Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Thiên La

Unknown

Chương 446: Sa tặc

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 446: Sa tặc


Lâm Phong nhìn đối phương muốn động thủ thì chấp hai tay sau lưng, vẻ mặt cao thâm.

- ÉC…

Đám sa tặc đang xông lên nghe thấy thiên cấp cấm thuật liền dừng lại, sau đó là một t·iếng n·ổ lớn, tiếp theo là không còn tiếp theo nữa.

- Ngươi chỉ cần theo dõi, hành động như thế nào sẽ do thủ lĩnh quyết định.

- Được.

- Đám nữ nhân đó đúng là xinh đẹp, đáng tiết là tiểu tử ngươi không có phúc hưởng.

Lâm Phong đi tới chỗ hai vị lão bà nói vài câu rồi quay trở lại.

- Đó là thiên ảnh ma điêu. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Bắt tên nhiều chuyện này lại cho ta.

Tên thủ lĩnh giơ lên đại đao, đám sa tặc lập tức mở ra một con đường.

Lý Tiểu Âm nhìn từng người lần lượt rời đi, dù nàng tự nhận thông minh cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Cả đám đà la yêu thú đang bay đột nhiên dừng lại, trước mặt bọn chúng mấy chục dặm từng cơn bụi cát bốc lên.

- Sư tỷ yên tâm, đệ lo được.

- Không biết các vị đại ca có hứng thú với thứ gì ?

Vài ngày tiếp theo, đám người Lâm Phong vẫn tiếp tục hành trình vượt qua Sa Nguyên, một đường thuận lợi, tiếp tục như thế này thì thời gian đến được Tây Phong thành có thể sớm hơn vài ngày.

- Ngươi chắc chắn.

- Tốc độ thật khủng kh·iếp.

Nơi này bọn chúng có vài chục người, tùy tiện chọn một tên cũng có thể g·iết c·hết Lâm Phong, cần gì quan tâm hắn có muốn hay không.

Ngay cả Lâm Phong cũng trợn mắt há miệng, biết vậy hắn đã để ảnh điêu lượn thêm vài vòng cho thiên hạ yên bình.

Thanh niên gật đầu, tuy đầu thiên ảnh ma điêu này có chút khác biệt nhưng loại tốc độ kinh khủng đó không phải đầu yêu cầm nào cũng có thể đạt đến.

Chương 446: Sa tặc

- Chuyện đó là không…

- Ta biết, tiểu ảnh đi…

Cách đó không xa, một đám người từ trong bóng tối bước ra, ánh mắt nhìn về chỗ ảnh điêu biến mất.

Lý Tiểu Âm nhìn Lâm Phong thỏa hiệp còn tưởng hắn bị đối phương dọa sợ liền lên tiếng ngăn cản.

- Nhưng bên cạnh bọn họ là người của Cự Thiên bang.

Từ bên trong bụi cát, vài chục thân ảnh lần lượt xuất hiện, mỗi tên đều mặt trường bào che mặt, dẫn đầu là hai tên tu sĩ, một tên cầm kiếm, tên còn lại cầm pháp trượng.

- Tiểu Phong tử cho ta mượn tiểu ảnh một chút có được không ?

Tên thủ lĩnh cầm đao cười lớn.

- Không cần lo.

Lâm Phong nhảy lên trên ảnh điêu, ánh mắt nhìn về phía bạo nữ.

- Nghe nói ngươi có một đầu yêu cầm, đúng lúc ta cũng đang cần một đầu yêu sủng.

Phong Thanh Thanh lăng không hạ xuống thân ảnh điêu, giọng nói lạnh lùng của nàng truyền đến. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Tiểu Âm mau đi thôi.

Tên cầm đao chỉ về phía Lâm Phong.

- Đợi đã.

- Tốt.

Nếu không e ngại Cự Thiên bang thì bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua con hàng cực phẩm như vậy.

- Đúng vậy.

- Vị đại ca này hình như đây là lần đầu chúng ta gặp nhau có đúng không ?

Lý Tiểu Âm lạnh lùng nhìn hai tên cầm đầu.

- Xong rồi.

- Lý lão còn hắn…

Lâm Phong vẫn cưỡi đà la yêu thú, tuy ngồi thiên ảnh ảnh điêu sướng hơn, tốc độ cũng nhanh hơn nhưng làm người không nên thể hiện, hơn nữa ảnh điêu cũng không thích hợp với Sa Nguyên.

- Không đủ.

- Ngươi có nhìn thấy đầu yêu cầm lúc nãy không ?

Đám người vừa tới gần liền tản ra bao vây đối thủ, tên cầm kiếm lớn giọng hét.

Lâm Phong nhíu mày, thì ra mấy tên này là nhắm vào bảo vật trên người hắn, không biết là món nào.

- Chỉ cần để tên đó ở lại, những người còn lại có thể rời đi.

