Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Thiên La

Unknown

Chương 455: Tâm sự

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 455: Tâm sự


Lâm Phong mờ mịt nhìn tiểu sư tỷ, nhỏ giọng hỏi.

- Không phải nói chỉ có Hàn Băng sư tỷ thôi sao ?

- Ta làm sao biết được.

Lãnh Phi Dao bỉu môi, vẻ mặt buồn bực, từ bao giờ yêu nữ lại thích ngắm hoa rồi.

Lúc này lại có thêm một nử tử xuất hiện, Lý Tuệ Âm mỉm cười nhìn mọi người.

- Chúng ta đi thôi.

Lâm Phong nhìn một đám mỹ nữ lượn lờ trước mặt nhưng lại không có tâm trạng thưởng thức, theo kế hoạch thì khi đến dược viên hắn sẽ tìm cách đá tiểu sư tỷ đi sau đó sẽ có một khoảng thời gian lãng mạn cùng băng nữ.

Bây giờ lại có thêm yêu nữ và bạo nữ, có muốn đá cũng không dám, xem ra phải thay đổi kế hoạch.

Vừa rời khỏi Lý Phủ, Lâm Phong vừa chạy vừa hét.

- Mọi người đi chơi vui vẻ, đệ có chuyện quan trọng cần giải quyết, cáo từ.

- Muội cũng có…

Lãnh Phi Dao nhìn tiểu sư đệ bỏ chạy lập tức đuổi theo nhưng vừa đi được vài bước đã bị tóm lại, vẻ mặt ủy khuất nhìn tỷ tỷ.

- Tỷ tỷ, muội chợt nhớ ra có chuyện cần giải quyết.

- Nếu muội không muốn đi cùng thì có thể trở về phòng.

- Thật ra chuyện của muội cũng không gấp, đợi hôm khác cũng được.

Lãnh Hàn Băng nhìn thân ảnh Lâm Phong dần biến mất rồi xoay người rời đi, ngọc thủ vẫn không quên nắm chặt tiểu muội.

Sau khi lượn vài vòng bên trong thành, Lâm Phong tiến vào Vạn Bảo Các, trước tiên là lấy ra mười mấy bình đan dược giao dịch, sau đó bắt đầu thăm ngàn, hi vọng có thể tìm thấy vài món bảo vật.

- Tìm thấy rồi.

Lâm Phong ở bên trong khu giao dịch linh dược tìm được vài gốc phi ưng thảo, còn có hai gốc hồn dược, năm gốc dị dược trong đó có ba gốc hỏa dược, tất cả đều có thể đột phá thiên cấp.

Đan Thành, bên trong căn phòng sang trọng, một nữ tử lặng lẽ ngồi đọc thư tịch, mỗi gốc phòng đều có bảo thạch lấp lánh chiếu sáng không gian nhưng vẫn phai mờ trước dung nhan tuyệt thế của nàng.

Đào hoa ngọc diện, mi mục như họa, tóc dài như thác, dáng người thướt tha, mỗi cử chỉ đều toát lên khí chất cao quý, thanh nhã thoát tục.

Bên cạnh nàng là một cái kim đỉnh tỏa hương, bên trong đỉnh là tử đàn hương có công dụng tịnh hồn, mỗi gốc có giá không dưới mười vạn trung phẩm linh thạch.

Lúc sau, nữ tử đặt thư tịch lên bàn, đôi môi anh đào hé mở.

- Tiểu Vân.

Cửa phòng khẽ mở, một nữ tử từ bên ngoài bước vào hành lễ.

- Tham kiến tiểu thư.

- Đám ngươi Lâm Phong đến đâu rồi ?

- Bọn họ vừa đến Tây Phong thành.

- Những chuyện còn lại thì sao ?

Tiểu Vân lấy ra một cái ngọc bài cung kín đưa lên.

- Tất cả đều ở trong này.

Lý Nguyệt Thần nhận lấy ngọc bài, thần thức lướt qua vài lần, ánh mắt suy tư.

- Rất tốt.

- Tiểu thư, hai tên sa tặc kia phải xử lý như thế nào ?

- Những chuyện cần biết đã biết, giữ lại cũng vô dụng.

- Nô tỳ sẽ lập tức đi giải quyết.

Lý Vân xoay người rời đi, nàng ở Lý gia từ nhỏ nên hiểu rõ tính tình của tiểu thư, một khi đã hạ lệnh thì phải lập tức hành động.

Lý Nguyệt Thần nhìn cửa phòng đã đóng kín, đôi môi khẽ cong lên.

- Ngay cả thi độc cũng có thể áp chế, ta rất muốn biết ngươi còn có thể làm được chuyện gì.

