Thiên Thượng Nhân Gian
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6: Thiên mệnh an bài
"Ta không muốn bỏ lỡ nó một lần nữa, ngươi phải biết thứ đó đối với ta là quan trọng cỡ nào."
Thiên hạ có thể loạn, nhưng đừng ảnh hưởng đến tông môn của hắn, từ nhỏ hắn đã xem nơi này là nhà của mình. Sư phụ nuôi hắn từ nhỏ, cho nên sau này hắn cũng muốn bản thân mình có thể giúp ích che chở cho tông môn, không để nó phá diệt.
"Thế nhưng, cơ duyên bực này có thể đến lượt chúng ta hay sao?"
"Sư huynh, khi nào thì chúng ta trở về tông môn?"
"Ngươi, trở về đi, lần sau cũng không cần lại đến, ta sẽ cân nhắc chuyện này."
....
Sau khi lão giả nói ra những lời này, chiếc chuông nhỏ hoá thành một vệt ánh sáng bay về chỗ sâu nhất trong tiệm.
Hắn không muốn bản thân mình trở nên như thế, hắn chỉ muốn mỗi ngày làm bạn với những người mà mình yêu quý, sống hết quãng đời này.
"Ngươi có thể sẽ c·hết!"
Phía trên con đường sương sớm chưa có mấy người đi. Một ông lão bước đi vững vàng, thoăn thoắt, mặt đất còn hơi ẩm vì sương, trong không khí có mùi đất thoảng qua nhẹ nhàng, nắng sớm dịu dàng chiếu xuyên qua từng tán lá thẳng xuống lòng đường.
Nhìn xung quanh một lượt, tiệm trông có chút xưa, từ cái bàn gỗ không biết của thời đại nào, đến cái màn chỉ còn là mảnh vải bạc màu, có mùi đặc trưng của thời đại cũ thoang thoảng trong không khí, chỉ thấy một thanh niên khoảng 18 20 tuổi, khoác lên mình bộ đồ Viên Lĩnh tối màu, nằm ngủ trên chiếc ghế dựa, bên cạnh có để lư hương trên chiếc bàn nhỏ. Lư hương toả ra mùi thảo dược có phần nồng nặc, gay mũi. Tiếng "Kót Két" từ cánh cửa tạo ra không làm cho thiếu niên tỉnh giấc, hắn vẫn chìm sâu trong giấc ngủ của mình.
Khi lão giả vừa bước đến gần thanh niên, một giọng nói không mấy thiện cảm vang lên trong lòng.
"Ngươi, nợ Táng Khu một ân tình. Nếu như sau này Táng Khu cần ngươi, miễn là ngươi còn sống, ngươi phải trả món nợ này."
Phía bên kia trầm mặc hồi lâu cũng thốt ra lời này.
Thiên Kiếm vẫn đang tập trung suy nghĩ, hắn chưa để ý lời nói của tên thống lĩnh. Một lúc sau hắn mới phản ứng lại, nói.
"Đợi thêm ít ngày nữa, ta nghe mọi người đều đang xôn xao Thiên Kiếm thành lần này xuất hiện cơ duyên to lớn. Có thể thay đổi vận mệnh của những tu sĩ nhỏ yếu như chúng ta." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Vụt" (đọc tại Qidian-VP.com)
Lão giả nghe được đối phương thốt ra "Duyên" chữ này, gương mặt đang ngưng trọng bỗng giãn ra, đôi mắt có hồn hơn khi những kí ức cũ lướt qua trong mắt.
Một cái hộp gỗ bay ra từ phía đối phương. Nhẹ nhàng rơi vào trong tay lão giả. Hộp gỗ bề ngoài trông sần sùi, hoa văn kì dị, thế nhưng lại toả ra một mùi hương thơm ngát, khiến cho tâm thần lão giả có chút đung đưa khi tiếp xúc với nó. Trọng lượng của nó có chút nặng so với một hộp gỗ thông thường. Hắn đã biết đây là vật gì, không nghĩ tới sẽ gặp ở nơi này.
Hôm nay cũng như thế, khi thất thải hồng quang xuất hiện đầy trời, trên bầu trời bỗng chốc có tiếng sấm rền, một đám Thiên Hoả cháy đỏ rực trên bầu trời của Thiên Kiếm thành. Theo sau là một cơn mưa tuyết trắng kì dị, đôi lúc còn có lốc xoáy.
Lão giả tâm niệm ngưng kết, một vật như ảo như thực xuất hiện phía trên đầu của hắn. Thì ra là một chiếc chuông chạm khắc ấn kí đại đạo của bản thân hắn, vô hình mà hữu hình.
Thiên Kiếm thành.
"Thành chủ, hôm nay ngoài thành xuất hiện một con Kim Thử, mọi người trong ngoài thành đều xôn xao, Thiên Kiếm thành chúng ta có bảo vật tuyệt thế sắp xuất hiện."
Người là có cảm tình, nếu như chỉ vì tu tiên mà đánh mất đi phần tình cảm này sẽ chẳng khác nào yêu ma quỷ quái.
Khi giọng nói vang lên, lão giả có chút sựng lại, đôi mắt hơi híp nhìn về phía trong, nơi sâu nhất cửa tiệm, phía sau tấm màn bạc màu, lãnh đạm đáp lời.
