Thiên Thượng Nhân Gian
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22: Vật chất tối
Như là tiếng chuông vang từ cõi nào đưa đến. Hắn vẫn lấy làm lạ từ nãy đến giờ.
Hắn quá đỗi vui mừng, trí tuệ của sinh vật này thật đáng kinh ngạc, có thể nghe hắn nói chuyện mà từ đó có thể học hỏi từ ngữ của hắn. Đáng sợ, thật đáng sợ.
"Vậy? Nếu như nó chỉ là khởi nguyên của linh khí, tại sao ta vẫn không thể nhìn thấy gì?"
"Ta có tự mình hiểu lấy, không giống một số người, dù nhìn ra vẫn luôn cố chấp như vậy, đúng là không sợ c·h·ế·t..?"
Dù lúc này mọi thứ không thấy gì, nhưng nét mặt của hắn vẫn rất vui.
Phải nói là, những cuốn sách như này, đều có bí mật của nó, bọn chúng sâu chuỗi lại, kể về ít người tồn tại trên thế gian không phải ai cũng biết.
"Mà ta nói chứ, ngươi cũng đừng có hấp thu nó nhiều, bởi vì ngươi không luyện hoá được hết và có thể bạo thể mà c·h·ế·t..."
Vô Cực Kiếm Tông.
Âm thanh này cứ vang lên liên tiếp không ngừng, nhưng nó ở một mức độ vừa phải, nhẹ nhàng chạm đến tinh thần của hắn.
"Chỉ là...một giọt máu...của ngài"
Thôi Kiều Sơn cũng bó tay.
Thôi Kiều Sơn buồn bực.
"Ta nghĩ bọn ngươi nên ở lại đây, dù sao tên nhân tộc đi cùng ngươi, hắn cũng sắp phải c·h·ế·t, nếu không ở nơi này, có khi đã c·h·ế·t từ lâu, ở lại đây có hy vọng sống sót."
"Khặc...khặc...khặc..." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ngươi...làm...saooo..có thể...đến đâyyyy...hỡi nhân tộc nhỏ bé?"
Trần Vĩnh Sinh giật mình.
"Hai nhân tộc nhỏ bé, rất lâu không được gặp, giống loài như các ngươi rồi!"
"Thôi không sao, không sao, mất mặt có một lần, không có gì to tát cả! Haha haha"
Trần Vĩnh Sinh thầm nghĩ.
Dù bên kia có nhẹ nhàng đến mức nào, thì thần thức của hắn vẫn không thể chịu đựng được sức nặng to lớn cách biệt của phía bên kia.
"Nếu như đã biết, ngài hẳn là phải nói cho ta biết với chứ, làm ta thật mất mặt với mọi người?"
Bên kia bập bẹ.
"Bởi vì cảnh giới của ngươi chưa đủ, ánh mắt của ngươi chưa cao, tâm của ngươi chưa tịnh, làm sao có thể thấy được bản chất của thế giới này, đây chính là thứ tạo nên tất cả, có nó, mới có thế gian này, có nó mới có cái gọi là thần tích."
"Haha, quá là đáng sợ."
"À, thì ra là thế! Vậy ngài có thể cho ta biết nơi này là đâu được hay không? Tại sao có thể không thấy được chút ánh sáng nào thế?"
Phía bên kia im lặng rất lâu, hắn không biết phải dùng từ ngữ gì để diễn tả cho sinh linh nhỏ bé này hiểu. Hình như trong từ ngữ của bọn hắn, không có gì có thể diễn tả một nơi như thế này.
Kim Đông Hà khuôn mặt già vui có chút rung động, khoé môi bắt đầu treo lên.
"Ong" "Ong" "Ong"
"Ngươi cứ tưởng tượng, giữa những tầng không thời gian với nhau, luôn có những khoảng trống, và đây là nơi đầu nguồn của "Vật chất tối"."
Chương 22: Vật chất tối
Sinh vật đó nói như thể kể một câu chuyện không liên quan gì đến mình.
"&..₫...#...@"
"Thật sự, không nói lại ngài, mà có phải ngài đã đoán được từ trước, là Tuệ Nhai sẽ xuất hiện trùng với ngày mừng thọ của ngài hay không?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Dù biết không thể câu thông, nhưng Trần Vĩnh Sinh vẫn cứ mở miệng nói, hắn là ai? hắn từ đâu đến? cuộc sống hắn đã trải qua những gì? và hắn nói rất là lâu, lâu đến mức hắn đã không biết phải nói thêm những gì...