Sau khi càn quét vài giờ bên trong Vạn Bảo Các, Lâm Phong trở lại Lý Phủ, vẻ mặt không vui không buồn.

Lúc đầu nhân phẩm khá tốt, liên tục tìm được mấy gốc linh dược nhưng sau đó thì chẳng còn gì nữa, hắn đành phải mua gần chục viên yêu đơn để giải tỏa.

Vừa về đến phòng thì gặp được bạo nữ đang đứng trước cửa.

- Mọi người về sớm vậy sao ?

- Chỉ có mình ta trở về.

Phong Thanh Thanh ngắm hoa một lúc rồi mượn cớ rời đi, vì nàng có chuyện muốn hỏi d·â·m tặc nên ở đây chờ đợi.

- Ta có một chuyện muốn hỏi ngươi.

- Vào trong rồi nói.

Lâm Phong đẩy cửa bước vào, vẻ mặt tò mò nhìn bạo nữ.

- Không biết Phong chấp sự muốn biết chuyện gì ?

- Đêm đó vì sao ngươi không rời đi.

- Đêm nào ?

- Chính là đêm bị tôn giả tập kích.

Phong Thanh Thanh nhớ rõ d·â·m tặc có một loại pháp bảo truyền tống, với tính cách an toàn là trên hết của hắn mỗi khi làm gì đều tính đến đường lui nhưng hôm đó nàng lại nhìn thấy hắn không bỏ chạy mà xông thẳng về phía tên tôn giả.

Lâm Phong nhíu mày, lúc đó hắn hoàn toàn có thể kích hoạt ma trận trở về phòng nhưng một khi hắn rời đi thì bạo nữ có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Mặt dù hắn rất sợ c·h·ế·t nhưng làm người cũng phải có giới hạn, sao có thể đứng nhìn người khác vì mình mà hi sinh, chưa kể người đó còn là một đại mỹ nữ.

- Nếu ta nói lúc đó ta chạy nhầm đường thì ngươi có tin không ?

- Ngươi nói xem.

Phong Thanh Thanh nắm chặc ngọc thủ, không phải tên này đâng bị thương thì nàng đã cho hắn một trận.

- Ngươi không muốn nói thì thôi.

- Hài… thật ra từ nhở ta đã có một giấc mở trở thành một vị anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, cuối cùng cũng có thể hoàn thành tâm nguyện.

- Ngươi đang nói nhảm gì vậy ?

- Cổ nhân có câu anh hùng cứu mỹ nhân, ngươi chưa tùng nghe sao ?

Lâm Phong nhìn vẻ mặt ức chế của bạo nữ, xem ra không phải ai cũng đọc nhiều cổ thư như hắn.

- Ta hỏi ngươi một câu, ngươi có phải là mỹ nhân không ?

- Tất nhiên.

Phong Thanh Thanh không do dự gật đầu, ánh mắt ẩn hiện kiêu ngạo, bên trong Cửu Huyền thánh cung số nữ tử có thể so dung mạo với nàng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Lâm Phong mỉm cười.

- Ngươi là đại mỹ nhân vậy ta cứu ngươi chẳng phải sẽ trở thành anh hùng sao ?

- Ngươi…

Phong Thanh Thanh há miệng nhưng nàng lại không biết nói gì, ở đâu ra cái suy nghĩ dở hơi này vậy.

- Dù sao ta cũng phải đa tạ ngươi.

- Ta không cần ngươi lấy thân báo đáp.

- Hừ, ta không giống như ngươi, suy nghĩ vớ vẫn.

- Vậy thì tốt.

Lâm Phong thở phào, bộ dáng như vừa tránh được một kiếp nạn nhưng Phong Thanh Thanh thì tức đến phát hỏa, ngọc phong lên xuống theo từng nhịp thở.

Nữ nhân tài sắc song toàn như nàng chỉ cần nói một câu tin chắc sẽ có vô số nam nhân điên cuồng chạy đến vậy mà lại bị tên khốn này ghét bỏ.

- Ngươi chờ đó.

Lâm Phong nhìn bạo nữ rời đi, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong lòng vô cùng thỏa mãn, tạm thời chỉ lấy chút lợi tức, đợi hắn tu thành chính quả sẽ trả cho nàng cả vốn lẫn lãi.

- Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, hắc hắc…

- Tiểu tử ngươi chơi đùa với lửa cẩn thận có ngày bị thiêu thân.

- Chuyện này thì lão không cần lo, ta là đan sư vốn không sợ lửa.

- Trời tạo nghiệt có thể sống, tự tạo nghiệt khó mà sống.

Lâm Phong lấy ra đan đỉnh, linh lực của hắn sắp khôi phục hoàn toàn đã đến lúc tu luyện trở lại, thử thách đầu tiên là luyện chế chín viên phi ưng đan.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 455: Tâm sự