Thiên La
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 529: Nghi ngờ
- Vẫn là Huân Vũ tỷ tốt với đệ nhất.
- Chuyện đã qua rồi thì không cần phải nhắc lại, ta đã gọi thức ăn bên dưới lầu, mau đi thôi.
Tuy Huân Vũ không có mặt lúc hai người giao dịch nhưng nàng vẫn ngửi được chút mùi hương còn động lại trên hộp ngọc, đúng là hương thơm trên người Nam Cung Như Mộng.
Lâm Phong mỉm cười nhìn nữ tử bên cạnh.
- Hả ?
- Không tệ.
- Liên quan gì đến ngươi.
Huân Vũ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn tên nam nhân đối diện, đây không phải là bản tính thường ngày của hắn, chẳng lẽ những lời của Thanh Thanh tỷ thật sự linh nghiệm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai món bảo vật này cho dù là thứ nào thì Lâm Phong cũng nguyện ý dùng để trao đổi danh ngạch, lần này trúng lớn rồi.
- Ta không đói.
- Có phải ngươi đã mang danh ngạch tặng cho người ta rồi không ?
Lâm Phong xoay người bước vào phòng, hắn còn chưa kịp đóng cửa thì Phong Thanh Thanh đã xuất hiện, Huân Vũ ở ngay phía sau với vẻ mặt bất đắt dĩ.
Chương 529: Nghi ngờ
Nếu là lúc trước Lâm Phong chắc chắn chỉ để ý đến mảnh hộ thần giáp nhưng từ khi hắn tìm được hạt giống thần bí có thể gia tốc thời gian thì bất diệt thạch đã nằm trong danh sách những vật phẩm cần tìm.
Hai người nói thêm vài câu, Lâm Phong tiễn Nam Cung Như Mộng rời phòng, vừa bước ra khỏi cửa, nàng liền mở lời.
- Phải thì thế nào, dù sao số danh ngạch đó là của ta, muốn tặng cho ai đó là chuyện của ta.
Lâm Phong một tay cầm hộ thần giáp, tay còn lại cầm bất diệt thạch, vẻ mặt hưng phấn được một lúc thì đổi sắc, đột nhiên hắn có cảm giác gì đó không đúng.
- Chúc Nam Cung đạo hữu thượng lộ bình an.
- Hộ thần giáp, bất diệt thạch.
- Tiểu tử ngươi nghi ngờ nha đầu kia ?
- Có chuyện gì sao ?
- Thật ra số danh ngạch đó ta đã dùng để trao đổi với Nam Cung đạo hữu.
- Ngay cả vật phẩm chàng vẫn chưa xem mà đã dùng danh ngạch trao đổi ?
- Ta không tin trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy.
Phong Thanh Thanh bước vào phòng, ánh mắt đảo vài vòng xung quanh, phát hiện mọi thứ vẫn bình thường, trong lòng thoáng qua chút yên tâm, ánh mắt nhìn thanh niên bên cạnh.
- Đúng là có một chút, dù sao nàng cũng là mỹ nhân hiếm có.
- Không có.
Lâm Phong lấy ra bốn cái danh ngạch đặt lên bàn.
Huân Vũ nhìn vẻ mặt của hắn không có gì là tức giận, nhịn không được hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dù là như vậy nhưng trong lòng Huân Vũ vẫn có chút không vui, hai tay của hắn đang ôm nàng vậy mà trong lòng lại nhớ đến nữ nhân khác.
- Đạo hữu xin tự trọng.
Cuối cùng Lâm Phong cũng hiểu vì sao lão đầu lại có thể giữ một thân đồng tử công suốt mấy chục vạn năm, chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lâm Phong cũng biết chuyện giao dịch lần này rất vô lý, hắn vội lấy hộp ngọc mở ra xem, hi vọng có thể cứu vớt phần nào.
- Ta cũng không biết.
Huân Vũ nghe đối phương nói, vẻ mặt dỡ khóc dỡ cười, cái nguyên nhân này cũng quá vô lý rồi.
- Chuyện ta nhờ nàng tìm mảnh hắc giáp có ai biết được không ?
- Thứ này xem như là lễ vật tạ lỗi của tại hạ.
Bên trong hộp ngọc thứ hai là một khối tiểu thạch to như quả trứng gà, toàn thân tỏa ra cửu sắc linh quang mờ ảo.
Bên trong hộp ngọc đầu tiên là một mảnh hắc giáp, trên thân ẩn hiện hoa văn huyền bí tối nghĩa nhưng Lâm Phong vừa nhìn liền nhận ra chính là hộ thần giáp mà hắn ngày đêm tìm kiếm.
