cho nàng.
Lâm Phong lập tức chuyển hướng lấy thứ bên cạnh mảnh hộ thần giáp, khi đại thủ của hắn sắp chạm vào thì vật đó đột nhiên bay tới chỗ Linh Mộng, nàng mỉm cười nhìn hắn.
- Ta thật sự hoài nghi ngươi có phải là nam nhân hay không ?
- Nhờ những chuyện tốt của ngươi khiến ta bị ả yêu nữ kia chơi đến không ngốc đầu lên được, vậy mà dám nói tốt cho ta sao ?
- Ta muốn đánh cược với ngươi.
- Tùy ngươi xử lý.
- Biểu tỷ nghe đệ giải thích, thật ra mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, đệ chỉ muốn tốt cho tỷ thôi.
Từng lời của Lâm Phong vô cùng kiên định, nếu như 10 năm sao hắn không đánh bại yêu nữ cùng lắm thì chạy khỏi thánh cung là được. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Tiền bối đúng là cao minh, tiểu bối bái phục.
Trời còn chưa sáng thì bên trong thánh cung đã truyền ra một tin tức, sau khi các trưởng lão thương lượng đã quyết định thay đổi hình phạt dành cho Phong Thanh Thanh từ 5 năm xuống còn 1 tháng, chức vụ chấp sự vẫn được giữ nguyên.
Mấy ngày trước Phong Thanh Thanh bị đưa vào cấm địa dành cho trọng phạm không ai được phép tiến vào nhưng bây giờ hình phạt đã thay đổi, nơi giam giữ nàng cũng đổi thay.
- Tuy lão phu không nham hiểm như tiểu tử ngươi nhưng mà mấy chiêu trò này còn lâu mới qua mắt được lão phu.
- Nếu ngươi muốn trao đổi vậy thì lấy hồn văn ra đây.
Sau khi rời khỏi phủ thánh nữ, Lâm Phong nở nụ cười thỏa mãng, mém chút là bị yêu nữ chơi rồi.
- Không sai, nữ nhân này vẫn muốn thánh vị của ta, chuyện này không thể không đề phòng.
- Ngươi cũng biết nhờ có Nam Cung sư tỷ mà ta được vào thánh khố, ta chỉ muốn trả ân thôi.
- Ngươi muốn biết thì đi tìm Hàn Băng sư tỷ mà hỏi.
Yêu nữ đã đồng ý đánh cược thì hắn cũng không cần che giấu nữa.
Ở một nơi cách đó khá xa, Phong Viêm mừng đến rơi lệ, đợi khi chuyện này kết thúc hắn sẽ lấy thân báo đáp cho sư đệ, trước mắt vẫn còn một vấn đề quan trong cần phải giải quyết.
- Nhưng ta đã đánh cược với ngươi thì sẽ giữ lời, nếu ngươi dám thất hứa, kết cuộc của ngươi chắc chắn sẽ tồi tệ hơn cả Phong Thanh Thanh.
Linh Mộng nhìn vẻ mặt tự tin của hắn, càng nhìn nàng lại càng không thích.
- Ngươi…
- Không còn gì nữa thì cút đi.
- Trong vòng 10 năm ta sẽ đánh bại ngươi.
- Mấy hôm nay tâm tình của Hàn Băng sư tỷ không tốt, ta muốn tìm pháp văn tặng cho sư tỷ.
Lâm Phong không ngờ chuyện này yêu nữ cũng biết, sau này nhất định phải đề phòng không thể tùy tiện nói xấu yêu nữ được.
Lâm Phong lập tức lắc đầu.
- Ta muốn ngươi thả Phong chấp sự ra.
Nàng nói xong liền đạp thêm mấy cước, Phong Viêm cảm giác kinh mạch toàn thân như muốn đứt đoạn.
Phong Thanh Thanh tìm một chỗ ngồi xuống, với thức lực của nàng muốn tóm tên biểu đệ này chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
- Ngươi yên tâm, ta nói được làm được.
- Trong thời gian 10 năm, ngươi không được xen vào chuyện của ta, dù ta có làm gì cũng không liên quan đến ngươi.
Hắn vừa dứt lời cánh cửa liền mở ra, cả người Phong Viêm bị hút bay vào bên trong nằm bất động trên mặt đất, hắn còn chưa kịp hoàn hồn thì cảm giác trước ngực bị thứ gì đó đè lên.
- Để xem ngươi còn nói được gì.
- Ý của ngươi là muốn gánh tội thay cho Phong Thanh Thanh ?
