Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Ngưu Đầu Thôn
ở dưới cửa vào Hoàng cung là hàng trăm thị vệ đứng thẳng bắt động.
Ăn hết mười cái bánh bao, uống hết chén canh, tiện thể mua một cốc sữa dễ, cẩn thận mớm cho đứa bé ăn ngon, đứa bé được uống sữa no căng bụng, cười toe toét, rúc đầu vào ngực hắn ngủ ngon lành, kết thúc bữa ăn Hàn Thiên Vũ chuẩn bị rời khỏi quán ăn thì có một tiếng hỏi chặn lại.
Hàn Thiên Vũ ngạc nhiên quay đầu về hướng của thanh âm, hắn nhìn thấy một vào giả, đội một cái mũ chùm đầu, bộ dáng mỉm cười nhìn vào Hàn Thiên Vũ, trên bàn có sẵn hai cốc rượu nóng
Đích thị là Đại bàng vương, một sủng vật đã qua huấn luyện của q·uân đ·ội nhân tộc, ánh mắt có thể nhìn xa trăm dặm, chúng được quân lính đưa lên cột trụ cao ngất để theo dõi động tĩnh,
“nếu muốn vào được Kinh Đô thì ngồi uống một chút gì đó không?”
ở giữa hoàng cung là một tòa lầu cao đến hơn một trăm tầng, được gọi là Vọng Thiên Các, nghe nói là nơi ở của Đế Hậu. bên ngoài phủ đấy vàng trông cực kỳ rực rỡ.
“ta biết một con đường ngầm dẫn vào trong Hoàn Cung, nhưng con đường này cũng khá là nguy hiểm, quái thú ngầm cũng khá nhiều, nếu cậu chấp nhận được nguy hiểm thì có thể thử”
bước vào trong một quán ăn, nơi mà những người khách lữ hành thường nghỉ ngơi để chuẩn bị đến kinh đô, Hàn Thiên Vũ có một linh cảm rằng mình sẽ tìm được cách vào kinh đô ở trong quán ăn này, cái này có thể là giác quan thứ sáu, có thể là một loại cảm giác của Thiên Ma Nhân mới có.
Nghe đến vậy ánh mắt của Hàn Thiên Vũ trở nên lạnh lùng, cảnh giác nói
Hàn Thiên Vũ lạnh lùng ôm đứa bé, lặng lẽ tiến đến một cái bàn trống ở trong góc ngồi xuống gọi điểm tâm,
“được rồi, cảm ơn ngươi”
Hàn Thiên Vũ suy tính, thử tìm cách nào đó đi vào được kinh đô từ người dân Ngưu Đầu thôn,
Từng tòa lầu to lớn rộng rãi mọc lên san sát, lấy hoàng cung làm trung tâm, chục nghìn biệt phủ, nhà ở được sắp đặt vị trí vô cùng hợp lý, đối xứng với nhau, khắp nơi thể hiện một thành thị huyên náo mà phồn hoa.
Nghe vậy chân mày Hàn Thiên Vũ nhếch lên, nhìn về phía lão giả
Hàn Thiên vũ đứng trên vách đá cạnh Ngưu Đầu Thôn, ngắm nhìn Kinh đô hùng vĩ chỉ còn cách hắn bảy tám dặm đi bộ.
Dù sao hắn đã nắm vào được một cọng cỏ, hắn nhất định phải bắt được cơ hội này.
“chẳng những có cách cho ngươi vào kinh đô, ta còn có thế giúp ngươi vào được hoàng cung gặp Đế Hậu”
“Đại nhân, việc này thật sự là quá khó, ngay cả tại hạ là người nhân tộc, sống quanh năm ở cạnh kinh đô cũng chưa từng một lần đi vào trong kinh đô, dân số kinh đô quá nhiều nên triều đình cực kỳ nghiêm trọng đến vấn đề nhập cư ở kinh đô, nếu đại nhân muốn vào đó, phải có người ủy thác cho ngài, ví dụ như người nhà, bằng hữu, hoặc quan viên quen biết”
Tiểu nhị cầm mười đồng tiền đánh giá, rồi vui vẻ cười nói (đọc tại Qidian-VP.com)
“ thế nào, cậu có muốn vào được hoàng cung gặp đế hậu?” lão giả nói (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thiên Ma Nhân? nhưng lại không có v·ũ k·hí?” một vài kẻ biết chuyện dường như là người giang hồ thốt lên.
Ngưu Đầu thôn là một thôn xóm nhỏ năm bên cạnh cửa phía bắc của Kinh đô, nghe nói kinh đô không tiếp nhận người lạ, mỗi người đi qua phải có giấy thông hành, Hàn Thiên Vũ trên lý thuyết tuy là hắn sinh ra ở nhân tộc, nhưng lại sống ở Thiên ma sơn, một vùng vắng vẻ nằm giữa biên giới Cự Tộc và Nhân tộc, vùng này thường nằm phía xa hai nước, rất khó quản lý, nên thường được coi là khu tự trị, Thiên ma sơn cũng là một trong số đó.