Trong đôi mắt ông lão có chút điên cuồng khi nói ra những lời này, vẻ mặt cũng không còn bình thản như trước, giống như đổi một người khác vậy.
Một gã thống lĩnh đang chạy rất gấp vào phủ thành chủ, mặt của hắn ngăm đen tỏ vẻ lo lắng khi phải làm việc trong những ngày bất ổn thế này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ở một tiểu viện phía đông, Ma Vân Cửu đang tự mình chẻ củi, mồ hôi nhỏ xuống từng giọt, sau lưng đã ướt đẫm từ lúc nào, hai tay hắn nâng chiếc rìu lên bổ xuống.
Hắn phất tay nói với tên thống lĩnh.
"Cơ duyên mà, ai biết được, không đi tranh thì chắc chắn không phải của chúng ta, nếu đi tranh thì may ra còn có thể có chút chỗ tốt. Không phải sao?"
Người như hắn, không phải không biết bản thân mình nhỏ bé, cho nên hắn vẫn luôn cố gắng từng ngày, phấn đấu không ngừng, để có thể bảo vệ những người thân yêu bên cạnh hắn.
Ngày đại thọ của sư phụ hai huynh muội Ma Vân Cửu sắp gần kề, thế nhưng hai người này vẫn chưa khởi hành trở về tông môn.
Ma Vân Cửu dùng tay áo lau mồ hôi, vừa lau vừa nói.
Giọng nói lão giả run nhè nhẹ. Đôi mắt của hắn ánh lên một tia hy vọng.
"Báo !!!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Bởi vì mấy ngày gần đây, Thiên Kiếm thành xuất hiện rất nhiều Thiên Địa dị tượng.
"Đây là Chuông Gọi Hồn được rèn từ đạo của tại hạ, chỉ cần đạo hữu có việc, lắc nhẹ chuông, ta sẽ lập tức đến. Không bao giờ quên ân tình ngày hôm nay."
Cho nên lần này là một cơ hội tốt, hắn phải tranh. Không biết cơ duyên là gì, nhưng chỉ cần có cơ hội là hắn sẽ tranh. Tu tiên giới là như thế, không phải lúc nào ngươi cũng may mắn ở gần cơ duyên như vậy. Nếu mọi người nói đều là sự thật, lần này cơ duyên có chút lớn, hắn chỉ cầu một chén canh là có thể tu luyện một quãng thời gian rồi. Cho nên lần này nhất định phải đi tranh chén canh này.
Mỗi lần nâng lên hạ xuống như thế là một khúc gỗ đã được chẻ đôi, hắn đã chẻ được nửa buổi sáng rồi, Lăng Tiểu Nhi thì ngồi ở một bên chống cằm, đôi mắt ngước nhìn lên bầu trời.
Thấy đối phương hồi lâu không đáp lời, hắn mới nhẹ nhàng rời đi cửa tiệm. Khi lão giả vừa bước chân ra khỏi tiệm, thì cửa tiệm cũng biến mất, thay vào đó là một nhà đồ tể, giống như những việc khi nãy chưa từng xảy ra.
"Hừ, nghiệt duyên!"
Phàm nhân có thể không rõ vì sao xuất hiện dị tượng nhưng những người tu hành kia biết một hai, có thể thấy rõ, từ khi có dị tượng, Thiên Kiếm thành trở nên chật hội hẳn ra. Mỗi ngày đều có rất nhiều người kéo nhau vào ở Thiên Kiếm thành.
Thiên Kiếm than thở nhẹ.
Chương 6: Thiên mệnh an bài
"Chỉ mong đừng làm xáo trộn Thiên Kiếm thành, làm khổ thêm những phàm nhân kia mà thôi."
Có khi, Thiên Kiếm thành bị bao phủ bởi lớp sương mù dày đặc, cách quá một trượng sẽ không thể nhìn thấy vật gì nữa, cho dù có dùng Thiên Nhãn đi thăm dò vẫn không thể xuyên qua màn sương mù này.
Đôi mắt hắn xa xăm nhìn ra phía ngoài nơi Thiên Hoả đang cháy rực, trong lòng đang tự hỏi không biết lần này những lão cổ đổng nào sẽ xuất hiện, cũng đã lâu rồi hắn mới thấy tràng diện lớn như vậy.
"Đạo hữu, ngươi không nên đến đây!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Lăng Tiểu Nhi xoay người qua sư huynh của mình, vẻ mặt không quá tự tin.
"Đi đi."
"Không quan trọng, ta đã sống đủ lâu, sống càng lâu đôi khi ta càng s·ợ c·hết, càng s·ợ c·hết ta càng giãy dụa, sợ đến lúc nào đó bản tâm của chính mình, ta cũng không giữ được."
Có khi, sấm chớp đánh xuống Thiên Kiếm thành mấy ngày liền, khiến mọi người đều hoảng sợ lo lắng...
Đột nhiên ông lão dừng lại ở ven đường, trước một cửa tiệm. Cái bảng hiệu cũ kỹ từ năm nào vẫn chưa được thay mới, lỗ rõ vẻ xa xưa của cửa tiệm này. Lão giả lấy tay đẩy cửa tiệm ra, tiếng cót két kêu lên biểu hiện cho sự già cỗi của nó.
"Đa tạ, đạo hữu."
"Vụt"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.