Thiên La
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 316: Thượng cổ chiến trường.
Cự giải dùng cặp càng to lớn chỉ vào mấy viên bạch châu trước mặt.
Lâm Phong vừa dứt lời liền bày ra bộ dáng bất cần.
- Tiểu đệ ?
- Tiểu tử ngươi biết mấy thứ đó là gì không ?
Từ khi giao dịch với Lâm Phong bên trong Vô Cực bí cảnh Phong Thanh Thanh vẫn có cảm giác nợ hắn một ân tình, sau khi mẫu thân được cứu ra thì nàng đã bí mật bắt tên tiểu đệ đến tra khảo.
Lâm Phong chạy gần tới chỗ hai đầu cự thú thì cảm giác được một luồn hàn khí thổi đến làm cho hắn rùng mình.
- Bây giờ đi luôn.
- Khục khục… ta chợt nhớ ra đã đến giờ cho hai tên tiểu đệ ăn, cáo từ.
- Thứ đó chính là băng nguyên thạch.
- Ta có làm gì đâu, ta thề.
Lâm Phong nhận lấy la bàn vĩnh cửu, có thứ này trong tay hắn sẽ dễ dàng tìm được nơi có mảnh hộ thần giáp, không chừng nơi đó vẫn còn vài mảnh đang đợi hắn.
Lúc này cự xà và cự giải đã thu nhỏ thân hình nằm trên một khối cự thạch, đây chính là chủ ý của Lâm Phong nếu hai thanh niên này vẫn giữ cái thân thể to lớn sẽ rất dễ kinh động đến cự quy.
- Đây chính là nơi trưởng lão của Phong gia tìm được thứ đó.
Đúng lúc này giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Tiểu tử ngươi gấp cái gì, chuyện đâu có đơn giản như vậy.
Lâm Phong suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười nhìn bạo nữ bên cạnh.
- Thật ra đó là một câu chuyện rất dài…
- Là chỗ nào ?
- Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết mảnh hắc giáp đó là do trưởng lão của Phong gia tìm được bên trong thượng cổ chiến trường.
Khi hắn chạm vào giới chỉ thì nàng đã thức tỉnh chỉ là muốn nhìn xem tên d·â·m tặc đó muốn làm gì, không ngờ lại dám lấy đồ của nàng.
- Tạm thời cho ngươi vui vẻ một lúc.
- Biểu tỷ yên tâm, đệ nhất định sẽ giữ im lặng.
Phong Thanh Thanh lấy ra một cái la bàn vĩnh cửu đưa cho hắn.
- Lấy thứ này đổi được không ?
Lâm Phong như mèo bị dẫm phải đuôi, trợn mắt há mồm nhìn mấy cục à không đúng phải gọi là mấy khối băng nguyên thạch đang tỏa ra hàn khí bức người trước mặt.
- Đợi đã.
- Liên quan gì đến ngươi, dù sao ngươi cũng đâu biết thứ đó.
Lâm Phong vừa chạy được vài bước liền quay trở lại.
- Đừng tưởng ta không biết những chuyện ngươi đã làm với ta.
- Hình dáng tương tự như mảnh hắc thạch gia gia đã mang về từ thượng cổ chiến trường. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lâm Phong nhịn không được hỏi.
- Tiểu tử ngươi còn không mau chọn, liêm sĩ gì tầm này nữa.
- Chuyện hôm nay không được nói cho hắn biết, nếu không hừ…
- Đa tạ.
- Không chừng hai tên tiểu đệ của ngươi có thể giúp được.
- Tiền bối có cao kiến gì sao ?
- Kháo, lão tưởng linh dược của ta là cải trắng hả ?
Phong Thanh Thanh nhìn d·â·m tặc ngồi bên cạnh, ngọc ngủ nắm chặc, có hai đầu cự thú ở đây thì dù nàng khôi phục đến đỉnh phong cũng không làm gì được hắn.
Đúng lúc Lâm Phong không biết phải làm sao thì lão đầu lại hiện ra đâm cho hắn một nhát, những cơ hội như thế này lão tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Phong Viêm tất nhiên sẽ không mang chuyện bán đứng huynh đệ nói lung tung, chơi chung với Lâm Phong một thời gian hắn biết tên sư đệ này cực kỳ nguy hiểm, không cẩn thận là mất linh thạch như chơi.
Thêm vài ngày trôi qua, linh lực của Phong Thanh Thanh đã khôi phục được một nữa nhưng nàng vẫn không thể làm gì tên d·â·m tặc bên cạnh.
Ánh mắt nàng nhìn hai đầu cự thú đang nằm gần đó, vẻ bên ngoài của bọn chúng không có gì nổi bật nhưng luôn tạo cho nàng một cảm giác nguy hiểm, loại cảm giác này chỉ xuất hiện khi nàng đối đầu với thiên thú cao giai.
- Xem như là ta trả ân ngươi đã cứu ta.
Cái càng lớn của cự giải đang kẹp lấy một viên bạch châu bỏ vào miệng, một lúc sau lão phun ra một hơi hàn khí, vẻ mặt đê mê như tê tê phê thuốc.
- Ta không hiểu ngươi đang nói gì.
