Thiên La
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 334: Thượng cổ chiến trường.
Thông thiên đỉnh là mỏ linh thạch tốt nhất của Lâm Phong tuyệt đối không thể tổn hại, hắn lập tức lấy ra một chi lớn của hỏa dương cổ thụ ném ra bên ngoài.
Phong Thanh Thanh ngồi một bên nhíu mày.
- Ngươi lại giở trò gì vậy?
- Ném linh dược.
- Ngươi… ngươi nghĩ một chút linh dược có thể thuần phục được một đầu thánh thú?
- Có được hay không chút nữa sẽ biết.
Lâm Phong vừa dứt lời thì giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Không cần chờ, tiểu tử ngươi có ném hết hỏa dương cổ thụ cũng không có kết quả gì đâu.
- Chẳng lẽ là vì chênh lệch phẩm cấp?
- Không sai.
Thiên dược chỉ có tác dụng với thiên thú, đối với thánh thú thì phải sử dụng loại hàng có cấp bậc như vô cực thánh thụ, đáng tiết gốc thánh thụ của hắn lại không ẩn chứa hỏa nguyên khí.
- Đúng là người tính không bằng trời tính.
Lúc sắp rơi vào miệng cự kình Lâm Phong đã cầm sẵn ma trận trong tay, đột nhiên trong đầu hắn lại xuất hiện một kế hoạch, nếu có thể thu phục được cự kình không chừng sẽ thu được thượng cổ binh khí và yêu cốt.
Nhưng không ngờ hỏa dương cổ thụ lại không có tác dụng, cự kình đã không thể thu phục thì nơi này cũng không cần ở lại, hắn lấy ra truyền tống trận kích hoạt.
- Hô biến… biến… biến… hô biến…
Phong Thanh Thanh nhìn thanh niên trước mặt, một tay chống hông, một tay chỉ lên trời, chân đạp xuống đất, miệng liên tục nói nhảm, đã đến lúc này mà hắn vẫn còn tâm tình đùa giỡn.
- Ngươi có thôi đi không?
- Lần này tự hủy thật rồi.
Lâm Phong chợt nhớ ra ma trận của hắn nằm bên ngoài Vạn Cốt sơn, có lẽ vì khoảng cách vượt quá giới hạn nên ma trận không thể kích hoạt.
Hỏa dương cổ thụ không có hiệu quả, ma trận không thể kích hoạt, thông thiên đỉnh lại sắp bị tiêu hóa, chẳng lẽ lão ad chán viết truyện rồi sao.
Lâm Phong thở dài, ánh mắt chán nản nhìn bạo nữ bên cạnh.
- Lần này là ta liên lụy ngươi, thành thật xin lỗi.
- Không liên quan đến ngươi, ta chỉ đang thực hiện lời hứa của mình.
- Không phải ngươi quan tâm đến ta nên mới liều mình cứu ta sao?
- Hoang tưởng.
Phong Thanh Thanh trừng mắt nhìn d·â·m tặc, ẩn sâu bên trong ánh mắt hung hăng kia là một chút bối rối, lúc nàng nhìn thấy hắn rơi vào miệng yêu thú rõ ràng có thể bỏ mặt rời đi nhưng không hiểu sao nàng lại ra tay cứu hắn.
- Dù sao hắn cũng từng cứu ta, xem như không ai nợ ai.
Lâm Phong ngồi suy nghĩ một lúc vẫn không tìm ra biện pháp thoát thân, ánh mắt đảo vài vòng cuối cùng dừng lại trên người bạo nữ, nhìn kỹ thì nữ nhân này không thua kém gì Hàn Băng sư tỷ, vài bộ phận còn vượt trội hơn chỉ là tính cách bất đồng, nóng lạnh thất thường làm cho đám sắc lang không dám tới gần.
Phong Thanh Thanh đang vận công đột nhiên mở mắt nhìn tên bên cạnh.
- Ngươi còn nhìn nữa cẩn thận ta mốc cặp mắt của ngươi.
- Tùy ngươi.
- Ngươi nghĩ ta không dám.
- Không phải.
Lâm Phong lắc đầu.
- C·h·ế·t dưới tay mỹ nhân so với bị tên to xác nào đó tiêu hóa tốt hơn rất nhiều.
- Hừ.
Phong Thanh Thanh thu lại sát khí, ánh mắt trầm tư, bây giờ nàng đang ở bên trong bao tử của một đầu thánh thú cho dù là tôn giả cũng vô phương thoát thân, vương giả như nàng chỉ có một con đường c·h·ế·t thôi.
Tuy thường ngày d·â·m tặc hồ ngôn loạn ngữ nhưng lời hắn nói lại có vài phần đạo lý, nàng cũng không muốn bản thân bị tiêu hóa đến c·h·ế·t.
- Lâm Phong có phải ngươi rất hận ta không?
- Đúng vậy, nhiều lúc chỉ muốn treo ngươi lên đánh cho hả giận.
- Ta cho ngươi một cơ hội.