"Ékifa là tên gọi của...bọn ta, nếu nói theo ngôn ngữ của các ngươi,....nơi này có thể gọi là Hoang Mạc Tử Thần."
Bên kia lúc này chậm chạp nói lại.
Bên kia hình như rất sợ làm tổn thương hắn, dù nãy giờ hắn không đáp lời nhưng nó vẫn không có hành động gì.
"Đây là...?" Trần Vĩnh Sinh không ngờ chỉ ảnh hưởng bởi khí tức của nó cũng có thể giúp hắn nhiều đến vậy, không biết khi hắn hoà tan hết có thể đạt được đến cảnh giới gì, Vĩnh Hằng Chi Chủ hay là cao hơn nữa...thật đáng mong chờ.
"Vậy ngài có biết đường để quay trở lại nơi đó!?"
Mọi vết thương đã bình phục như lúc ban đầu, tu vi, thần thức, mọi phương diện đều được gia tăng nhanh chóng, từ Mở Thần Thông Sơ vị, tăng đến Luyện Pháp Tắc Cảnh giới. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Vĩnh Sinh dè dẹt hỏi.
Một vệt ánh sáng từ đâu đột ngột xuất hiện, sáng mù mắt hắn, đành phải đem hai mắt nhắm lại.
Nếu hắn biết như thế, cho hắn một trăm, một vạn cái lá gan, hắn cũng không dám làm như vậy.
Mặc dù thế, Kim Đông Hà vẫn chuyên chú đọc rất say sưa, thứ hắn đọc, có thể sẽ làm khó rất nhiều người, nhưng nhân gian nào biết, cuốn sách này có bí mật của nó.
"Vậy cho ta mạo muội hỏi thăm, ngài là ai?"
Một câu sức vẹo, nhưng vẫn có thể hiểu được ý nghĩa từ nó.
Thiên hạ phân chia, triều đình khắp nơi, nhân gian như luyện ngục.
Không gian nơi này, sụp đổ cũng nhanh và gây dựng lại cũng nhanh, giống như chả có việc gì xảy ra vậy, nhưng thực tế nó đã bể nát rồi gây dựng lại không biêt bao nhiêu lần.
Nghe đến đây, Trần Vĩnh sinh mới hiểu ra, thế giới mà mình đang sống nhỏ bé đến mức nào, và bản thân chỉ là một hạt bụi không hơn không kém, vẫn chưa đủ tư cách để có thể khám phá hết những điều rộng lớn của thế giới này.
Trần Vĩnh Sinh không quên dẫn dắt câu chuyện, khiến cho nó không bị dừng lại đột ngột, để có thể hiểu rõ về nơi này.
Hai người đều nhìn về phía chân trời, mây hồng rạng rỡ, ánh nắng hững hờ, gió vô tình lướt qua, khiến cho những tán lá rì rào xào xạc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thôi Kiều Sơn bắt đầu trầm mặc...
Phía bên kia hình như đoán được nên cũng không phản ứng lại, nó chỉ xoay mình nhẹ nhàng, nhưng không gian như kiểu muốn đổ sụp hết vậy, dù chỉ là một cái trở mình.
Bất ngờ một giọng nói đột ngột vang lên.
Kim Đông Hà gắt gỏng.
"Đúng vậy! Vật chất tối, cái thứ như sương mà nguơi có thể cảm nhận ấy, nó là khởi nguyên của cái gọi là linh khí, bọn ngươi đang dùng để tu luyện, ta có thể cảm nhận được một phần nhỏ từ thân xác ngươi."
"Xem như kết một thiện Duyên đi, cũng không quá quý giá!"
Giống như có một quả tinh cầu đè ép xuống đầu hắn vậy.
"Là do thần thức của ngươi thay đổi đấy chứ!"
Dù gì cũng là một vị đáng sợ, nếu như làm phật lòng, có thể bọn hắn đừng nghĩ đến chuyện còn sống ngay lúc này.
"Ngài không thể cứ đọc mấy quyển này như thế, đều không có chút nào hay?"
"Ngươi nghĩ ta đáng thương sao, hơi sinh linh nhỏ bé?"