Mỗi một vách tường thành cứ cách nhau ba trăm mét ở đều đứng thẳng lên một tòa tháp canh, bên trên đứng thẳng một con đại bàng lớn, ánh mắt dò xét hết thảy sự việc ở bên dưới tường thành,
Một lúc sau, tiểu nhị tiến đến, đưa cho hắn một khay thức ăn, Hàn Thiên Vũ nhanh tay gọi hắn lại, nhét vào tay tiểu nhị mười đồng tiền, rồi nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiểu Nhị nhét tiền vào túi gật đầu với Hàn Thiên Vũ rồi rời đi.
Hàn Thiên Vũ nghe vậy thì ánh mắt ảm đạm, gật đầu nói với tiểu nhị.
Hàn Thiên Vũ hiển nhiên không có giấy thông hành, nếu muốn đi vào trong Kinh Đô đã khó, mò được vào Hoàng cung càng khó hơn, hắn không muốn mạo hiểm, kinh đo cao thủ nhiều như mây, một kẻ nhỏ nhoi như hắn cường ngạnh tiến vào thì đích thị không biết chữ c·hết viết như thế nào.
“cứ thoải mái đi, ta chẳng muốn hại cậu, thậm chí ta còn có một việc muốn nhờ cậy cậu”
“chuyện gặp đế hậu thì nhất định phải làm, liệu tiên sinh có cách nào? ví dụ như ủy thác cho ta vào thành?” Hàn Thiên Vũ hòa hoãn nói
Trên vách tường thành là quân lính ngày đêm tuần tra canh gác, nghe nói quân số tuần tra một ngày đã lên đến năm mươi ngàn,
Lão giả cười cười vuốt chòm dâu dê của mình đắc ý nói.
Hàn Thiên Vũ cẩn thận tiến về phía lão giả, ngồi xuống trên bàn. (đọc tại Qidian-VP.com)
“có việc?” Hàn Thiên Vũ nghi hoặc hỏi
Năm mươi ngàn quân lính canh gác trên tường thành đối với người ở trong kinh đồ thì cực kỳ quen thuộc, chỉ có những người lần đầu đặt chân đến kinh đô mới cảm thấy kinh ngạc.
Từng lữ khách đang ăn uống vui vẻ, khi Hàn Thiên Vũ đước vào quán ăn thì im bặm, liếc nhìn đánh giá Hàn Thiên Vũ nhiều thực khách khi thấy hắn cũng đều sợ hãi tránh đường cho y,
Trong Ngưu Đầu Thôn, người dân quanh thôn đều có ánh mắt hiếu kỳ nhìn hắn, một thiếu niên ước chừng mười tám tuổi, mặc một chiếc áo giáp màu đen, loang lổ v·ết m·áu, trên ngực còn ôm một đứa bé đỏ hỏn làm người dân rất hiếu kỳ.
“tôi hình như chưa kể cho ai là mình muốn gặp Đế Hậu?”
Suy nghĩ xong xuôi hắn ôm đứa bé, nhảy xuống vách đá, đi vào ngưu đầu thôn.
“ông có cách giúp ta vào Kinh Đô sao?” Hàn Thiên Vũ nói.
“ta có việc muốn đi vào kinh đô, nhưng trên người không có giấy thông hành, ngươi thấy đấy, ta là Thiên Ma Nhân, cũng không phải người của nhân tộc, việc này có cách nào giải quyết hay không?”
Dường như chỉ có những quan viên cấp cao, thành viên hoàng thất, thị vệ, tướng lĩnh, hoặc thái giám, thị nữ mới được phép đi lại tự do trong hoàng cung.
Mọi con đường của Kinh đô đều được nối thẳng đến Hoàng cung, nhưng không một một người bình thường nào được phép tiếp cận một trăm mét bên cạnh tường của Hoàng cung,
..
Nhưng tường thành kinh đô cũng không phải nơi kinh đô được bảo vệ nghiêm ngặt nhất, nơi được bảo vệ nghiêm ngặt nhất lại là hoàng cung nhân tộc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lang thang mấy ngày thì đến được Kinh đô, trước mặt Hàn Thiên Vũ là tường thành cao chót vót, cao hơn trăm mét, tường thành trải dài dường như vô tận, nhìn không thấy điểm cuối, bên dưới là hào sâu, ở giữa có cổng thành được đúc bằng đồng, khảm lên nhưng hoa văn cực kỳ tinh tế.
Thấy Hàn Thiên Vũ trở nên cảnh giác, lão giả cười cười thoải mái nói
“việc mua chuộc một người lạ ủy thác để tiến vào kinh đô thì mong đại nhân cũng đừng nghĩ đến, quan viên điều tra rất kỹ, hỏi một vài câu là lộ ra ngay, người bị phát hiện nhẹ thì cả nhà bị đuổi khỏi kinh đô, nặng thì bị cho vào ngục, nên cũng không một ai dám làm việc này”
“ngươi muốn vào trong kinh đô sao?”
Mỗi một ai đến Kinh đô lần đầu, khi nhìn thấy Vọng Thiên Các, đều cảm thấy một sự rung động khó hiểu
Chương 4: Ngưu Đầu Thôn
“Chuyện này thì để sau này ta gặp lại cậu hẵng nói,”
Kinh đô từ sưa tới nay vẫn là Nhân tộc hùng vĩ nhất thành thị.
“haha, ủy thác thì không dám, vì ta cũng không phải người ở trong kinh đô, nhưng ta biết có một cách” lão giả cười nói, rồi ghé vào tai Hàn Thiên Vũ ấm trầm nói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.