- Đứng lại.
- Biểu tỷ, ta tới thăm tỷ đây.
- Chuyện của ngươi không liên quan đến ta, ngươi muốn thứ gì nói đi.
Linh Mộng ném một đống vật phẩm trước mặt Lâm Phong, bên trên đều có những thứ liên quan đến pháp văn, xem ra nàng đã vì Hàn Băng mà tiêu hao không ít tâm tư.
- Cáo từ.
- Nếu không có thì thôi vậy.
- Nam nhân đều ngụy miệng, ta sẽ không lấy không của ngươi.
Linh Mộng áp sát vào Lâm Phong, khoảng cách cả hai có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, nàng nhìn thấy ánh mắt của hắn không chút rung động nào trong đó.
Linh Mộng biết hắn đang nói đến chuyện thánh khố, nàng thu lấy địa hỏa linh chi, giọng nói không có gì là vui vẻ.
- Tìm ta có chuyện gì ?
- Không cần…
- Chuyện giữa ta và Phong chấp sự dù sao cũng là ta sai trước, nếu ta không nhìn lén à đúng hơn là đi lạc vào cấm địa thì Phong chấp sự cũng không ra ta bên trong thánh cung.
Chương 168: Trao đổi
Lâm Phong lấy ra một gốc linh dược hình nấm màu đỏ cầm trên tay.
- Ta lấy thứ này.
- Thứ này xem như đa tạ ngươi đã giúp ta chuyện mấy hôm trước.
- Nếu ngươi thua thì sao ? (đọc tại Qidian-VP.com)
- Vậy ngươi muốn cược thứ gì ?
Linh Mộng dừng lại một chút, ánh mắt ẩn ý nhìn tên nam nhân đối diện. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Tốt, bây giờ có thể nói một đích chính của ngươi được rồi.
- Sao hả, có dám chơi không ? (đọc tại Qidian-VP.com)
- Nói xem.
Linh Mộng mỉm cười nhìn đối phương.
- Biểu tỷ tha mạng, đợi đệ nói xong muốn chém muốn g·i·ế·t tùy ý tỷ. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ta vẫn còn một thứ muốn đưa cho người.
- Nghe nói ngươi dùng địa hỏa linh chi để đổi lấy một khối thượng phẩm linh thạch có đúng không ?
- Chuyện này cũng không khó, thật ra chỉ cần vài năm là ta có thể đánh bại ngươi.
- Là chuyện này sao, cho ta một lý do được không ?
- Ngươi… ai nói ta muốn lấy thứ đó.
- Lấy xong thì cút đi.
Bên trong đống vật phẩm, Lâm Phong nhìn thấy mấy mảnh hộ thần giáp, ánh mắt sáng lấp lánh, hắn vừa động thủ thì giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Tốt cho ta?
Lâm Phong cố tình nhắc đến Hàn Băng là khiến cho yêu nữ nhớ đến mảnh hộ thần giáp, nhưng hắn không ngờ vẻ mặt của yêu nữ lại thay đổi đến mức đáng sợ, bên trong ánh mắt còn ẩn chứa cả sát khí, nơi này quá nguy hiểm tốt nhất nên chuồng thôi.
Phong Thanh Thanh dùng một chân đạp lên người hắn, ánh mắt như bắn ra lửa.
- Ta biết tội của Phong chấp sự không đáng bị phạt nặng như vậy, chắc chắn là do người giở trò.
Phong Viêm nhìn căn phòng trước mặt, sống hay c·h·ế·t đều phụ thuộc vào lần này, hắn lấy hết dũng khí tiến tới kêu cửa.
- Ngươi còn dám tới đây hử ?
Linh Mộng trở lại giường lớn, lúc nàng bước ra đã khoác lên mình một cái huyết bào che đi xuân quang của cơ thể.
Lâm Phong sau khi nghe được tin tức thầm khen yêu nữ lợi hại, hôm qua hắn vừa tìm nàng thì hôm nay đã có kết quả.
- Thứ này vẫn hữu dụng với ta, bây giờ không thể cho ngươi được.
- Ngươi tự tin như vậy sao ?
- Tiểu tử cẩn thận bị lừa.
Lâm Phong tức giận nhặt lấy mấy mảnh giáp kế bên, vẻ mặt bực tức.
Linh Mộng nghe đến đây trong lòng có chút kinh ngạc, với khả năng của tên nam nhân trước mặt đừng nói là 10 năm cho dù là trăm năm sau hắn cũng không thể đánh bại nàng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.