Trong số nữ tử ở bên cạnh Lâm Phong thì Hàn Băng là người có tình cảm sâu nặng với hắn nhất, bây giờ mỗi người một nơi sau có thể không đau buồn.
Huân Vũ nhìn vẻ mặt biến sắc của hắn nhịn không được hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Đây là bảo vật Như Mộng dùng để trao đổi, hi vọng công tử vừa ý.
Thật ra Lâm Phong cũng không biết tại sao lại như vậy, mỗi lần nhìn thấy Phong Thanh Thanh là hắn lại nổi hứng, văn chương trong người cứ thế mà tuôn trào.
- Thế à.
Lâm Phong cảm giác tình hình không ổn cho nên thành thật lấy ra hai cái hộp ngọc mà Nam Cung Như Mộng để lại.
Phong Thanh Thanh nhìn bộ dáng chột dạ của Lâm Phong, khóe môi khẽ cong, giọng nói châm chọc.
- Tâm ý của công tử, Như Mộng xin nhận.
- Lúc nãy Thanh Thanh chỉ là lo lắng cho chàng, tỷ ấy sợ chàng bị người khác lợi dụng.
- Đây là…
- Số danh ngạch đó chàng thật sự tặng cho Nam Cung chấp sự sao ?
- Nàng không thấy lúc Thanh Thanh tức giận nhìn xinh đẹp hơn sao ?
- Hai ngươi trao đổi thế nào rồi ?
Bây giờ Lâm Phong mới nhớ đến hai hộp ngọc Nam Cung Như Mộng để lại trước khi rời đi, hắn vẫn chưa biết bên trong là thứ gì, lỡ như chỉ có hai khối linh thạch chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ sao.
- Vậy sau chàng lại khẩu chiến với Thanh tỷ làm gì ?
Lâm Phong nhìn bộ dáng nghiêm túc của Huân Vũ nhịn không được mà mỉm cười, đại thủ ôm lấy eo thon, rõ ràng tình trong như đã mặt ngoài còn e.
Cuối cùng Lâm Phong cũng phát hiện ra vấn đề, hai thứ này đều là thứ hắn đang tìm, nếu là một cái thì có thể là trùng hợp nhưng hai cái thì không, cho dù nhân phẩm có tốt cũng không đến mức đó.
Nghĩ đến đây hắn lại nhớ đến một nữ tử với gương mặt lạnh như băng, không biết bây giờ nàng thế nào rồi.
Lâm Phong không cần quan sát mà thu lại hộp ngọc, dù sao hắn đã muốn tặng danh ngạch cho đối phương thì cần gì quan tâm đến bảo vật.
- Vậy ta với nàng thì sao ?
- Ta thấy chàng và Thanh tỷ chính là một cặp oan gia.
- Bên trong là thứ gì vậy ?
Huân Vũ mỉm cười.
- Chẳng lẽ ngay cả ta chàng cũng muốn giấu ?
- Ta biết.
Nam Cung Như Mộng lấy ra hai hộp ngọc đặt lên bàn.
- Lão đầu, có khi nào chúng ta bị theo dõi rồi không ?
Phong Thanh Thanh bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi, bên trong căn phòng chỉ còn lại một đôi nam nữ.
- Vài ngày sau Như Mộng sẽ trở về Nam Hoang, đạo hữu xin bảo trọng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Huân Vũ nhìn ánh mắt thất thần của Lâm Phong, có thể đoán được vài phần nguyên nhân, dù sao trên đời không có mấy chuyện làm cho hắn bận tâm, không phải linh thạch thì chính là nữ nhân.
- Tiểu tử có phải hối hận rồi không ?
Lâm Phong nhìn thân ảnh nữ tử dần biến mất, chỉ biết thở dài, đáng tiết có duyên gặp mặt lại không có nợ chung đường.
- Hồng phấn khô lâu sao có thể so với đại đạo vô thượng, lần này ngươi làm không tệ.
Huân Vũ đứng bên cạnh nhìn đôi nam nữ trừng mắt với nhau, chỉ có thể nở một nụ cười khổ, xem ra cuộc sống sau này của nàng sẽ không được bình yên.
Nam Cung Như Mộng khẽ cuối đầu, ngọc thủ nắm chặt, ánh mắt thoáng qua nỗi thất vọng, không khí trong phòng trở nên tĩnh lặng, lúc sau nàng lấy ra sa y và áo choàng che lại ngọc thể.
Lâm Phong nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Huân Vũ, rõ ràng vừa rồi trời xanh mấy trắng sao bây giờ lại sắp nỗi bão rồi, nữ nhân thật là khó hiểu.
- Hừ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.