Hai tên thủ lĩnh dùng thần thức kiểm tra xung quanh, lúc sau vẫn không phát hiện tung tích của Lâm Phong, vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ.

- Phong chấp sự có muốn lượn vài vòng không ?

- Lâ·m đ·ạo hữu yên tâm, mấy tên này sẽ không dám động thủ.

- Ngươi ở lại theo dõi bọn họ, ta sẽ trở về thông báo.

- ÉC…

- RỐNG…

- Khốn kiếp.

- Không tiễn.

- Là thế à.

- Có phải đệ lừa ta không ?

- Nhất định là tên khốn đó đã đuổi theo đám người lúc nãy, mau đuổi theo.

- Các vị thứ lỗi, đầu yêu cầm đó rất quan trọng với tiểu đệ nên không thể đưa ra.

- Lỡ như bọn chúng đánh thật thì sao ?

- Mọi người không cần lo, thứ này không phải sa bạo.

Thiên ảnh ma điêu vỗ cánh bay lên, thoáng cái đã biến mất giữa đêm.

- Bọn ta không quan tâm.

- Thất phu vô tội hoài bích có tội, đạo lý này chắc là ngươi từng nghe qua.

- Thủ lĩnh, bây giờ phải làm sao ?

Tên thủ lĩnh gật đầu.

- Tiểu điêu trúng gió, bệnh rồi.

Lý Tiểu Âm nhìn bụi cát kéo đến, vẻ mặt vẫn không đổi.

Lâm Phong nhìn đám người xung quanh, mỗi tên đều mang theo binh khí, bộ dáng manh động, không cần nói cũng biết là sa tặc. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Có phải ngươi muốn biết vì sao bọn ta lại nhắm vào ngươi không ? (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng không phải ai cũng biết an phận như hắn, Lãnh Phi Dao điều khiển yêu cầm bay tới bên cạnh sư đệ, vẻ mặt không tốt.

- Đệ… đệ đúng là miệng quạ đen.

- Đa tạ.

- Bọn ta cũng không muốn xung đột với các ngươi.

Lâm Phong chỉ tay thề, vẻ mặt nghiêm túc, Lý Tiểu Âm từng nói nơi này chỉ là bên ngoài của Sa Nguyên, khả năng gặp phải sa bạo gần như không thể.

- Quân tử nhất ngôn, đệ lừa tỷ thì sẽ gặp phải sa bạo.

- Xin các vị chỉ giáo.

Lãnh Phi Dao há miệng chỉ tên tên sư đệ bên cạnh.

- Cẩn thận.

Lâm Phong thấy mọi người đã thuận lợi rời đi, hắn nhìn tên đầu lĩnh đối diện.

- Nói như vậy tại hạ chắc là không có đắt tội mọi người.

- Các vị chỉ cần một mình tại hạ thôi sao ?

Lãnh Hàn Băng cưỡi đà la đến bên cạnh lưu manh.

- Yêu cầm cũng bị trúng gió sao ?

- Ta chỉ tuân thủ lời hứa với ngươi.

Lý Tiểu Âm do dự một lúc cũng rời đi, nơi này chỉ còn lại Lâm Phong và mấy chục tên sa tặc.

Lâm Phong thở dài, từ khi biết được thiên ảnh ma điêu thức tỉnh, đêm nào cũng bị tiểu sư tỷ h·ành h·ạ mấy canh giờ, mỗi lần ảnh điêu nhìn thấy nàng còn cung kính hơn chủ nhân như hắn.

- ẦM…

- C·ướp đây.

- Cự Thiên bang nổi danh khắp Sa Nguyên, bọn ta sao có thể không biết.

- Các người không biết bọn ta là ai sao ?

- Thật là vô nghĩa.

Hắn mỉm cười nhìn đám sa tặc đối diện.

Lâm Phong đã tính sơ qua, hai tên cầm đầu của đối phương đều là tôn giả, số còn lại là vương giả, một khi giao chiến khó mà nói trước.

Cuối cùng cũng biết được một tiêu của đám người này, còn tưởng là một đám nam nhân có ham muốn đặt biệt, làm hết cả hồn.

- Đùa nhau à…

- Bọn ta không có nhiều thời gian, nói mau lên.

- Đêm qua sư tỷ đã cưỡi vài canh giờ còn chưa đủ sao ?

- Đây là các người ép lão tử, đừng hối hận.

- Nếu đã biết còn không mau cút đi.

- Đúng là đã nghe qua.

Lý lão đầu bên cạnh cũng rời đi.

- Cũng không sai.

- Không sai. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lâm Phong nghe đối phương nói liền xen vào.

- Thiên cấp thượng phẩm cấm thật, bạo thiên diệt địa...

- Các vị đại ca có thể cho tiểu đệ chút thời gian để lại di ngôn không.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 446: Sa tặc