Nàng ném trường kiếm cho hắn.
- Bây giờ ngươi có thể g·i·ế·t ta.
Lâm Phong cầm trường kiếm trong tay, sau khi đánh giá một lúc phát hiện thanh kiếm này lại là một kiện thiên cấp binh khí liền thu vào giới chỉ.
Phong Thanh Thanh nhíu mày.
- Ngươi làm gì vậy?
- Không có gì, chỉ là thói quen.
Mỗi lần thu được bảo vật hắn đều ném vào giới chỉ những chuyện còn lại tính sau, ánh mắt vui vẻ nhìn nữ tử bên cạnh.
Đôi mắt xinh đẹp nhắm khẽ, ngọc thể thả lỏng, linh lực tiêu tán, lúc này Phong Thanh Thanh không khác gì một nữ tử bình thường, một khi nàng đã quyết định sẽ không bao giờ do dự.
Đột nhiên trước ngực truyền đến cảm giác tê dại, một luồn linh lực tràn vào cơ thể phong ấn toàn bộ kinh mạch của nàng.
- Ngươi lại muốn giở trò gì?
- Không có, ta sợ ngươi đổi ý.
Lâm Phong vừa nói vừa thoát y, vẻ mặt hiện ra nụ cười mờ ám, Phong Thanh Thanh vừa nhìn liền nhận ra ý đồ của hắn, ánh mắt phẫn nộ.
- D·â·m tặc khốn kiếp, mau thả ta ra.
- Ngươi có la hét cũng vô dụng, không ai cứu được ngươi đâu hắc hắc…
- Ngươi dám động vào người ta dù ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi.
- Cùng lắm thì ta cho ngươi bạo gian, lúc đó chúng ta không ai nợ ai.
Hắn vừa nói vừa bước tới gần nàng đến khi cảm giác được hơi thở của đối phương thì dừng, Lâm Phong dùng ánh mắt háo sắc càng quét từng bộ vị trên cơ thể đối phương.
- Ngươi nghĩ ta nên bắt đầu từ đâu trước.
- Hạ lưu.
- Chậc chậc… thật ra thì nam nhân bọn ta thường thích bắt đầu từ thượng lưu sau đó đến trung lưu rồi cuối cùng là hạ lưu.
- Ngươi…
Phong Thanh Thanh nhìn cặp sắc thủ sắp chạm vào cơ thể nàng, ánh mắt hung bạo ẩn hiện lo lắng.
- Chờ đã.
- Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, chờ gì nữa.
- Chỉ cần ngươi không động vào ta thì toàn bộ bảo vật của ta đều cho ngươi.
- Thật không?
Lâm Phong nhìn bạo nữ khẽ gật đầu, trong lòng dâng trào đắt ý, tuy ngoài mặt nàng vẫn hung hăng nhưng ánh mắt lại không dám đối diện chứng tỏ nữ tử trước mặt đã rung sợ trước d·â·m uy của hắn.
- Ngươi không được nuốt lời đâu đó.
Hắn vừa nói vừa hành động, đầu tiên là thu lấy túi trữ vật sau đó là giới chỉ, thần thức kiểm tra vài lần phát hiện bên trong có không ít thứ tốt, trong đó có một khối băng thạch tỏa ra hàn khí bức người.
- Băng nguyên thạch, ngươi giữ thứ này làm gì?
- Đó là chuyện của ta.
- Chẳng lẽ Phong gia có người sở hữu băng linh thể ?
Lâm Phong suy nghĩ một lúc liền lắc đầu, Phong gia có băng linh thể hay không đâu liên quan gì đến hắn, thần thức tiếp tục đảo qua đám bảo vật còn lại nhìn thấy bên trong một góc nhỏ có vài cái gương tinh xảo, mỗi cái đều chứa đựng nữ y sặc sỡ.
- Có nên lấy vài cái cho tiểu sư tỷ không nhỉ ?
Ánh mắt hắn nhìn nữ tử đang tức giận đối diện, ngọc phong lên xuống theo từng hơi thở, với kích thước này thì dù là vài năm nữa tiểu sư tỷ của hắn chưa chắc đã so được.
Phong Thanh Thanh nhìn cặp sắc nhãn của hắn cứ dừng lại ỏ những bộ vị kiêu ngạo của nàng, tuy trong lòng rất tức giận nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh.
- Bảo vật của ta ngươi đã lấy hết rồi, còn không mau cỡi bỏ phong ấn cho ta.
- Ai nói đã hết.
Lâm Phong chỉ vào ngọc thể của nàng.
- Không phải vẫn còn thứ này sao ?
- Ngươi… ngươi muốn nuốt lời.
- Ta nhất ngôn cửu đỉnh, trước giờ chưa từng nuốt lời.
- Rõ ràng ngươi nói sẽ không chạm vào người ta.
Ánh mắt Thanh Thanh đã không che giấu được sự lo lắng, lỡ như d·â·m tặc thật sự động thủ thì nàng hoàn toàn không có cơ hội chống cự.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.