- Ta chỉ muốn mượn mảnh giáp của ngươi một lúc, đến khi hoàn thành di nguyện của tổ tiên thì ta sẽ trả lại.
- Cùng là đồng môn với nhau, đây là chuyện ta nên làm.
- Ta chỉ biết nơi đó gọi là Vạn Cốt sơn, địa bàn của một đám hải sa.
- Dù sao thứ đó cũng sẽ thuộc về hắn, chuyện lần này lão nương tạm thời bỏ qua.
Phong Thanh Thanh nhìn tên d·â·m tặc đang ngồi bên cạnh, nhỏ giọng nói.
- Mảnh giáp đó trông như thế nào ?
- Ta chỉ muốn biết mảnh hắc giáp đó có phải rất quan trọng đối với ngươi hay không ?
- Ngươi nói thật sao ?
Hai thanh niên sống dai này há miệng còn to hơn cả sư tử, mỗi lần đều nuốt mấy gốc thiên cấp linh dược của hắn, nếu không phải có thông thiên giới chỉ thì dù hắn b·án t·hân cũng không đủ linh dược cho hai lão ăn.
Chuyện là tổ tiên của hắn từng để lại một bộ hắc giáp, đến đời của hắn chỉ còn lại vài mảnh, thời gian trước tổ tiên hiện về báo mộng căn dặn hắn phải tìm đủ số mảnh giáp còn lại.
- Tiểu tử ngươi đến rất đúng lúc, còn linh dược không cho ta vài gốc ăn chơi. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Đương nhiên. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Lão muốn dùng mấy khối băng này đổi linh dược của ta hử, ảo tưởng.
Phong Thanh Thanh nghe nói Lâm Phong đặt biệt quan tâm đến mảnh hắc giáp liền hỏi.
- Ngốc tử.
Lâm Phong vẫn kiên quyết phủ nhận, bây giờ nhận tội thì hình tượng quân tử thi ân bất cầu báo mà hắn đã khổ công xây dựng sẽ đổ sông đổ biển.
Nghĩ đến đây máu nóng trong người hắn lại sôi sục, ánh mắt rực lửa nhìn bạo nữ bên cạnh.
- Hai tên này thật sự đã bị ngươi thu phục sao ?
Ánh mắt hắn đảo qua vài vòng phát hiện hàn khí tỏa ra từ mấy viên bạch châu ở bên cạnh cự giải.
- Chỉ là chuyện nhỏ ngươi không cần phải đa tạ.
- Không cần, mảnh giáp đó ngươi cứ giữ lấy.
Lâm Phong nghĩ một lúc mới biết hai tên mà lão đầu nói chính là hai đầu cự thú đang nằm hóng gió, hai thanh niên này là dân bản địa không chừng sẽ biết được địa điểm cụ thể.
- Đa tạ.
- Không.
- Ta… (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghĩ đến đây máu nóng trong người hắn lại dâng lên, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn.
Chỉ dự vào một cái la bàn thì cơ hội tìm được sẽ rất thấp, nghĩ đến đây máu nóng trong người hắn lại nguội đi một nữa.
- Ngươi có biết chỗ đó như thế nào không ?
Chương 316: Thượng cổ chiến trường.
Phong Thanh Thanh nắm cổ hắn kéo lại.
Lâm Phong vừa đứng dậy thì giọng nói của lão đầu truyền đến.
Phong Thanh Thanh nhìn bộ dáng cùi không sợ lỡ của d·â·m tặc, đôi môi khẽ cong, ngọc thủ thả lỏng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phong Viêm ngoan ngoãn khai ra hết mọi chuyện, tên sư huynh này biết được khá nhiều chuyện của Lâm Phong, từ chuyện thu mua linh dược đến chuyện của Huân Vũ, ngay cả mảnh hộ thần giáp cũng nghe được chút ít.
- Cái gì ?
- Nơi này rộng lớn như hoang vực, chỉ dựa vào một cái la bàn thì đi đâu mà tìm.
Trong lúc Lâm Phong đang đắt ý thì bên trong cái lều nhỏ, Phong Thanh Thanh nhẹ nhàn vuốt ve giới chỉ trên tay, thần thức đảo qua vài lần đã tìm ra được thứ mà tên kia lấy đi.
- Lão nói không sai.
- Thật sao ?
- Mảnh hắc giáp đó…
- Lạnh dữ.
Phong Thanh Thanh vừa dứt lời thì nhìn thấy d·â·m tặc chạy về phía cự thú, bộ dáng có vẻ rất vội, nàng do dự một lúc thì lặng lẽ bước đi theo sau hắn.
Đôi môi Thanh Thanh khẽ cong để lộ nụ cười yếu đuối, đợi khi nàng hoàn toàn khôi phục sẽ cho hắn biết thế nào là đau khổ.
- Tiểu tử ngươi hỏi xem nha đầu kia có biết chỗ đó như thế nào không ?
Đúng là chạy trời không khỏi nắng, nếu hắn không thừa nhận thì bạo nữ sẽ không nói ra vị trí tìm được mảnh hộ thần giáp, giữa thần khí và lòng tự trọng chỉ có thể chọn một.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.