"Ngài có thể đọc được nội tâm của ta hay sao?"
"Ta cũng không biết nơi này là nơi nào? Làm phiền ngài có thể nói cho ta biết làm sao có thể quay về nơi chúng ta đến lúc đầu?"
"Sợ! Được rồi, nhận lấy, thấy ngươi rất hợp ý ta."
"Không phải đã bảo ngươi rồi sao? Ngươi còn cố chấp muốn làm?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Bên kia hình như đã nói chuyện thoải mái được rồi.
Nghe đến đây Trần Vĩnh Sinh lập tức sợ hãi, hắn liền đình chỉ lại việc vận hành công pháp.
Hình như nó vừa quay đầu nhìn về phía bọn hắn. Hắn có cảm giác không gian mới vừa rung động nhẹ một cái, có lẽ là vừa mới sụp đổ rồi hồi phục lại thì phải.
Mặc dù hắn rất muốn truyền âm lại cho đối phương nhưng hắn sợ bản thân mình không đủ sức lực, có thể đứt gánh giữa đường. Nên hắn vẫn im lặng mãi như thế.
"Ékifa...từ ngữ thật khó hiểu..."
Phía bên kia truyền đến tiếng cười to.
"Là....Ékifa..."
Bên kia mở miệng.
"Vật chất tối?" Trần Vĩnh Sinh nghi ngờ.
Trần Vĩnh Sinh khiêm nhường hỏi cách để trở về.
"Thật đáng sợ." Trần Vĩnh Sinh thầm nghĩ.
Một sinh vật với quyền năng to lớn bất diệt, đáng ngưỡng mộ.
"Đa tạ tiền bối!"
"A...muốn rời đi sao, ta tưởng bọn ngươi muốn vào đây?"
"Thế nhưng, ngài không đi chuyến này hay sao? Ta nghe nói, những tiền bối cùng thế hệ với ngài đều đi tranh chuyến này hết rồi..?"
Trần Vĩnh Sinh không mấy lạc quan.
Đầu óc hắn lúc này muốn nổ tung.
Thôi Kiều Sớn lúc này cũng ngồi ở bên cạnh. Thấy Kim Đông Hà cứ mãi chăm chú vào một cuốn sách không có ý nghĩa nào thì rất là khó hiểu.
Không gian xung quanh lúc này, cũng rung động từng chút một, như có thứ gì to lớn đang tiến tới.
"Thật đáng sợ!"
"Bọn ta bị chìm vào Thánh Thủy Căn Nguyên Mệnh ở một nơi gọi là Vùng Đất C·h·ế·t. Không biết ngài, có biết nơi đó?"
"Ta sao? Chỉ là một kẻ bị Thiên Địa vứt bỏ, chủng tộc của chúng ta, cũng không biết còn có ai khác ngoài ta nữa hay không?"
Trần Vĩnh Sinh thắc mắc hỏi.
Thế gian lúc đó khổ không thể tả, đại loại như vậy.
Trần Vĩnh Sinh tự hỏi, một sinh vật đáng sợ đến mức nào có thể làm được những thứ này.
"Thật đáng thương. Chắc là ngài ấy phải cô độc rất lâu?"
"Ai nói với ngươi bọn chúng không ý nghĩa, chỉ là các ngươi quá nông cạn mà thôi, lịch sử chưa bao giờ lừa dối chúng ta, phải xem thử các ngươi hiểu nó nhiều ít."
Kim Đông Hà không thể nhịn nổi, cười phá lên.
Một vệt ánh sáng nhỏ đâm thẳng vào đan điền của hắn, nó lơ lửng như vậy trong đan điền, ôn hoà từ từ toả ra năng lượng.
Trần Vĩnh Sinh nghe phía bên kia biết được địa điểm hắn từng đến, liền vội hỏi.
"Chỉ là một giọt máu bình thường của ta mà thôi, không đáng giá đến vậy...!"
Hắn đã không biết kể từ khi gặp ngài ấy, hắn đã suy nghĩ đến từ này bao nhiêu lần.
Thật sự không hiểu đang nói gì, hình như phía đầu bên kia cũng phát hiện điểm này, nên nó đã dùng thần thức nhẹ nhàng tác động.
...
"Ít nhiều, ngài cũng phải nói ra cụ thể cơ chứ, nói bóng gió thế sao ta biết được?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.